Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 257: NÓI TRỞ MẶT LÀ TRỞ MẶT
Tử Dương và Mộc Long hơi ngẩn người, mãi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Ai?
Cô hai nhà họ Hướng, Hướng Linh?
Đó không phải là kẻ điên sao?
Nhưng bọn họ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Yên Nhiên thì biết đây không phải là lời nói đùa.
Nếu Mộc Yên Nhiên đã nói ra thì bọn họ phải điều tra cho rõ rang, nhất thời, Mộc Long nhìn con gái, mắt hơi híp lại, sao con gái ông lại biết tim của Hướng Linh thích hợp với mình?
Mộc Yên Nhiên không nhìn thẳng vào mắt của Mộc Long, nhưng qua khóe mắt cô biết Mộc Long đang nghi ngờ mình, Mộc Yên Nhiên giả vờ nhẹ giọng giải thích với Tử Dương: “Lần trước chẳng phải Hướng Linh xảy ra chuyện ở bệnh viện Ngũ Thành sao? Cô ta được đưa đến bệnh viện Nam Tự đúng lúc con đến tìm Cảnh Liêm Uy, trùng hợp nhìn thấy bệnh án của cô ta, các thông số đều tương tự với con…”
Nhờ tình huống bất ngờ nên cô ta mới biết được tình hình của Hướng Linh.
Sự nghi ngờ trong mắt biến mất, Mộc Long lập tức cảm thấy suy nghĩ lúc nãy của mình đúng là không thể tưởng tượng nổi, sao ông có thể nghi ngờ chuyện xảy ra ở bệnh viện Ngũ Thành lúc đó có liên quan đến Mộc Yên Nhiên được chứ? Nhìn dáng vẻ yếu ớt của con gái, đến cả nói chuyện cũng không đủ sức, nói gì đủ can đảm mà giao dịch với “Diêm Vương” chứ? Cũng làm sao có thể to gan đến nỗi cứng rắn cướp đoạt trái tim khỏe mạnh của Hướng Linh lúc đó được chứ?
Ông cả nghĩ quá rồi…
Dù sao thì Mộc Yên Nhiên cũng là đứa con do mình sinh ra và nuôi nấng từ nhỏ, bà cũng phần nào đoán ra được cách nghĩ lúc này của Mộc Yên Nhiên, phỏng chừng Mộc Yên Nhiên là muốn giữ lại đứa con trong bụng của Ân Thiên Thiên để làm bàn đạp khi bước vào nhà họ Cảnh sau này, còn tim thì phải lấy của cô chủ nhà họ Hướng, đó là một kẻ điên cho nên dù bỗng nhiên xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không có gì là lạ.
Chỉ là, Tử Dương sẽ không ngờ bà đã xem thường Mộc Yên Nhiên rồi, đây quả thật là kế hoạch của cô ta, nhưng không phải là toàn bộ kế hoạch.
Người giỏi quản lý luôn thích đạt được lợi ích một cách lớn nhất.
Mộc Yên Nhiên chính là người như vậy.
Nếu cô muốn sống thì phải mạnh mẽ giẫm đạp tất cả mọi người dưới chân, khiến cho bọn họ không thể xem thường mình.
“Hướng Linh?” Tử Dương lẩm bẩm cái tên này.
Bà bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến cô ta hiến tim cho con gái mình: “Cô ta dễ xử lý hơn Ân Thiên Thiên đấy.”
Ít nhất bên cạnh Hướng Linh sẽ không có cảnh sát hình sự quốc tế như Trình Thiên Kiều, cũng không có anh trai tài giỏi như Ân Thiên Tuấn càng không có một người chồng mạnh mẽ bá đạo như Cảnh Liêm Uy.
Mộc Yên Nhiên không nói gì chỉ yên lặng cụp mắt, dáng vẻ kia thoạt nhìn rất đáng thương.
Tử Dương lập tức cất lời: “Yên Nhiên con yên tâm đi, Hướng Linh này sẽ vào bệnh viện nhanh thôi.
Bây giờ còn chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi là được, đợi cơ thể con khỏe mạnh rồi mẹ sẽ bắt Hướng Linh đến đây!”
Mộc Yên Nhiên mím môi, một lúc lâu mới gật đầu.
Tụy Đề Uyển Nam Uyển.
Ân Thiên Thiên yên lặng ngồi trên sô pha uống sữa xem ti vi, sau lưng cô là thím Lưu đang bận bịu quét dọn xung quanh.
Thím Lưu là người Cảnh Liêm Uy thuê về chăm sóc cô, rất chịu khó, cũng rất dễ gần nên hai người sống chung với nhau cực kỳ hòa thuận.
Nói là đang xem ti vi nhưng nhìn dáng vẻ kia của Ân Thiên Thiên cũng thấy được rõ ràng cô chẳng xem vào đầu thứ gì.
Thím Lưu nhìn thấy nhưng cũng ngại nói, dù sao bây giờ Ân Thiên Thiên cũng là chủ của bà ta.
Ân Thiên Thiên cầm ly sữa trong tay, quay đầu liếc mắt nhìn vị trí trong phòng khách.
Lần trước rõ ràng cô cũng đã chuẩn bị đuổi anh ra ngoài rồi, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện kia nên cô cũng quên luôn.
Bây giờ Ân Thiên Thiên nhớ lại vẫn cảm thấy Cảnh Liêm Uy ở đây không thích hợp lắm.
“Theo tin tức nhận được, mấy ngày trước, cựu chủ tịch ‘Thiên Ân’ của thành phố T đã bị phát hiện đang chơi gái trong một câu lạc bộ giải trí nào đó.
Cánh phóng viên có mặt tại hiện trường đã chụp và quay lại được những hình ảnh trên, nhìn kỹ thì thấy người phụ nữ này cực kỳ giống với bà chủ nhà họ Ân năm nào…”
Ân Thiên Thiên đang mải nghĩ tới Cảnh Liêm Uy, bỗng trên ti vi phát một bản tin như vậy, cô lập tức ngây ngốc.
Bà chủ nhà họ Ân?
Chẳng phải đó là mẹ ruột của cô sao?
Ân Thiên Thiên mắt sáng quắc nhìn vào ti vi, ngay cả thím Lưu đứng phía sau cũng không nhịn được dừng động tác ngẩng lên xem tin.
Ba mươi năm trước, gia chủ nhà họ Ân là Ân Bạch Phú lúc đó mới hai mươi lăm tuổi nổi như cồn vì kết hôn với tài nữ nổi tiếng của thành phố T, chỉ là, tiệc vui chóng tàn, chưa tới bảy năm bà chủ nhà họ Ân này đã qua đời, năm năm sau, Ân Bạch Phú đưa người vợ hiện tại cùng cậu cả lúc đó đã mười hai tuổi, cô hai bốn tuổi và cậu út ba tuổi vào làm chủ nhà họ Ân, câu chuyện cũ này năm đó đã gây sóng gió rất lớn…
Khi đó, có phóng viên hỏi Ân Bạch Phú, ông cũng thừa nhận, trước khi kết hôn, ông đã có con với người vợ hiện giờ, thời gian trôi đi, không ngờ sau bao nhiêu năm, lại có người nhìn thấy Ân Bạch Phú và một người phụ nữ không rõ tướng mạo mập mờ với nhau ở câu lạc bộ giải trí…
Ân Thiên Thiên chau mày, rõ ràng cô cũng nhìn thấy những hình ảnh trên ti vi kia.
Ân Bạch Phú năm nay cũng đã năm mươi lăm tuổi rồi mà còn làm ra hành động như vậy khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Cô không hiểu gì nhiều về mẹ mình, chỉ biết bà là tài nữ ở thành phố T lúc đó, nhưng mỗi khi cô hỏi người khác bà có tài hoa gì thì không ai trả lời được, giống như đó chỉ là cái danh hão mà thôi.
Mà bây giờ, Ân Bạch Phú từng tuổi này mà còn bị dính bê bối như vậy, Ân Thiên Thiên không nghĩ cũng biết lúc này chắc chắn nhà họ Ân đang sôi sùng sục…
Mà câu chuyện tình cảm giữa Ân Bạch Phú và Lý Mẫn cũng bị công chúng đào ra một lần nữa.
Năm đó Lý Mẫn biết Ân Bạch Phú đã có gia đình nhưng vẫn lựa chọn ở bên cạnh ông ta, rõ ràng là hành vi của kẻ thứ ba, thậm chí còn sinh ra Ân Thiên Tuấn lớn hơn Ân Thiên Thiên bảy tuổi, Ân Nhạc Vy nhỏ hơn Ân Thiên Thiên một tuổi và Ân Thành Vũ nhỏ hơn Ân Thiên Thiên hai tuổi.
Nếu nói vợ chồng Ân Bạch Phú bất hòa cho nên ông ta mới đi ra ngoài xằng bậy thì chắc chắn không có ai tin…
Có đài truyền hình còn dùng ngôn từ rất sắc bén chĩa thẳng mũi nhọn nào bọn họ.
Tiểu tam Lý Mẫn chiếm được vị trí chính thất, tưởng rằng bản thân sẽ được sống những ngày tháng sung sướng nhưng không ngờ chưa được hai năm thì Ân Bạch Phú lại đi lăng nhăng ở bên ngoài một lần nữa, chuyện này cũng minh chứng cho câu nói “thượng bất chính hạ tắc loạn”, bản thân bà ta là tiểu tam, con gái của bà ta nghe nói cũng cướp người yêu của chị gái mới gả vào nhà họ Hướng làm mợ chủ…
Quả nhiên cả nhà này đều là thối nát từ trong xương, cũng may còn có cậu cả Ân và cậu út ít khi xuất hiện vớt vát lại được chút thể diện.
Bây giờ xem ra chuyện của cô cả nhà họ Ân nói không chừng cũng có liên quan đến tiểu tam kia.
Dù sao trên thế giới này mẹ kế độc ác nhiều không đếm xuể, đương nhiên không phải là không có người tốt nhưng chắc chắn sẽ không phải là Lý Mẫn…
Trên ti vi, trên mạng đều đang bàn luận sôi nổi chuyện trăng hoa của Ân Bạch Phú, thậm chí còn có rất nhiều phóng viên đang chặn trước cửa nhà ông ta, kín đến không còn khe hở.
Ngay cả hàng xóm bên cạnh cũng bị quấy rầy không chịu nổi nên lần lượt rời khỏi, Ân Bạch Phú thì lại càng không dám bước ra cửa, nghe nói từ trong nhà họ Ân thỉnh thoảng văng vẳng vài tiếng chửi rủa…
Ân Thiên Thiên thấy tất cả, cười khẩy một tiếng.
Lúc cô ngây thơ, ngốc nghếch đã cho rằng sau này mình có mẹ, và sẽ có tình thương của ba, nhưng nhiều năm trôi qua, từ sau khi cô gả cho Cảnh Liêm Uy, đồng thời ký vào bản thỏa thuận với nhà họ Ân thì cô không còn mong ước xa vời nữa, thậm chí cô còn mơ hồ cảm thấy bản than đã bị loại ra khỏi gia đình kia rồi.
Người nhà của cô chỉ có anh trai, em trai cùng với đứa con trong bụng mà thôi.
Bây giờ Cảnh Liêm Uy cũng không được coi là người nhà của cô.
Lập tức, tất cả mọi người đều bàn luận về người nhà họ Ân, nhưng đã chưa mấy người bọn cô ra.
Ân Thiên Thiên quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy thím Lưu chuẩn bị đi dọn dẹp phòng khách, cô vô thức buột miệng nói một câu: “Thím Lưu, thím sẵn tiện dọn đồ của anh ấy ra ngoài luôn đi, để lúc nữa anh có đến thì thuận tiện cầm về luôn.”
Bây giờ Ân Thiên Thiên đã không chịu nổi bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa rồi.
Nhà họ Hướng đã bị vây kín thế kia thì sớm muộn gì cũng tới chỗ của cô, nói không chừng bây giờ bên dưới nhà cô đã có phóng viên đứng chờ sẵn rồi.
Chỗ này không vững vàng kiên cố như thành phố Hải Diêu.
Cảnh Liêm Uy sống ở đây vốn là danh bất chính, ngôn bất thuận, không bằng rời đi sớm thì tốt hơn, đỡ phải ở đây suy nghĩ lung tung.
Thím Lưu nghe được lời này đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười đồng ý rất nhanh.
Bản thân bà cũng có con gái cho nên nhìn thấy Ân Thiên Thiên quyết định như vậy bà vẫn rất vui vì dù sao cô cũng là một người phụ nữ đã ly hôn, bây giờ lại ở chung với chồng cũ, nếu truyền ra ngoài đúng là sẽ gây dị nghị, phụ nữ nên biết bảo vệ danh dự của bản thân.
Lúc Cảnh Liêm Uy trở lại, giày chưa kịp thay ra đã nhìn thấy rương hành lý của anh đặt ngay cửa, bên trong đựng đồ của anh, anh lập tức sa sầm mặt.
Đây là ý gì?
Cảnh Liêm Uy sầm mặt nhìn Ân Thiên Thiên nhưng không nói lời nào, tâm trạng khó chịu lại biểu hiện hết ra ngoài.
Ân Thiên Thiên liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó lại quay đầu xem phim truyền hình, tiếp đó cô nhẹ nhàng nói một câu: “Bây giờ anh rất khỏe mạnh, em cũng rất khỏe mạnh, cậu ba à, anh đến từ đâu thì trở về chỗ đó đi.”
Lời nói rất rõ ràng rất đơn giản, nhưng Cảnh Liêm Uy nghe được thì không thể tin nổi!
Đêm đó là ai ngoan ngoãn đến mức khó tin nằm trong lồ ng ngực anh? Đêm đó là ai khóc lóc kể lể với anh? Và lại là ai muốn anh nhìn cô ngủ mỗi đêm?
Tại sao đột nhiên bây giờ cô nói trở mặt là trở mặt liền như thế?
Lẽ nào anh đã hết tác dụng rồi nên đáng đời bị đá đi thế sao?
Cảnh Liêm Uy bực bội tức giận đi tới, anh theo bản năng muốn chất vấn cô.
Thím Lưu ở bên cạnh thấy vậy, thầm lo lắng cho Ân Thiên Thiên, tuy mới sống chung mấy ngày nhưng bà biết cô tính tình lương thiện nên đương nhiên cũng sẽ đối tốt với cô, thím nói: “Cậu ba, phụ nữ có thai tính tình thất thường, thường xuyên nổi giận cũng là chuyện bình thường.”
Nói cách khác, bây giờ Ân Thiên Thiên là đang cáu kỉnh.
Cảnh Liêm Uy anh không thể làm quá, vì Ân Thiên Thiên đang mang thai đứa con của anh.
Phim truyền hình kết thúc, Ân Thiên Thiên đứng lên đi tới bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, cô tỏ vẻ như không để ý đến sự tồn tại của Cảnh Liêm Uy.
Tuy mấy ngày nay cô đều ở nhà, nhưng không có nghĩa là cô không biết Cảnh Liêm Uy đã làm gì…
Nghe nói, mấy ngày nay ngày nào anh cũng chạy tới khoa Tim mạch ở bệnh viện để thăm Mộc Yên Nhiên…
Chỉ là, cô đã nói sẽ cho anh cơ hội, sẽ thử tin anh nhưng không có nghĩa là cô sẽ nhẫn nhịn mọi thứ, Ân Thiên Thiên tự hỏi lòng mình, quả thật cô không có kiên nhẫn lớn đến vậy.
Nếu có thể, thậm chí cô hy vọng bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, bởi vì như vậy cô mới chống lại được những người tổn thương cô, còn bây giờ… cô đang trưởng thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...