Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 129: NHÀ HỌ CẢNH CÓ CÔ CON DÂU VỪA TRƯỞNG THÀNH
Đợi ba người nói xong, Ân Thiên Thiên cúi đầu chào bọn họ, Đào Ninh liền dẫn người xuống, cô lại nói tiếp: “Cho nên đối với câu hỏi trước đó của mọi người, tôi không muốn tiếp tục trả lời nữa.
Còn về mối quan hệ giữa tôi và em gái tôi Ân Nhạc Vy, mọi người điều tra bất kỳ ở thành phố T đều sẽ có đáp án là chúng tôi tốt hay không tốt, có đúng là cô ta luôn theo dõi tôi hay là như thế nào.
Tôi không muốn nói nhiều nữa.
Còn về Hướng Thực, chồng của cô ta, đúng là bạn trai cũ của tôi nhưng mọi người cũng biết tôi đã kết hôn rồi, mà cho dù chưa kết hôn, nói khó nghe một chút…”
Ân Thiên Thiên đang nói thì đột nhiên nhếch miệng lên cười.
Có vài người không muốn thấy cô sống yên ổn, vậy thì cô cũng sẽ khiến người đó không được sống an nhàn!
Đừng có tưởng Ân Thiên Thiên cô là quả hồng mềm ai cũng có thể bóp nắn được!
“Đặt Cảnh Liêm Uy và Hướng Thực lên bàn cân so sánh, người có mắt nhìn đều biết nên chọn ai.
Tôi sao có thể nhớ mãi không quên một người đàn ông đã có vợ như lời cô ta nói được? Thật sự coi Ân Thiên Thiên tôi là đứa ngu à?”
Câu nói này làm những người bên dưới sân khấu không nhịn được mà bật cười.
Đúng vậy, cậu ba đại danh đỉnh đỉnh của thành phố T, và một người chẳng qua chỉ cậu chủ nhỏ bé bình thường của nhà họ Hướng, nếu được lựa chọn thì ai lại đi chọn cậu chủ nhỏ chứ?
Càng huống hồ, lúc đầu Hướng Thực và Ân Nhạc Vy ở bên nhau, không phải là tin tức lớn gì ở thành phố T.
Ân Thiên Thiên nếu không ngu ngốc thì sẽ không tiếp tục mối tình si với anh ta!
Ngừng lại một lát, Ân Thiên Thiên nhìn về phía ống kính với ánh mắt lạnh băng, nói: “Em gái tốt của tôi vì ‘sơ xuất’ mà làm ra chuyện như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Là vì chuyện cô ta bị sảy thai vì ngã cầu thang ở trung tâm thương mại ‘The Joy’ sao? Nhưng lúc đó, những người có mặt ở hiện trường không chỉ có mình chúng tôi, còn có rất nhiều người đứng xem, thậm chí trong cửa hàng cũng có camera! Vậy chúng ta hãy dùng chứng cứ để nói chuyện đi.”
Nói xong, Ân Thiên Thiên ho khan một tiếng, mặt hơi đỏ nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Trận chiến một mình này, cô không thể thua! Cho dù là vì bản thân mình hay là vì Cảnh Liêm Uy ở phía sau đã sắp xếp hết thảy!
Màn hình LCD to phía sau đột nhiên phát một đoạn clip, góc trên bên phải hiển thị ngày giờ Ân Nhạc Vy và Ân Thiên Thiên xảy ra chuyện trong cửa hàng ngày đó.
Lúc xảy ra chuyện, ống kính zoom lại gần để mọi người thấy rõ tình huống “không cẩn thận” ngã cầu thang của hai người, đồng thời câu Ân Nhạc Vy chất vấn cái bụng của Ân Thiên Thiên cũng vang vọng khắp phòng họp báo.
Sau khi xem hết video, toàn bộ phóng viên ở đây đều hưng phấn sục sôi.
Xem ra, cô vợ trẻ của nhà họ Hướng, cô hai nhà họ Ân đúng là một đóa Bạch Liên Hoa to đùng!
Hãm hại chị gái mình thì thôi đi, lại còn làm ra chuyện như vậy!
“Mợ ba, xin hỏi cô đây là chuẩn bị vạch mặt hoàn toàn với em gái của mình sao?”
“Mợ ba, cô làm vậy có nghĩ tới tình cảnh khốn đốn sau này của em gái mình không?”
“Mợ ba, đây là cô chuẩn bị báo thù sao? Hay là muốn vạch rõ giới hạn triệt để với nhà họ Ân?
“Mợ ba, cô ỷ vào có nhà họ Cảnh làm chỗ dựa cho nên mới mặc kệ trời cao đất rộng sao?”
…
Ân Thiên Thiên nghe xong, đột nhiên bật cười xùy.
Ân Thiên Thiên vốn có dáng người quyến rũ, mặc dù hôm nay cô không trang điểm nhưng vì đang sốt nên gương mặt hơi ửng hồng, thần thái đó đã là vẻ đẹp chết người rồi.
Cô lại còn cười tà mị một cái, lập tức mang đến cảm giác xinh đẹp rực rỡ.
Người đẹp trong lời đồn của thành phố T, câu chuyện cười của thành phố T, Ân Thiên Thiên trước giờ đều không kém bao nhiêu.
“Những câu hỏi này, mọi người đã hỏi em gái tôi chưa?” Cô hỏi ngược lại làm các phóng viên ở dưới đột nhiên im lặng.
Đúng rồi, bọn họ đã hỏi chưa?
Ân Nhạc Vy, cô làm như vậy có nghĩ tới tình cảnh của chị gái cô không? Cô có biết làm vậy có khả năng chị cô sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, thậm chí chỉ vừa kết hôn hơn ba tháng đã phải ly hôn không? Có nghĩ tới sau khi video bị truyền ra ngoài, tinh thần của chị cô sẽ suy sụp hay không?
Những vấn đề này, không ai hỏi cả.
Con người đều như vậy, chỉ cần nhìn thấy phụ nữ yếu đuối khóc lóc sẽ nảy sinh cảm giác thương xót.
Chính vì loại thương cảm này nên Ân Nhạc Vy mới chưa bao giờ phải chịu đựng những câu hỏi thẳng mặt như vậy.
Ân Thiên Thiên vốn không hề quan tâm tới phản ứng của đám phóng viên bên dưới, dáng vẻ này thật giống với Cảnh Liêm Uy!
“Cho dù em gái tôi lúc đó là ‘sơ xuất’ hay vì lí do gì khác thì chuyện này cũng thật sự đã tạo nên tổn thương lớn về mặt tinh thần của tôi.
Cho dù là quan hệ chị em ruột thịt thì tôi cũng không thể dung túng cho em ấy làm như vậy.
Tôi sẽ giữ quyền lợi hợp pháp của mình trong chuyện này.” Ân Thiên Thiên nói tiếp, sắc mặt lạnh lùng: “Mặt khác, liên quan tới nhà họ Cảnh, tôi muốn hỏi, khi người thân của mọi người bị bệnh, mọi người có bỏ hết mọi việc trong tay để chạy tới thăm hỏi không?”
Bên dưới không có tiếng trả lời, nhưng đáp án chắc chắn là đúng vậy!
Ân Thiên Thiên không mong gì nghe được đáp án của bọn họ, hơn nữa cô cũng không cần đáp án, cô nói tiếp: “Lúc tôi xảy ra chuyện, tinh thần suy sụp, tôi nghĩ những người đến nhà tôi lúc đó đều rất rõ, nhưng tối hôm đó, tôi và chồng tôi nhận được tin tức bà nội vừa vào viện.
Phận làm cháu trai cháu dâu thì nhất định phải qua thăm, nhưng lúc đó tinh thần tôi không tốt, tình trạng sức khỏe cũng không cho phép nên chồng tôi mới để tôi ở lại.
Thật không ngờ, mọi người lại cho là vợ chồng tôi bất hòa?”
Chuyện này, Ân Thiên Thiên là nói dối, nhưng mà nhất định phải làm vậy.
Cô nhìn thẳng vào mười mấy máy quay bên dưới, con ngươi trắng đen rõ ràng đối diện với hàng trăm con mắt dưới sân khấu, cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhà họ Cảnh vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt.
Chồng của tôi cũng vậy, điểm này tôi không cần phải chứng minh với mọi người làm gì, thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất.
Rời khỏi nhà họ Cảnh là vạn bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể hiện rằng Ân Thiên Thiên tôi lẻ loi một mình!”
Dứt lời, cô nhìn sang Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân bên cạnh.
Một cái liếc mắt cũng đủ chứng minh địa vị của Ân Thiên Thiên trong lòng Cảnh Liêm Uy.
Hai cánh tay đắc lực của cậu chủ cả nhà họ Cảnh đều ở đây thì cưng chiều để đâu cho hết?
“Còn về phần cô cả nhà họ Mộc mà mọi người nhắc tới, thật xin lỗi, tôi chỉ có thể nói một câu…” Nghĩ tới chuyện này, Ân Thiên Thiên lại nhớ đến giọng nữ trong điện thoại kia, vẻ mặt kiên định nói: “Tôi không quen biết cô ta.”
“Tôi không quen biết cô ta.”
Giọng điệu vừa mang theo sự kiêu căng, cũng có thêm chút khinh thường.
Đúng là như vậy rồi còn gì? Cho dù có hôn ước thì sao? Bây giờ vợ hợp pháp của Cảnh Liêm Uy là cô chứ không phải là cô cả nhà họ Mộc nào đó mà ngay cả mặt cũng chưa gặp! Cô ta mà có trở về thì cũng chỉ có thể đứng một bên mà nhìn thôi!
Toàn bộ người trong khán phòng hít sâu một hơi.
Cô cả nhà họ Ân trước khi gả vào nhà họ Cảnh chỉ được cái mỹ danh bên ngoài, ai mà không biết thanh danh tốt đẹp của hoa khôi trường học trong thành phố T.
Nhưng danh tiếng của Ân Thiên Thiên lúc đó vô cùng thê thảm: “Ăn chơi trác táng, đạo đức tồi tệ”, tám chữ này gần như là gắn chặt với cô.
Thế nhưng mới gả tới nhà họ Cảnh ngắn ngủi ba tháng, cô dường như thay da đổi thịt, lại có thể ngạo nghễ mà nhìn đám đông bên dưới như bây giờ, không phải là dựa vào nhà họ Cảnh mà giống như là trời sinh vốn vậy!
Tiềm năng trong con người của Ân Thiên Thiên khiến cho người ta thán phục.
Năm nay cô mới hai mươi ba tuổi, không ở nhà chồng, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không quan tâm tới, mà cô vẫn tự tin thể hiện đâu ra đấy giữa đám phóng viên như vậy, sự dung cảm đó, sự quyến rũ đó, không phải người phụ nữ nào cũng có thể làm được!
Lúc khó chịu, cô cũng sẽ khóc lóc, cũng sẽ có lúc co lại trong thế giới của chính mình để lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau, nhưng đợi vết thương lành rồi, cô sẽ lạ kiêu ngạo thể hiện sự ưu tú của bản thân trước mọi người, phơi khô những tổn thương dưới ánh mặt trời để diệt khuẩn, trừ độc, cho đến khi không còn gì cả!
Ân Thiên Thiên cô trước nay chưa từng, cũng không phải là một người phụ nữ quá yếu đuối!
Sau một lúc lâu, trong đám phóng viên có người lên tiếng hỏi: “Mợ ba, xin hỏi liên quan tới tình hình thị trường chứng khoán giảm mạnh hôm qua, có người nói cô là hồng nhan họa thủy, cô suy nghĩ thế nào?”
Ân Thiên Thiên nhìn sang, đó là một phóng viên rất trẻ, tóc cắt ngắn ngang tai gọn gàng, đôi mắt lại to sáng.
“Hồng nhan họa thủy, trước giờ đều là cái cớ của mấy người đàn ông vô dụng.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng trả lời, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Đối với điểm này, tôi chỉ có thể nói, tôi không quản được miệng người trong thiên hạ.
Hơn nữa, nếu như Cảnh Liêm Uy đúng là một người đàn ông chỉ biết trút giận cho hồng nhan thì có phải mọi người nên thất vọng rồi hay không?”
Một câu nói đùa làm cho phóng viên bên dưới bất giác cong môi mỉm cười.
Hoàn toàn chính xác, nếu như với tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Cảnh mà chỉ có thể dạy dỗ ra một đứa con trai như vậy thì đúng là một chuyện cười lớn.
Buổi họp báo này thuận lợi ngoài dự liệu.
Ân Thiên Thiên đối mặt với phóng viên, trả lời rõ ràng từng câu, còn pha chút hài hước, nhưng câu trả lời lại luôn nói đúng trọng tâm.
Đây là lần đầu tiên cả thành phố T biết đến người phụ nữ tên là Ân Thiên Thiên, là mợ ba của nhà họ Cảnh.
Ung dung bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không tự ti, đầu óc thông minh linh hoạt.
Người phụ nữ như vậy luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng có thiện cảm.
Mà vào lúc này, ở một bệnh viện nào đó trong một cổ trấn xa xôi.
Bà cụ Cảnh đang trò chuyện rất vui vẻ với cháu trai và cháu gái, dáng vẻ không giống như người bị bệnh.
Nếu như không phải trước đó biết được bà nội thực sự bị kích động thì Cảnh Liêm Uy cũng không trở về.
Trong phòng bệnh sạch sẽ, Cảnh Thiên Ngọc kiên nhẫn nói chuyện với bà cụ Cảnh, Cảnh Liêm Uy ngồi cạnh cửa sổ đeo tai nghe, nhắm mắt, cũng không biết anh đang nghe gì, bộ dạng rất an ổn.
Cảnh Liêm Bình ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy khóe miệng Cảnh Liêm Uy đang cười.
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Ân Thiên Thiên, khi nghe tới câu “Tôi không quen cô ta”, Cảnh Liêm Uy không nhịn được mà mỉm cười, ánh nắng đầu thu chiếu trên người anh, càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai và dịu dada, Mộc Yên Nhiên đúng lúc này đi tới.
Đôi mắt đẹp bắt gặp cảnh tượng Cảnh Liêm Uy híp mắt cười, trái tim không tự chủ đập loạn một nhịp.
“Yên Nhiên tới rồi à.” Trông thấy Mộc Nhiên, bà cụ Cảnh vô cùng vui vẻ, kéo tay cô ngồi xuống bên giường: “Yên Nhiên đúng là có lòng, biết bà bị bệnh nên đặc biệt tới thăm.”
Mộc Nhiên cúi mắt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, thấy Cảnh Liêm Uy khẽ gật đầu với mình rồi quay người đi ra.
Cảnh Liêm Bình cũng đi theo sau, để lại Cảnh Thiên Ngọc và Mộc Yên Nhiên ở trong phòng bệnh tiếp chuyện với bà cụ Cảnh.
Bên ngoài phòng bênh, Cảnh Liêm Bình đi đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy khẽ hỏi: “Bên thành phố T thế nào rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...