Bây giờ, tôi là Lục thần vô chủ. ( không làm chủ được tinh thần)
Tôi không biết mình nên đi đâu tiếp theo.
Ở âm phủ, tôi chỉ biết một Mình Âm Thao, cũng không biết nơi ở của anh ta, vì vậy tôi không biết phải đi đâu để tìm anh ta.
Chiếc xe dừng lại, rất nhiều người chết đã xuất hiện trong thời gian đó. Khi họ lên xe, tất cả đều nhìn tôi một cách kỳ lạ, tôi đang ngồi dưới hộp đựng tiền, nhưng họ không nhận thấy bất kỳ sự bất thường nào, nhờ vào tro bếp. Bao bọc dương khí cho tôi.
Mất khoảng một hoặc hai giờ để tôi thoát khỏi nỗi đau mất con, mất chồng và không có gì để làm.
Tôi lấy lại lý trí của mình và cuối cùng nhớ ra rằng mục đích chuyến đi lần này là đến âm phủ để tìm huyền thoại hoàn chỉnh về Mạnh Bà. Tìm kiếm Âm Thao chỉ là tiện đường. Miễn sao đó là một con quỷ sống trong âm phủ, dù nhiều hay ít cũng nên có một vài con quỷ biết. Và người lái xe ma trước mặt tôi theo cách nói chuyện dường như cũng là một người tốt, vì vậy tôi cũng có thể hỏi anh ta
: “Đại thúc, tôi có chuyện muốn hỏi ông”
tài xế quỷ nói: “Hỏi đi”
Tôi nói: “Ông biết canh Mạnh Bà không?”
“ canh mạnh bà đó, uống vào rồi liền đi đầu thai”
Người lái xe quỷ thực sự có câu hỏi để trả lời.
Tôi hỏi: “Ông có biết liệu có thảo dược nào trên thế giới này có thể giải được canh Mạnh Bà không?”
” Có những thứ như vậy không?” Người lái xe quỷ nói mà không suy nghĩ, ông ta trả lời quá nhanh, rõ ràng ông ta thực sự không biết liệu thế giới này có điều này không, thậm chí, trong tiềm thức của ông ta, người ta tin rằng không có điều đó trên thế giới này!
Câu trả lời của ông ta có thể đại diện cho nhận thức của mọi người về canh Mạnh Bà. Rõ ràng, nếu tôi muốn biết huyền thoại Mạnh Bà đầy đủ hơn, tôi vẫn phải xuống địa ngục để hỏi các quan chức cấp cao của họ. Có lẽ, chỉ có Diêm vương mới có thể biết được sự hoàn chỉnh Truyền thuyết về Mạnh Bà
Tôi sẽ đi tìm Diêm Vương?
Anh ta dường như không thích vẻ ngoài của tôi …
nhưng dường như nó không còn quan trọng nữa.
Lúc đầu anh ta gài bẫy tôi chỉ vì anh ta cảm thấy rằng tôi không xứng đáng với Âm Thao, nhưng bây giờ Âm Thao không còn ở đó nữa. Anh ta có còn coi thường tôi nữa không?
Và tôi không có gì phải sợ bây giờ.
Tôi lau mặt và nâng tinh thần của mình lên để nói với người lái xe ma: “Đại thúc, tôi nghĩ tốt hơn là xuống xe.”
Người lái xe ma: “Ở đâu?”
“Diêm Vương điện.”
Người lái xe quỷ cười: “Khi tôi nghe nó, tôi biết rằng thân phận của cô gái là phi thường, khi mở miệng, không phải Âm Quân Phủ đệ, liền là Diêm Vương điện. Hai cái đầu của Âm phủ, và thân phận của cô chắc chắn không phải là một người bình thường. Thật đáng tiếc khi tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốp, không đủ khả năng cho đến khi tôi nhận được việc vặt này. Cô có biết Trong quá khứ, những việc lặt vặt thu vong linh đến âm phủ đều là việc của hắc bạch vô thường! Đối với một đứa trẻ như tôi, thật tốt khi có một công việc với các bữa ăn hỗn hợp. Cô có dám rời bỏ công việc của mình ở đây và đến một nơi cao cấp như vậy?
Tôi lo lắng nói:” Nhưng tôi sẽ đi ngay bây giờ. “
Người lái xe quỷ hỏi:” Cô đến Diêm Vương điện, là để thượng kiến Tân nhậm Âm Quân?”
” phải”
” tôi nói bất cứ cái gì đều là giúp cô nương việc bận lòng này” Người lái xe quỷ hỏi:” Nhưng khi cô đến âm phủ như một người sống, tôi sợ cô không có nơi nào để đi. Nếu không, tôi Nhìn cô cũng là một người tu luyện, cô nên biết thuật pháp “linh hồn xuất khiếu”. Sau đó, cô có thể rời khỏi xác thịt để lại nhân gian, linh hồn sẽ đi xuống âm phủ với chiếc xe của tôi, cô liền có một lối thoát.
Tôi lúng túng:” Tôi không thể để thể xác ở lại thế gian, bởi tôi không có ai đáng tin cậy giúp tôi chăm sóc da thịt của mình… “
” Nếu cô không suy nghĩ kĩ điều đó, cô không thể làm bất cứ điều gì”
Tôi lại suy nghĩ về nó, và cuối cùng đã nghĩ ra một ý tưởng hay:” Đại thúc, tôi nghĩ xong rồi, ông có thể dừng xe ở nghĩa trang công cộng phía Tây không?”
“ được”
Vậy là, ông ta lái xe đến Nghĩa trang công cộng, để tôi xuống và nói ông sẽ quay lại đón tôi sau một canh giờ. Tôi “ hừ” một tiếng, rồi nhìn chiếc xe lái đi.
Một giờ là đủ để tôi chôn vùi chính mình.
Thế giới này không có giá trị, và tôi không có người bạn tốt nào có thể giúp tôi chăm sóc cơ thể của mình, và tôi phải chôn mình một lần nữa – sẽ chẳng có ai đó trên thế giới đào tôi ra khỏi mặt đất một cách nhàm chán như vậy, phải không?
Vì vậy, tôi đã đào một cái hố trong một giờ, chôn mình và đứng trước cửa nghĩa trang chờ người lái xe quay lại đón.
Một lần nữa, tôi trở thành một linh hồn và thế giới mà tôi nhìn thấy lại trở nên khác biệt. Đêm không còn tối nữa, nhưng dường như bị bao phủ bởi sương mù. Những bóng ma lờ mờ trong sương mù trắng, và chúng trông giống như mắt thường. Khi tôi nhìn thấy nó, tôi đã thêm rất nhiều ngoại hình, không quá bệnh hoạn và ảm đạm.
Trẻ con, người lớn cùng nhau đứng ở cửa lớn chờ đợi xe tang.
Sau khi chờ đợi một lúc, tôi chợt nghĩ có vẻ hơi sai!
Tôi quen thuộc với nghĩa trang công cộng này. Rốt cuộc, tôi nằm trong đó một tháng. Có nhiều ma quỷ hơn trong nghĩa trang này. Nếu họ muốn vào thủ đô và muốn tái sinh, thì nghĩa trang sẽ trống rỗng., Làm thế nào mà nó trông rất gọn gàng như bây giờ? Nó dường như dốc toàn lực đi ra khỏi tổ!
Vì vậy, tôi không khỏi tò mò hỏi những linh hồn xung quanh: “Hôm nay, tại sao lại có nhiều vong hồn như vậy?”
Linh hồn thở dài, miễn cưỡng nói:. “Sợ rồi! Sợ rồi”
Tôi không hiểu: “Ý anh là gì”
những linh hồn nghi ngờ Hỏi tôi: “ cô là người mới đến? Cô không biết?”
“Uh huh.” Tôi chỉ có thể giả vờ là người mới.
Vong hồn lại thở dài, rồi giải thích với tôi: “cô là người mới, cô không biết những ngày vừa qua chúng tôi đã phải sống khốn khổ như thế nào trong vòng một năm. Vì vậy hôm nay chúng ta có thể đi thì phải nhanh chóng rời đi, nếu không, tôi sợ ngay cả một con ma cũng không thê làm.”
Tôi không hiểu: “Ý anh là gì?”
Vong linh nói nói: “Một năm rưỡi trước, có một tà thuật sĩ ở đây. Anh ta không biết đã bắt con quỷ nào giam cầm trong đó, và anh ta biến những con ma khốn khổ chúng tôi thành những quân cờ. mảnh, ông đã sử dụng nghĩa trang của chúng tôi, Tạo thành một vòng tròn ma thuật, bắt chúng tôi giúp anh ta bảo vệ nữ quỷ mà anh ta cầm tù. Từ đó trở đi, chúng ta chỉ có thể để anh ta thống trị”
dừng lại, một chút vong hồn nói: “Tôi nghe người ta nói rằng nếu con quỷ bị thuật sĩ bắt lại sẽ không phóng thích cho chúng tôi đi tái sinh. Và tôi nghe nói rằng nếu thật sĩ bắt chúng tôi làm điều xấu, âm phủ sẽ ghi lại những tội ác trên đầu và trình lên Diêm vương, Nếu tội lỗi quá lớn, thì chúng tôi sẽ phải xuống địa ngục! Bây giờ, con quỷ đã rời đi, chúng tôi không còn bị kiểm soát nữa, nhưng thật khó để đảm bảo biết đâu có ngày thuật sĩ đó sẽ quay trở lại và bắt chúng tôi làm những điều xấu xa hơn… “
Vong hồn run rẩy dữ dội:” Lúc đó, Diêm Vương chắc chắn sẽ không tha thứ cho chúng tôi! Trong trường hợp bị đánh xuống địa ngục và không bao giờ siêu thoát, nó sẽ rất đau khổ! Bây giờ, tôi thà đến Diêm Vương điện để đầu hàng, hy vọng rằng Diêm Vương sẽ bị phạt ít hơn, để tôi có thể được tái sinh sớm hơn”
Vong hồn vừa nói xong, bên cạnh một quỷ bà bà cũng thở dài, miễn cưỡng nói:” Vâng, tất cả chúng ta đều là những hộ không chịu di dời. Mặc dù chúng ta đều đã chết, chúng ta vẫn nhớ thế giới này. Những người thân yêu của chúng ta vẫn ở trong thế giới này và chúng ta thường không có suy nghĩ nào khác, đó là, mỗi năm. Tôi chỉ ở lại và chờ đợi một vài ngày để gặp những người thân yêu của mình, vì vậy tôi tiếp tục kéo mình ra, nhưng ai có thể nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra? Than ôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...