Tôi mơ một giấc mộng dài, rất dài.
Mơ thấy con gái bảo bối của tôi, La Bạch.
Vừa mới mơ, liền trông thấy con bé nhỏ nhắn, dáng vẽ rất khả ái.
Tôi mơ về quá khứ khi tôi sống một cuộc sống rất ổn định, nhẹ nhàng. Vào thời điểm đó với một ngôi nhà nhỏ có thể tránh gió mưa,một chiếc giường ấm áp và thoải mái. Có một không gian riêng ăn đồ ăn ấm với thức ăn ngon.
Sinh hoạt ổn định, việc nuôi nấng con bé cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Trong giấc mơ của tôi tiểu La Bạch vô cùng hiếu động. Tôi đặc biệt trân trọng từng giây phút ở bên con bé. Và đối với tôi con bé ngọt ngào ngay cả khi ngồi trên bô.
Trong giấc mơ tôi thấy tôi ra ngoài và để con bé trước cửa nhà hàng xóm.
Con bé khóc rất to nhưng tôi đã chạy trốn vào trong thang máy.
Tôi thấy cửa nhà hàng xóm mở ra người chủ nhà là đàn ông bước ra vội vã nhìn thấy đứa bé trên mặt đất. Ngay lập tức để con bé lên vì sợ con bé nằm trên mặt đất sẽ bị lạnh.
– Đứa trẻ này là ai thế làm sao lại đặt nó trước nhà tôi.Người chủ nhà ngạc nhiên nói.
Người vợ bước ra với mái tóc rối bù,bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa vừa ngáp vừa đi ra:
– Không phải đứa bé của nhà bên cạnh sao.Tôi thường nghe thấy tiếng khóc của đứa bé,ngoại trừ cánh cửa nhà bên ra thì ở tầng này đâu có ai ra ngoài.
Vì vậy chủ nhà đến gõ Cửa vài lần, sau khi không thấy có phản ứng gì anh ta gõ cửa càng mạnh mẽ hơn.
– Này! bên trong có ai không! Có phải con nhà cô không, hãy ra ngoài và nhận nó. Người chủ nhà hết lên giận dữ.
Ông ta đã hỏi rất lâu và không ai trong nhà trả lời.
Bà chủ nhà đứng đằng sau đột nhiên nói:” Dường như có mẫu giấy ghi chú cạnh đứa bé.”.
Vì vậy đã mở mảnh giấy ra xem.
Sau khi đọc ông chủ nhà vô cùng tức giận nói:
– Ý là gì đây, hãy giúp chăm sóc đứa trẻ trong 3 ngày ư! Nêu đã không có cách nào để chăm sóc đứa trẻ tại sao lại ném đứa trẻ xuống đất và bỏ đi.Nếu đã không muốn nuôi dưỡng thì đừng sinh ra làm gì. Đã gần 2020 rồi làm sao có người mẹ bỏ rơi con mình cơ chứ.
Bà chủ liền nói: “Quên đi, tờ giấy nói rằng rất chăm sóc bé 3 ngày,có lẽ sau 3 ngày cô ấy sẽ quay tìm con. Hãy cứ chăm sóc em bé trong vòng 3 ngày,ông nhìn con này,con bé có khuôn mặt tròn dễ thương biết bao.”
– Không dễ thương gì hết đây là đứa bé chứ không phải một con mèo.
– Không sao đâu mà, chỉ ba ngày thôi.
– Ba ngày cũng không được, chúng ta làm sao chăm sóc con bé được.
– Không sao đâu mà,mẹ đứa trẻ đã không phải đóng gói cả sữa bột, tả, và quần áo rồi à.Tôi nhìn vào thấy có hướng dẫn sử dụng.bà chủ nhà một bên ôn nhu an ủi ông chủ một bên nhắc đồ vật đem vào nhà.
Ông ấy thở dài một hơi, bất đắc dĩ ôm đứa trẻ cũng trở về phòng. Lúc bọn họ trở vào trong phòng.
“Meoo”.Tiếng con mèo kêu vang thật dài cả hai người nhảy lên một cái.
Là Tiểu Mặc mặc,nó đang gọi, nữ chủ nhà nhìn về phía bàn trà,chỉ nhìn thấy một con mèo đen đang cong lưng, dựng thẳng cái đuôi, lông toàn thân của nó đều dựng lên. Sau khi nó kêu xong liền không ngừng khè ra tiếng phì phì với đứa bé, như gặp phải kẻ thù.
– Oa oa oa… Đứa trẻ khóc càng thê thảm hơn.
– Meo…con mèo đen cũng không chịu yếu thế,người một tiếng, mèo một tiếng cùng kêu lên như là thi đấu. So coi ai khóc càng lớn ai kêu càng to.
Bà chủ nhà giật mình nói:
– Im lặng nào hôm nay mi xảy ra chuyện gì vậy từ nhỏ đến lớn ta đâu có nghe mày kêu,sao tự nhiên hôm nay lại kêu lên như vậy
– Nghe nói là mèo đen rất linh, nó không phải là nhìn thấy thứ gì chứ.?? Ông chủ nhà nói.
Bà chủ nhà rùng mình một cái sau đó quét mắt lườm ông chủ nhà:
– Bớt nói hươu với vượn đi đã 2020 rồi lại còn có những người tin thế này.
Ông chủ nhà ủy khuất nói: “Mỹ Linh à cái này không phải là chính bà lúc đem Tiểu Mặc Mặc ôm về nói với tôi sao. Lúc đấy tôi không cho bà nuôi nó.không phải bà nói mèo đen trấn tà, sau đó còn bỏ ra 3 ngày 3 đêm cùng tôi kể các loại truyện ma. Làm sao năm 2020 lại không thể tin chuyện này.”
Bà chủ nhà đỏ mặt lên quát: “ Ông quản tôi à!”
Sau khi nói chuyện bà bước về phía con mèo đen với lại mặt đỏ bừng. Như thể bà ấy muốn xoa dịu con mèo đen đang la lên. Những bà ấy không thể tưởng tượng ra rằng lúc bà ấy chạm vào con mèo đen, nó vươn tay ra cào bàn chân xuống, liền kéo ba vết xước dài trên mu bàn tay của bà ấy.
Á..!con mèo đen cào vào tay chủ của mình nhưng vẫn gầm ghè với đứa bé trong tay bà ấy.
Bà chủ sững người. Bà ấy bất an quay lại nhìn vào đứa trẻ một chút, rõ ràng không thấy bất cứ thứ gì nhưng không hiểu sao cứ cảm tưởng thấy rằng tựa hồ như có người vô hình nào đó đứng sau chồng mình.
Bất chắp nỗi sợ hãi hai vợ chồng vẫn không đem đứa trẻ bỏ ra khỏi nhà.
Họ ôm đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi và làm theo hướng dẫn về bài viết cho trẻ sơ sinh, cách cho con bé uống sữa. Họ kiểm tra tã của con bé nhưng không có nước tiểu. Sử dụng đủ thứ đồ chơi để trêu chọc con bé,nó vẫn khóc.Bài hướng dẫn sử dụng cho trẻ gần như là giả mà không ai có thể ngăn cấm bé khóc.
Ông chủ nhà nói rằng có vẻ như đứa bé cảm thấy mẹ mình không cần mình nữa nên con bé không thể nín khóc.
Vừa dứt lời đứa trẻ dường như khóc nhiều hơn như thế ông ấy hiểu những gì con bé nghĩ. Ngoài ra con mèo đen cứ đi quanh góc tường nhìn chằm chằm con bé mà la hét gào thét.
Đêm nay, một đứa trẻ và một con mèo khiến cho cặp vợ chồng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Đến ngày hôm sau đứa bé vẫn khóc và con mèo vẫn la. Mãi cho đến trưa đứa bé nín khóc con mèo cũng nín theo. Vậy là con bé bắt đầu uống sữa. Con mèo cũng mệt nhoài bò đến cái bát của nó và lặng lẽ liếm nước bên trong.
người đàn ông lau nước mắt cay đắng mà nói: “Thế giới cuối cùng cũng bình yên chúng ta có nên khóc nữa không đây.”
Đứa bé không khóc mà con mèo cũng không tỏ thái độ gì. Nhưng sau khi bọn hắn: đứa uống sữa xong, đứa uống nước xong lại bắt đầu khàn khàn cổ họng đua nhau cao giọng. Ông chủ nằm vật ra và tuyên bố mình chết ngay tại chỗ.
“ Các người về sau nhất định sẽ là một đôi bạn tốt.” Ông ấy vật ra trước khi cảm khái nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...