Tôi cứ nghĩ sau khi bị tôi bóc mẽ cô ta sẽ không tiếp tục diễn kịch nữa, nhưng thật không ngờ, cô ta vật lộn một lúc vẫn không bò dậy được.
“Cô đang thật hay giả vờ đấy?”, tôi biến sắc hỏi.
Ôn Như Ca cười ngượng ngùng: “Trúng thi độc là thật, không chết là thật, nhưng tôi thực sự hy vọng cô có thể rời đi”.
Tôi không hiểu hỏi:”Tại sao lại muốn tôi rời đi”.
Ôn Như Ca đáp:”Chia nhau ra, có thể một người sẽ sống sót”.
“Hừ, hóa ra cô vì đại cục à”. Vừa rồi tôi còn có chút cảm động, nhưng thật không ngờ, cái gì mà chia nhau ra, thì có thể có người sống sót cơ chứ. Trên người hai chúng tôi đều toàn là máu của đám người chết oan đó, thế nên dù có chạy xa cỡ nào thì cũng đều bị chúng tìm thấy cả thôi.
Hơn nữa tôi với cô ta chỉ có 2 người, đám quỷ kia lại nhiều như vậy, chúng tôi có thể chia nhau chạy thì chúng cũng có thể chia nhau đi tìm chúng tôi.
Ôn Như Ca, người phụ nữ sảo quyệt này. Cô ta nhất định là muốn đuổi tôi đi, sau đó dùng cách gì đó để gột sạch số máu trên người, sau đó thì sao, chính là đám quỷ đó sẽ chỉ tìm đến một mình tôi mà không phải là tìm đến cô ta.
“Ôn Như Ca, tôi cũng không phải dạng dễ bị lừa như trước nữa”,tôi cười cười nói với cô ta:”Quá tam ba bận, nếu tôi còn bị lừa nữa thì tôi cũng thực sự quá ngu rồi”.
“Thôi được”, Ôn Như Ca cảm than, xem ra giống như cô ta đã thỏa hiệp, nhưng tôi thừa biết chiêu lợi hại nhất của cô ta chính là lấy lui làm tiến, cô ta giỏi việc lấy sự yếu đuối để chiếm được cảm tình của người khác.
Thế nhưng La Hy tôi đã không còn là La Hy của một năm về trước nữa rồi.
Tôi sẽ không để cô ta lừa nữa.
Ôn Như Ca nhẹ nhàng hỏi:”Vậy cô muốn như thế nào?”
Tôi đáp:”Ở dưới căn phòng cô đã đồng ý với tôi, sẽ thành thực trả lời vài câu hỏi của tôi”.
Ôn Như Ca hỏi:”Thế cô muốn biết điều gì?”
Tôi nói:”Cô dùng thuật gì để thoát khỏi vòng luân hồi, khiến cho Diêm Vương cũng không thể làm gì cô?”
Ôn Như Ca kinh ngạc:”Chỉ như vậy thôi sao?”
“Đúng vậy”, tôi hỏi:”Cô ngạc nhiên lắm à?”
Ôn Như Ca ngượng ngùng:”Tôi cứ tưởng cô vì vụ án một năm trước mà tìm đến tôi, dù sao cũng chỉ có tôi mới có thể rửa sạch tội danh này cho cô”.
“Thế cô sẽ giúp tôi à?”
“Tất nhiên là không”, cô ta cười xấu xa đáp:”Nếu tôi giúp cô thì hóa ra tôi phải vào tù à”.
Tôi đáp:”Cô sớm muộn cũng sẽ phải vào tù thôi”.
Ôn Như Ca cười cười:”Thế nhưng trong mắt mọi người, tôi là một đứa trẻ vì sốt cao khiến cho đầu óc có vấn đề, mất trí không thể cứu chữa, chẳng ai tin một cô gái mất trí yếu ớt lại có thể giết người”.
“……………”, tôi biết ngay sẽ thế mà.
Nếu như có thể trị tội cô ta thì tôi đã chẳng phải ở trong cái bệnh viện tâm thần đấy một năm trời.
Tôi đành nhượng bộ:”Vì thế tôi muốn cách thoát khỏi vòng luân hồi, tôi muốn làm cách nào để giống như cô thoát khỏi luân hồi, không còn bị ràng buộc bởi Âm gian?”
Ôn Như Ca láu cá đáp:”Cô thực sự muốn biết sao?”
“Đúng vậy”, tôi gật đầu
Cô ta tiến lại và nói thầm vào tai tôi:”Cách nhanh nhất và đơn giản nhất bây giờ chính là cô ra kia để cho lão già cắn một phát. Nếu như chết thì thôi, nhưng nếu cô “sống”,thì cô vĩnh viên không bao giờ bị Diêm Vương áp bức nữa”.
Tôi chau mày:”Cô đang giỡn với tôi phải không, nếu như thế khác gì biến thành cương thi”.
Ôn Như Ca cười quái gở:”Thế cương thi không phải là thoát ra khỏi lục đạo luân hồi sao?Nếu không cô nghĩ tại sao Âm Quân cử Hắc Bạch vô thường đến một mẻ tóm gọn hết đám âm hồn,mà để sót lại mình lão già chết tiệt kia?Bởi vì lão già chết tiệt là cương thi, mà cương thi lại không còn là phạm vi cai quản của Âm phủ nữa rồi”.
————————————————————–
“Nếu như tôi biến thành bộ dạng giống ông ta, thế thì sẽ đánh mất đi ý thức”, tôi nói
Ôn Như Ca mỉm cười:”Cô muốn có thứ gì thì đều phải đánh đổi, tất cả chỉ là xem cô có đồng ý hay không thôi”.
Tôi lại khăng khăng nói:”Nhưng tôi muốn là giống như cô”.
Ôn Như Ca lắc lắc đầu:”La Hy à, tôi cứ nghĩ rẳng tôi là người mà cô căm hận nhất. Thế mà cô xem bây giờ cô đang làm gì vậy? Cô muốn trở thành người mà cô căm hận nhất hay sao?”
Tôi sững sờ.
Cô ta cười, giống như đang nhạo báng tôi, lại giống như thương hại và đề bạt:”Không, không phải là cô “muốn”, mà cô đang đi theo con đường của tôi. Tôi và cô giống nhau, chọn sự điên rồ để lừa thiên hạ. Bây giờ cô lại vọng tưởng thoát khỏi lục đạo luân hồi, lẽ nào chỉ vì thế giới này không thể thỏa mãn cô ư?”
Tôi cúi thấp đầu, ngón tay đan vào nhau:”Cô không biết được những gì mà tôi phải đối mặt”.
Ôn Như Ca nhìn tôi với ánh mắt thương hại:”Tôi chỉ biết rằng, thoát khỏi sinh tử không phải là lựa chọn sáng suốt”.
“Nhưng tôi nhất định phải thoát ra, nếu không tôi vĩnh viễn chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác”.
“Tôi thật sự không biết một năm qua cô đã gặp phải chuyện gì mới khiến cô có suy nghĩ như vậy. Nhưng tôi có thể nói rõ cho cô, bất tử không phải là lựa chọn tốt nhất, mà cô vĩnh viễn sẽ không trở thành người như tôi”.
“Vì sao?”
“Cô đoán xem, tôi làm cách nào để thoát ra khỏi vòng sinh tử?”
Cái này còn cần phải đoán ư?
Tôi đáp:”Âm quân đã từng nói với tôi, hồi nhỏ cô từng bị thuật chú dùng mạng đổi mạng, bị Hắc bạch vô thường đem đến quỷ môn quan, nhưng không biết cô gặp phải chuyện gì lại có thể từ quỷ môn quan trở về. Từ đó, trong cuốn sổ sinh tử cô là “người chết”, bởi vì linh hồn bị giam giữ, mà dưới Âm phủ lại không có điều luật giam giữ lần thứ hai vì thế cô không bị Âm phủ quản nữa. Nếu như tôi đoán không lầm thì cô đã trải qua việc gì đó ở quỷ môn quan nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ. Tôi lần này đến tìm cô chính là muốn hỏi, ở quỷ môn quan đã xảy ra việc gì?”
Ôn Như Ca nói:”Tôi nói, cô nhất định sẽ không tin đâu”.
Tôi đáp:”Cô đã hứa với tôi, sẽ nói sự thật”.
“Được, tôi nói với cô, tuy nhiên tin hay không lại là ở cô”. Ôn Như Ca nhìn tôi, khóe miệng cô ta nhếch lên, Dường như việc tôi muốn thoát khỏi sinh tử đối với cô ta mà nói chính là câu chuyện buồn cười nhất trên đời này.
Cô ta từ từ hồi tưởng lại quá khứ:”Khi đó tôi mới 13 tuổi, ở Từ gia đã ba năm có lẻ, tình cảm với Từ Dương cực kì tốt đẹp, mẹ anh ta cũng coi tôi như con gái, đối đãi ăn mặc như là con đẻ, Người khác nhin vào đều thấy bà ta đối xử với tôi rất tốt, nhưng có ai ngờ rẳng, tất cả cũng chỉ vì con trai bà ta mà thôi”.
Tôi không hiểu hỏi:”Là ý gì?”
Ôn Như Ca đáp:”Bà ta sớm đã bói ra, con trai bà ta sẽ chết năm 10 tuổi, vì thế sớm đã chiếu theo sinh thần bát tự của hắn để tính toán tìm người, mà khi đó, trong vòng bán kính trăm dặm lại chỉ có mình tôi trùng ngày sinh với con trai bà ta, ngoài trừ năm sinh khác ra, giờ sinh của chúng tôi cũng trùng một giờ. Hơn nữa trong ba năm, tôi với Từ Dương cùng ăn cùng ở với nhau, khí tức của hai người hòa quyện lại, như vậy mới có thể dùng mạng đổi mạng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...