26.
Toàn bộ quá trình tôi đều có ghi hình và ghi âm.
Tô Diệc Hàm sẽ bị tôi kiện ra tòa với tội danh "tống tiền".
Tất cả số tiền cô ta lấy từ Tống Nguyên Sầm, tôi sẽ lấy lại không thiếu 1 xu.
"Cô cũng xứng sao?"
Tôi quay đầu, cười, "Tôi đã cảnh báo cô rồi, bây giờ cô lại đến phá hoại gia đình tôi? Cô cũng xứng?!"
"Nhưng tại sao tôi phải bỏ đi một cách ê chề!"
Tô Diệc Hàm kêu la thất thanh, "Và anh ta dựa vào cái gì mà có thể sống tốt như không có chuyện gì!?"
"Vậy nên mới là lỗi của cô đấy." Tôi nhún vai, nhìn về phía Tống Nguyên Sầm, "Nếu không có cô đến đây gây sự, chuyện sẽ không trở nên như thế này."
Thực ra câu nói này không đúng.
Tống Nguyên Sầm và Tô Diệc Hàm đều không thể được tha thứ.
Nhưng để làm cho Tống Nguyên Sầm mất kiểm soát, tôi phải đẩy hết tội lỗi lên người Tô Diệc Hàm.
"Tô Diệc Hàm!!"
Tống Nguyên Sầm gầm lên một tiếng, đứng dậy và đẩy cô ta ngã xuống đất.
Anh ta nhảy lên là hai quả đấm, đánh đập Tô Diệc Hàm cho đến khi mặt cô ta sưng vù.
Anh ta vẫn chưa thấy hả giận, thậm chí còn nhấc bát đũa trên bàn lên ném xuống.
Ngay lập tức có vài người xông lên ngăn cản anh ta.
Một vài phụ nữ vội vàng đỡ Tô Diệc Hàm dậy, chỉ thấy máu tươi chảy ròng ròng trên đầu cô, cô đã bất tỉnh.
"Tô Diệc Hàm, con nhân tình hèn hạ này!"
Tiếng gào thét của Tống Nguyên Sầm vẫn còn vang vọng không ngừng.
Tôi đứng dậy và rời khỏi hiện trường.
27
Sau đó cảnh sát đã gọi điện thoại mời tôi đến làm biên bản.
Tôi nghiêm chỉnh kể lại tình hình lúc đó.
Biết được rằng vào buổi chiều hôm đó Tống Nguyên Sầm đã bị đưa đến đồn cảnh sát và bị giữ trong mười ngày. Tô Diệc Hàm vì chấn động não nhẹ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Dù sao đi nữa, với thân hình cao to của Tống Nguyên Sầm, thì cô nàng nhỏ nhắn Tô Diệc Hàm chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
Trước tiên tôi về nhà bố mẹ tôi, chỉ cần một ánh mắt bà ấy liền biết rằng chuyện đã gần được giải quyết.
Con gái vui vẻ chạy lại ôm tôi kể về những trải nghiệm hôm nay, sau đó lại tò mò hỏi tôi: "Mẹ ơi, ba đi đâu rồi vậy?"
Tôi không biết nên nói thế nào với con bé về sự thật rằng sau này có thể không còn ba, chỉ vuốt ve đầu con bé an ủi.
Bố mẹ tôi đã tìm luật sư cho tôi, trước tiên soạn thảo hợp đồng ly hôn, nhấn mạnh yêu cầu Tống Nguyên Sầm không được mang theo bất cứ thứ gì khi ra đi.
Đồng thời, tôi cũng đã tham khảo ý kiến từ luật sư, dự định kiện Tô Diệc Hàm về tội cưỡng đoạt tài sản.
Mặc dù cuối cùng có thể đơn kiện này cũng không có kết quả gì, nhưng nếu có thể làm cho cô ta khó chịu thì cũng là một điều tốt.
Mười ngày này là mười ngày tôi cảm thấy thoải mái và sảng khoái nhất.
Tôi đã đưa con gái và bố mẹ đi du lịch, và khi chúng tôi trở về thì vừa lúc quãng thời gian tạm giam kết thúc.
Tống Nguyên Sầm trông như già đi mười tuổi, ánh mắt tránh né khi nhìn thấy tôi.
Tôi đưa anh ta đi ăn một bữa, rồi đặt tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt: "Ký vào đây."
"Tiểu Đàm..." Tống Nguyên Sầm nhìn tôi cầu xin. Truyện Đoản Văn
Tôi làm động tác tạm dừng, mặt không biểu cảm lặp lại: "Ký vào."
Anh ta im lặng một lúc, sau đó mới nhấc tờ thỏa thuận lên nhìn kỹ, càng nhìn sắc mặt càng tệ.
"Hàn Đàm, không đến mức phải thế đâu chứ? Sao phải tuyệt tình như vậy, để anh ra đi tay trắng"
"Chiếc xe đó vẫn là của anh." Tôi không ngần ngại, "Còn tôi, tình yêu đã mất, tôi cũng không cho phép bản thân mất đi tiền bạc."
"… Tiền tiết kiệm thì sao?"
Tôi cười mỉm, "Mua bảo hiểm rồi."
"Cổ phần?"
"Dưới tên tôi."
"Nhà cửa? Ồ, nhà cửa để cho Thanh Thanh."
"Vậy Thanh Thanh thì sao?"
Tôi cười nhạt và nói: "Anh đã bị đuổi việc rồi, nên anh hãy sớm đi đến cục lao động để yêu cầu giải quyết tranh chấp đi, còn việc mong muốn quyền nuôi con thì anh đừng có mơ."
"Em đã sớm muốn ly hôn... phải không?" Tống Nguyên Sầm đứng yên không nhúc nhích.
Tôi không trả lời, anh ta cũng chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tôi nhấc lấy cái cốc thủy tinh chứa đầy nước lạnh và đổ thẳng lên đầu anh ta, "Tống Nguyên Sầm, tôi không ngu ngốc như anh nghĩ đâu."
"Ký vào đây."
"Nếu kiện, anh cũng đừng mong lấy được một xu."
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi vẫn không mạnh mẽ như mình tưởng, phải ngồi trong xe một thời gian lâu lắm để bình tĩnh trở lại.
Trước khi đến tôi đã đóng gói tất cả đồ đạc của anh ta và để ở phòng bảo vệ, chỉ chờ anh ta tự đến lấy.
Tình cảm tám năm giờ chỉ như một trò đùa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại đi đến bước này.
Đối với Tô Diệc Hàm, con đàn bà ti tiện đó, cô ta đã xóa WeChat của tôi, không còn cách nào liên lạc.
Sự sống chết của cô ta với tôi không liên quan.
Trước khi đến, tôi đã đóng gói tất cả đồ đạc của anh ấy và gửi giữ ở phòng bảo vệ, chỉ đợi anh tự đến lấy.
Tôi đã đưa con gái về nhà mẹ đẻ.
Tôi nói với họ chuyện mình đã ly hôn, cha mẹ ôm chầm lấy tôi mà khóc.
Cả hai đã cố ý nấu rất nhiều món ăn ngon, chúc mừng tôi thoát khỏi tên khốn.
Nhưng tôi cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
28.
Tối đó, tôi đã thêm Tô Diệc Hàm lần nữa trên WeChat, và lần này cô ấy nhanh chóng chấp nhận.
"Bây giờ cô hài lòng chưa!" Tô Diệc Hàm chủ động phản công, "Cuộc đời tôi đã bị cô phá hủy!"
"Cuộc đời cô bị phá hủy bởi chính cô."
Tôi bình tĩnh chỉ ra lỗi lầm của cô ta.
"Là cô biết chuyện nhưng vẫn làm theo ý mình, phá hủy gia đình người khác."
"Đến cuối cùng ai bắt đầu trước không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là anh ta ngoại tình là sự thật, còn cô biết rõ sự thật nhưng vì tiền mà tự lừa dối mình."
"Cả hai người đều không phải là người tốt."
"..."
Cô ta trả lời, "Cô kết bạn với tôi chỉ vì chuyện này à?"
"Trên người cô còn tiền không?"
"Ha ha ha, chắc cô định cho tôi à?"
"Đừng sốt ruột," Tôi nằm trên giường duỗi chân một cái lười biếng, "Cô không phải tìm Tống Nguyên Sầm sao? Anh ta đánh cô, không bồi thường viện phí cho cô à? Nếu anh ta không cho, cô báo cảnh sát kiện không phải sẽ tốt sao?"
Đối phương im lặng rất lâu, "Chấn động não nhẹ không tính là thương tích."
Tôi trả lời: "Đó là chuyện của cô."
Rồi tôi lại tiếp tục xóa cô ta một cách dứt khoát.
Tô Diệc Hàm làm ầm ĩ không phải vì tiền à?
Bây giờ có một cơ hội tốt đẹp trước mặt cô ta, cô ta sao có thể từ chối?
Còn việc cuối cùng cô ta cuối sử dụng phương pháp nào, tôi không cần phải quan tâm.
Sau đó, tôi đã trải qua một thời gian khá suôn sẻ.
Sau nhiều suy nghĩ, tôi đã nói chuyện ly hôn với con gái.
Ai ngờ con bé không khóc lóc, thay vào đó là ôm chầm lấy tôi và nói "Mẹ vất vả rồi", khiến tôi không cầm được nước mắt.
Tống Nguyên Sầm tìm tôi vài lần nhưng đều bị tôi từ chối.
Thậm chí anh ta còn dẫn cha mẹ đến quỳ lạy xin tôi, sau khi bị tôi từ chối dứt khoát thì lại bắt đầu làm trò.
Ép tôi phải giao quyền nuôi con gái cho họ.
Tôi liền báo cảnh sát, khiến họ phải chạy đến chạy đi.
Tra nam tiện nữ, cuối cùng cũng nhận quả báo.
Sau này nghe nói Tô Diệc Hàm thậm chí còn mang thai, buộc Tống Nguyên Sầm phải cưới cô ta.
Sau khi kết hôn, Tô Diệc Hàm khinh thường Tống Nguyên Sầm vì không kiếm đủ nhiều tiền liền báo thù bằng cách nợ một khoản nợ lớn bên ngoài.
Tô Diệc Hàm vẫn chứng nào tật ấy, thích bòn tiền đàn ông nên còn vướng mắc với mấy người đàn ông cùng một lúc, khiến đầu Tống Nguyên Sầm như được "trồng" một thảo nguyên xanh mướt...
Sau khi kết hôn, mối quan hệ giữa hai người rất tệ, thường xuyên cãi vã và đánh nhau.
Nghe nói Tô Diệc Hàm còn bị đánh đến sảy thai, và hiện đang ầm ĩ muốn ly hôn... Điều này càng làm cho mối quan hệ gia đình đang rối ren trở nên tồi tệ hơn.
Một cặp đôi đê tiện và rác rưởi, thật sự đã sống những ngày tồi tệ.
Kể từ đó, tôi không còn nhận được bất kỳ tin tức gì về họ nữa.
Mọi chuyện đã qua đi hai năm.
Tôi đã cho con gái chuyển trường, dẫn con bé về sống tại quê nhà ở một thị trấn nhỏ.
Tôi cũng tìm lại được niềm đam mê văn chương mà tôi suýt nữa đã đánh mất, và lần nữa cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống sau nhiều năm bỏ lỡ.
Tống Nguyên Sầm và Tô Diệc Hàm đã mãi mãi rời khỏi cuộc sống của tôi. Mọi thứ tựa như giấc mơ đã tỉnh, có lẽ những ngày tháng sau này sẽ trôi qua thật bình yên.
Còn điều gì không hài lòng nữa chứ?
Những phản bội và đau khổ trước kia giờ đã theo gió bay xa.
Cho đến một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, và tôi lại có thể nhạy cảm đoán ra đó là tin nhắn từ Tống Nguyên Sầm.
Tôi lạnh lùng cười, ngón tay chạm nhẹ, và xoá bỏ ngay lập tức. Tôi cũng cho số điện thoại đó vào danh sách đen vĩnh viễn.
Khoé mắt tôi bỗng nước mắt lưng tròng, nhưng lại nở nụ cười.
Con gái chạy lại ôm lấy tôi, "Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?"
Tôi nói: "Không có gì đâu, mẹ chỉ nhớ đến chuyện vui thôi."
——Hết——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...