Lộ Viên Mân năm nay 18 tuổi, vừa học xong lớp 12, kém hắn 5 tuổi.
Khác với hắn, em gái hắn là một học bá chăm chỉ, tuy không phải học sinh giỏi nhất nhưng thành tích cũng tốt hơn hắn nhiều, có khả năng thi đỗ đại học nổi tiếng, thậm chí nếu thi tốt, còn có thể thi đỗ Bắc Đại hay Thanh Hoa.
Lúc này, nghe mấy lời cha mẹ nói mà Lộ Viễn Minh cảm thấy vô cùng bực bội.
Với lại… Tết nha, thời điểm đoàn viên, còn hắn lại trở thành người thực vật...
Mãi đến khi cha mẹ đi rồi, Lộ Viễn Minh mới dần dần bình tĩnh lại từ cảm xúc nhớ nhung.
Sau đó, hắn lập tức bắt đầu suy nghĩ kỹ về cảm giác như bị kim châm trên mu bàn tay mà bản thân cảm nhận được trước đó.
Đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy hắn đang hồi phục.
Nhưng cũng chỉ là dấu hiệu.
Vả lại, Lộ Viễn Minh cũng cảm giác được rằng sau lần xuyên không này, hắn cảm thấy nhận thức của bản thân đã trở nên mạnh hơn trước kia.
Thực ra, đây là điều có thể giải thích được, sau khi xuyên việt, hắn đã trải qua một loạt những chuyện không tưởng: một chân bị đứt lừa, phần thân dưới máu thịt be bét, toàn thân đầy thương tích, nói là trọng thương cũng không quá lời.
Trong tình trạng đó, sau khi trở về, hắn lập tức hôn mê, thế nhưng qua mười mấy ngày, hắn lại cảm thấy ý thức dường như đã trở vô cùng mạnh mẽ.
Sau đó, Lộ Viễn Minh nghĩ đến những đốm sáng bay ra từ xác con quái vật khi hắn tiêu diệt nó, có một vài đốm sáng rơi vào miệng hắn.
Lúc đó, tình hình khẩn cấp nên hắn không kịp suy nghĩ nhiều, sau khi trở về cơ thể gốc, hắn bắt đầu nhớ lại toàn bộ hoàn cảnh lúc đó, nên đương nhiên là không thể bỏ qua hình ảnh đốm sáng kia.
“Chẳng lẽ, linh hồn của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn?”
Lộ Viễn Minh là một thanh niên, ngoài chơi game, thú vui lớn nhất của hắn là đọc tiểu thuyết mạng.
Lúc này, khi tiến hành xâu chuỗi sự kiện, hắn cũng đưa ra một số suy đoán về tình hình hiện tại.
“Hẳn là ở thế giới sau khi chết kia, mình giết quái vật là có thể thu được linh hồn? Bản nguyên? Hay thứ gì đó khác? Tiếp đó, sau khi mình hấp thụ những thứ này, bản nguyên linh hồn cũng trở nên mạnh mẽ hơn? Đồng thời, tinh, khí, thần vốn dĩ liên quan mật thiết với nhau, linh hồn mình mạnh lên nên tự nhiên cũng gây ra tác động nhất định đến thể xác, ví dụ như mối liên kết với cơ thể, cảm nhận của cơ thể trở nên sâu sắc hơn? Vậy thì…”
“Chỉ cần linh hồn của mình đủ mạnh, liệu mình có thể tỉnh dậy từ trạng thái thực vật không!?”
Suy nghĩ này khiến Lộ Viễn Minh vô cùng phấn khích.
Trong sáu tháng ở trạng thái thực vật, hắn đã nghe các bác sĩ và cha mẹ trò chuyện rất nhiều lần, cũng đại khái biết rằng khả năng cao là hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Tất nhiên, cũng có thể hắn sẽ may mắn tỉnh lại sau vài tháng hoặc vài năm, nhưng nếu xui thì chuyện hắn trở thành người thực vật suốt đời cũng là điều hết sức bình thường.
Hắn không muốn thế!
Bị nhốt đến thối rữa trong bóng tối, hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy thế giới này nữa, cũng không thể báo hiếu cho cha mẹ, người thân, bạn bè, bạn học, không còn gì cả...
Hắn không muốn!!
Mà giờ đây, hắn đã nhìn thấy khả năng tỉnh lại, dù khả năng này nhỏ bé đến đâu, dù nguy hiểm trước mắt to lớn đến nhường nào, hắn cũng muốn thử!
“Mỗi lần xuyên việt đến một thế giới khác, mình phải chờ bảy mươi hai giờ mới có thể quay trở lại.
Theo kinh nghiệm xuyên không trước đây, mình sẽ quay trở lại địa điểm cuối cùng trong lần trước đó.
Nếu không có gì thay đổi thì khi xuyên không lần tới, mình sẽ vẫn ở trong cái hốc lõm đó.
Hơn mười ngày rồi, ắt hẳn mấy con quái vật đều đã rời khỏi nơi đó.”
“Như vậy, mình nên cố gắng ẩn náu và tìm kiếm thông tin về thế giới sau khi chết trong tòa nhà bỏ hoang này, kéo dài thời gian cho đến gần bảy mươi hai giờ.
Khi đó, mình sẽ ra ngoài khám phá khu vực rộng lớn hơn.
Nếu gặp phải quái vật hoặc nguy hiểm đến tính mạng, mình chỉ việc xuyên không về để né tránh.”
Lộ Viễn Minh suy nghĩ trong đầu nhiều khả năng có thể xảy ra, ngộ nhỡ hắn xuyên không qua và gặp ngay quái vật thì sao?
Chẳng hạn như những con quái vật đó giết chết hắn ngay lập tức thì sao?
Hoặc là gặp phải thứ gì đó kinh khủng hơn, giống như lời nguyền hoặc ma quỷ như Sadako* (dò google là biết)?
Với lại, khi xuyên không một lần nữa, hắn vẫn là một người tàn phế sao? Hai chân gần như không còn, một cánh tay không chừng cũng què quặt!
Tất cả đều có thể xảy ra!
Nhưng… nhưng mà…
Cha mẹ, em gái, bạn bè, bạn học…
Thế giới không hoàn hảo nhưng lại đầy sức sống này…
Tiết xuân, đoàn viên…
Đó là nhà của hắn…
Khi Lộ Viễn Minh nghe thấy cha mẹ sẽ đưa hắn về nhà để cùng gia đình đón Tết, hắn lao vào tia sáng duy nhất trong bóng tối.
Khi Lộ Viễn Minh tỉnh lại, hắn đã bình an vô sự nằm trên nền xi măng, và dưới chân hắn, một xác quái vật thối rữa vẫn chặn ở lối vào cái hốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...