Mấy trăm năm trước, Hoa Nguyệt Phong được sinh ra từ bụng của một tỳ nữ ở Tiên cung, y vừa xuất hiện, hiện tượng thiên địa đột ngột thay đổi, nước biển chảy ngược.
Kim ô theo tiếng khóc của y chìm vào biển, trời đất tối tăm suốt bảy ngày.
Chín mặt trăng treo lơ lửng, mỗi ngày rơi một cái, một lần lại hủy diệt một châu.
Thiên địa mắc kẹt trong thủy hỏa, Lục giới sinh linh đồ thán, như muốn hủy diệt.
Thần tộc nội trong canh giờ y sinh ra đã chết hết, chỉ để lại một đạo thần quân giáng xuống thiên chỉ: Người này mang mệnh tà sát làm hại Lục giới, phải tru diệt!
Thần quân lệnh cho Ngũ Giới đuổi giết Hoa Nguyệt Phong, cũng một phần biết y là hóa thân của Kính Linh, là sự tồn tại ác sát nhất thế gian này.
Huyền Thiên Minh Kính sinh cùng khởi đầu của loạn lạc, kết ở Vũ Trụ Hồng Hoang, thuận thiên mệnh mà sinh, độ vạn kiếp không đổi.
Linh lực tiềm ẩn khai mở thiên địa, hủy diệt thần ma.
Lục giới có lời đồn: Có được Minh Kính thì sẽ có cả thiên hạ.
Năm đó vị Thần quân đệ nhất đoạt được Minh Kính, trở thành chủ nhân của Lục giới, nhưng người này lại bị Tẩy tủy chú phản phệ mà chết, sau đó tung tích của Minh Kính không ai biết rõ, hậu nhân lại càng vô duyên nhìn thấy.
Thần quân biết Hoa Nguyệt Phong giáng thế, biết một nửa của Kính Linh có thể nuốt trọn thiên địa, hủy diệt chúng sinh, mới hạ chiếu tru sát.
Dẫn đến ngày nay.
….
“Huyền Thiên Minh Kính là hóa thân của cả thiện lẫn ác, mà ta lại đại biểu cho nửa ác, bọn họ giết ta cũng đúng thôi.
Nếu đã định ta phải chịu Tẩy tủy chú phản phệ, ngại gì mà không thuận theo thiên kiếp? Nhị ca, lần này là ta muốn chết.”
Giọng điệu Hoa Nguyệt Phong đều đều, như thể y đang nói chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Y ngước lên nhìn mặt Đế Tuân, cong môi cười, ánh mắt bình tĩnh không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Ngươi nói ngớ ngẩn gì thế hả? Mỗi lần bị thương nặng ngươi đều chưa từng nghĩ tới cái chết.
Hiện tại khỏe re còn muốn chết? Nhị ca bảo vệ ngươi bao nhiêu năm nay rồi, ngươi nói không muốn liền từ bỏ? Mà dù người không màng đến ta, vậy hắn thì sao?”
Đế Tuân mày kiếm dựng ngược, chỉ vào tẩm điện chất vấn Hoa Nguyệt Phong.
Hắn bị lời nói của y làm cho tức giận, mặt đỏ bừng bừng, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Là ngươi mang hắn mang theo, đừng có nói với ta chỉ là cưỡng ép.
Ngươi vốn không có cảm xúc, kể cả đối với ta cũng vậy, nhưng những khi ngươi nhìn hắn thì ánh mắt của ngươi rất khác.
Ta biết hắn đối với ngươi khác biệt.”
Sắc mặt Hoa Nguyệt Phong khẽ biến, như thể bị nhìn thấu mà mất tự nhiên né tránh ánh mắt.
Hắn liếc vào tẩm điện, rốt cuộc trong mắt cũng có chút cảm xúc, khuôn mặt bình đạm hiện lên vẻ tươi cười.
“Ngài ấy không cần ta.”
Hoa Nguyệt Phong ngữ khí nhàn nhạt, hạ quyết tâm.
Đế Tuân thở dài một hơi, lắc đầu.
Hắn chưa từng thấy dáng vẻ Hoa Nguyệt Phong bất lực như lúc này.
Mấy trăm năm qua, dù cho bị thiên hạ vứt bỏ, dù có bị Lục giới trục xuất, dù rằng trên thân khoét bao lỗ thủng vì đao kiếm, dù nhiều lần giãy giụa với sinh tử…… Y cũng chưa từng tuyệt vọng.
Nhưng lúc này đây y thật sự tuyệt vọng.
“Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, ngươi chờ ở đây, ta nhất định sẽ tìm được nửa kia của Kính Linh rồi dẫn hắn tới cứu ngươi! Nguyệt Nguyệt, ta không cho ngươi chết, nhị ca không cho ngươi chết, ngươi phải sống thật tốt cho ta!”
Đế Tuân mắt rưng rưng bóp bả vai y, đầu ngón tay trắng bệch.
Hắn nhìn y một cái thật sâu, giơ tay xoa xoa gáy người nọ.
Lâu sau mới nhịn lòng xoay người bay lên, biến mất trong biển tuyết mờ mịt.
Hoa Nguyệt Phong đứng tại chỗ mặc gió lạnh thổi một hồi, tới tận khi mu bàn tay ửng đỏ y mới thấy lạnh.
Trên vai bỗng phủ thêm một kiện áo lông chồn, y quay đầu lại thấy Lâm Chiêm.
Lâm Chiêm cầm trong tay một chiếc lò sưởi, túm lấy tay y đưa qua, sau đó tới gần y thắt lại dây áo choàng. Cầm hai bên áo kéo lại, bao lấy toàn thân y.
“Bên ngoài lạnh lắm, ta thấy ngươi mãi không trở vào nhà nên lấy áo lông chồn đem ra, sợ ngươi lạnh.”
Hoa Nguyệt Phong có chút thụ sủng nhược kinh, tươi cười nhìn cậu.
Nụ cười y thuần chân ngây thơ, giống như đứa trẻ non dại, trước mặt người khác tùy ý bày ra bộ dáng vui vẻ.
Hắn cười rộ lên cực kỳ đẹp, Dù Lâm Chiêm từng thấy rất nhiều tuấn nam mỹ nữ trong làng giải trí nhưng cũng phải khen ngợi, thầm nghĩ tác giả viết cũng vi diệu ghê, nói đệ nhất mỹ nhân thì chắc chắn là đệ nhất mỹ nhân!
Lâm Chiêm bị điệu cười của y hấp dẫn, lặng ngắm vài giây, lát sau mới phản ứng lại, cuống quít dời tầm mắt.
Cậu nghiêng mặt tránh né ánh nhìn chăm chú của y, ngượng ngùng đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Hoa Nguyệt Phong nhìn mặt cậu sắp đỏ đến mức nở hoa, càng thấy cậu đáng yêu vô cùng.
Trên người vẫn còn hương rượu nhàn nhạt, lại thêm một tầng ửng hồng, trông rất giống người say.
“Điện hạ quan tâm ta sao?”
Hoa Nguyệt Phong đưa sát mặt vào cậu, quan sát biến hóa trên mặt từng chút một.
Y biết người này không chịu nổi chọc ghẹo, quả nhiên, khi lời kia vừa thốt ra, mặt Lâm Chiêm đỏ au, lan đến cả mang tai.
Lâm Chiêm hơi mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào y, xoay người đi vào tẩm điện chạy trốn.
Tim cậu đập rất nhanh, cảm giác như có con nai nhỏ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Đời trước chưa từng có người khiêu khích cậu như thế.
Lâm Chiêm thân là một thẳng nam chính trực sẽ không chọc ghẹo nữ sinh, cũng chưa từng bị nam sinh trêu chọc bao giờ, vậy nên mới độc thân từ trong bụng mẹ suốt 20 năm.
Trước đây xem tiểu thuyết hoặc phim truyền hình mà gặp phải cảnh nhân vật chính đi trêu gái, dù tác giả có viết tốt thế nào, kịch bản xuất sắc ra sao, cậu đều nhếch mép khịt mũi coi thường.
Dù cho mọi người ào ào bình luận sách, nói rằng bọn họ cua nhau ngọt chết đi được, cậu vẫn hoàn toàn không get được nửa điểm, chỉ thấy già mồm ra vẻ, xấu hổ giùm.
Trong lòng thầm mắng chế trượng(1).(1)制杖: Có 2 lớp nghĩa, nghĩa thứ nhất là ai trượng (gậy tang), thứ 2 là hình trượng (gậy hành hình).
Sau này, do nó đồng âm với 智障-thiểu năng nên thường được sử dụng trong tin nhắn và chủ yếu dùng để chửi bới.Nhưng bây giờ gặp phải trường hợp này, cậu phải thừa nhận rằng mình bị giọng điệu cùng ánh mắt của y xử đẹp. Không phải cái kiểu rung động mà là ngượng ngùng không biết làm sao, là kiểu vô cùng bối rối.
Nếu không phải Lâm đại thẳng nam luôn có niềm tin vào ý chí sắt đá của bản thân mình, có lẽ cậu sẽ cảm nhận được con tim đã rung động trong giây lát. chối nữa
Lâm Chiêm nhanh chân chạy trốn, Hoa Nguyệt Phong chậm rãi đi theo sau, y nhìn cậu chạy đi như con thỏ trắng sợ hãi, thấy người này lại mềm mại, dễ thương hơn rồi.
Lúc Hoa Nguyệt Phong trở lại tẩm điện, Lâm Chiêm đã ngồi ở mép giường nhét tay vào trong chăn sưởi ấm.
Vẻ ửng hồng trên mặt vẫn chưa giảm bớt, cũng không biết là do gió lạnh, hay là vẫn còn ngượng ngùng mà sắc đỏ trên mặt không chịu tản ra.
Hoa Nguyệt Phong biết vừa rồi tay cậu chịu lạnh sắp đông cứng, thân thể vốn mỏng manh hẳn là chưa từng phải chịu sương giá, vậy nên càng không thể chống chọi với thời tiết băng hàn ở Cực Tây.
Hoa Nguyệt Phong đi đến thành giường ngồi xuống, lấy tay cậu từ chăn ra đặt lên đùi y.
Rồi lại để lò sưởi vào tay cậu, ủ lòng tay mình lên mu bàn tay cậu sưởi ấm.
“Điện hạ quan tâm đến ta nhiều vậy sao? Thà rằng để bản thân đông cứng cũng không muốn ta chịu lạnh?”
Lâm Chiêm không quen bị người khác nắm tay như vậy, còn có giới tính là nam tử giống cậu, dịch dịch tay né tránh lại bị Hoa Nguyệt Phong gắt gao ấn lại, không cho nhúc nhích.
Lâm Chiêm nghe y nói liền cảm thấy người này lại cố ý trêu chọc mình, nhưng cậu chưa bao giờ biết xử lý mấy chuyện kiểu này, nhất thời bối rối, ấp úng nói: “Cung…… Cung chủ lại trêu ta nữa rồi, biết rõ ta da mặt mỏng…… Cung chủ còn muốn thấy ta xấu hổ.”
“Điện hạ thẹn thùng thế này chọc ta âu yếm, vậy nên mới không nhịn được trêu ghẹo đôi chút.
Điện hạ không thích à, do ta đường đột mạo muội, trách ta trách ta.”
Hoa Nguyệt Phong cười xin lỗi, kịp thời ngăn cản ý định chọc ghẹo của bản thân, vui vẻ ngẫm lại một chút. Y không muốn khiến cậu thấy xấu hổ, cũng không muốn có sự rạn nứt.
Lâm Chiêm nhẹ nhàng thở ra, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.
Hắc y nhân kia đuổi đến Cực Tây tìm Hoa Nguyệt Phong, nghe khẩu khí của hắn có vẻ là có chuyện, nhất định là liên quan tới Hoa Nguyệt Phong.
Lúc cậu đi ra tìm y thì thấy y đang đứng trong tuyết, sắc mặt chợt thay đổi, điều này chứng tỏ ngay cả y cũng không lo liệu được.
Lâm Chiêm cảm thấy nếu mình đã theo tên đại lão này thì cũng nên hỏi thăm chút, biểu đạt sự quan tâm của bản thân.
“Người nọ tới tìm Cung chủ là có việc muốn bàn bạc với Cung chủ sao? Ta thấy hắn không màng ngàn dặm tìm tới Hàn Nguyệt Cung, việc này hẳn là rất quan trọng nhỉ.
Cung chủ gặp phải việc gì khó nói à? Có cần ta giúp đỡ gì không? Với lại người nọ là ai thế? Sao Cung chủ lại gọi hắn là nhị ca? Nhìn trang phục cộng với khí chất của hắn chắc cũng là nhân vật có tiếng tăm ha.”
Hoa Nguyệt Phong đớ người trước loạt câu hỏi của cậu, y ngẫm nghĩ giây lát rồi chậm rãi nói: “Điện hạ còn nói không quan tâm ta? Ngoài miệng thì không chịu thừa nhận mà trong lòng lại tò mò muốn biết, đúng là tâm khẩu bất nhất nha.
Hắn tới tìm ta đúng là có việc, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi, Điện hạ không cần quá lo lắng cho ta, trút thêm phiền não.
Ngài cũng biết thực lực của ta mà, thiên hạ này có chuyện gì làm khó được ta nào? Chỉ cần phất tay một cái là có thể giải quyết thôi.”
Hoa Nguyệt Phong mỉm cười với cậu, thấy mặt cậu lại đỏ hơn, ánh mắt trở nên hoảng loạn, biết mình lại lỡ miệng hai câu, bảo sao mặt lại đỏ như trái táo thế kia.
“Nhị ca ta tên Đế Tuân, vốn là Ma quân điện hạ đời trước, mấy trăm năm trước bị người soán vị, đuổi khỏi bảo tọa.
Sau hắn bị người khác hạ dược mà huyết tẩy Tiên Thần cung, ngộ sát mấy vạn Tiên thần, trở thành tội nhân đứng đầu thiên hạ.
Trước lúc ta xuất thế, ma đầu lớn nhất thế gian là hắn, hắn cũng bị các giới đuổi giết hàng trăm năm.
Tới lúc ta đến với thế gian này, các giới chuyên tâm coi ta là họa lớn, hắn mới dần bị lãng quên, sống yên ổn qua ngày mấy năm nay.”
Hoa Nguyệt Phong tự giễu, y với hắn giống nhau, oan ức không rõ, chịu nỗi khổ bị đuổi giết muôn đời.
Bọn họ cùng là tội nhân bị cả thiên hạ phỉ nhổ, là cái ác mà thế đạo không dung, là đứa trẻ bị mọi người vứt bỏ.
“Vận mệnh của ta với hắn cũng gần như nhau, sau này cũng chỉ biết sống nương tựa vào nhau.
Năm đó ta bị giam giữ ở thiên lao được hắn cứu ra, hắn là người tốt nhất đối với ta trên thế gian này.
Ta nhận hắn làm nhị ca, coi như huynh trưởng, hắn là người mà cả đời này ta phải bảo vệ.”
Điện hạ cũng vậy.
Lâm Chiêm cảm giác y siết chặt lấy tay mình, ngước lên đối diện với ánh nhìn chăm chú của người nọ.
Như thể cậu lập tức bị hút vào đó, chìm vào một biển ôn nhu.
“Nếu Cung chủ không từ bỏ, vậy sau này việc bảo vệ Cung chủ cũng là một phần của ta rồi.
Ngươi có ơn cứu ta, làm bạn đồng hành coi như trả ân đi, thiên hạ này không có chỗ cho ta, Cung chủ chính là nơi để ta dựa vào, mong Cung chủ đừng buông bỏ.”
Hoa Nguyệt Phong nhìn cậu nói lời tha thiết chân thành, bày ra bộ dáng nghiêm túc, bỗng nhiên cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng rất đẹp, thật hão huyền không chân thực.
“Điện hạ à……”
Y có chút cảm động, âm cuối run rẩy, tròng mắt phủ đầy hơi nước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...