Thiên lao quanh năm u ám không thấy ánh sáng mặt trời, trong vách tường đá chỉ thắp vài ngọn đèn dầu lửa xanh, bố trí dọc khắp hành lang, soi sáng một khoảng
Không khí lạnh đến mức thấu xương, nơi này không thiếu oán khí, âm phong thoảng qua đỉnh đầu khiến người ta sởn tóc gáy.
Oán hận tích tụ trong thâm lao, hàng vạn âm hồn bất tán, thi thoảng trong không gian bí ẩn u ám có vài tiếng quỷ hồn nhàn nhạt rít lên, nghe mà lạnh lòng, sợ hãi càng thêm sâu đậm.
Huyền thiết và cự thạch cấu thành tòa thiên lao này, những vết máu đỏ thẫm trên khắp mặt đất là sự tô điểm duy nhất.
Huyết tinh cùng với hơi thở tà sát tràn ngập mọi ngóc ngách của thiên lao, dày đặc mà gay mũi khiến người ta ngộp thở.
cự thạchimg
huyền thiết
Tội ác, giết chóc, bất công, ở đây chỉ có sự im lặng của tuyệt vọng vô tận, vĩnh viễn không có nửa điểm sinh cơ….
Hoa Nguyệt Phong dường như đã ngủ một giấc rất dài, giống như nằm trong lỗ đen vô tận, chôn vùi ý thức không thể thoát ra.
Thân thể của y yếu ớt đến mức suýt lại bất tỉnh thêm lần nữa, não bộ hỗn loạn không thể phân biệt được đang mơ hay tỉnh.
“Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt…..”
Có một giọng nói mơ hồ vang lên, quen thuộc và ôn nhu đến vậy.
Sau cùng y cũng cảm nhận được hướng của âm thanh, khôi phục một chút ý thức từ trong hỗn loạn, quay đầu nhìn về phía kia, cố hết sức mở ra mí mắt nặng trĩu.
Trong thế giới tối tăm có một bóng dáng sẫm màu từ từ hiện rõ, hắc y nam tử kinh ngạc nhìn vào mắt y, tròng mắt bất giác sũng nước, để lại hai hàng trên mặt.
“Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, tỉnh lại rồi!” Giọng nói của Đế Tuân như là mắc nghẹn, nức nở kích động gọi tên y, vui vẻ lại chợt thấy áy náy, nước mắt tuôn như mưa.
“Nhị ca vô dụng, do nhị ca không bảo vệ ngươi tốt.
Đều tại ta không tốt khiến ngươi thành như bây giờ….
Chỉ tiếc ta không thể báo thù giúp ngươi, nhị ca thật là vô dụng….”
Hoa Nguyệt Phong nhìn chằm chằm người nọ vài giây mới thấy rõ mặt, cũng ngay lúc đó bị dấu vết trên người hắn làm cho sững sờ.
Bộ hắc y bị đao kiếm và xích sắt cắt qua từng đường, tàn phá toàn bộ cơ thể. Mái tóc dài dính bết đầy máu, bừa bộn bám vào trán với mặt hắn. Cơ thể bị treo trên hình giá, giam thành một tư thế cố định, giống như thịt muối phơi khô trong bóng râm. :))
Rõ ràng hắn là một người ưa nhìn như vậy, khí chất lỗi lạc đến thế, mà nay lại như tử thi bò ra từ biển máu, xấu xí, gầy gò.
Mười ngón tay sưng tấy chính là dấu vết của ngân châm đâm vào đầu móng; trước ngực thối rữa là vết tích khi bị lạc thiết nóng bỏng nung cháy; tứ chi rách toác vì trường tiên cùng với dã thú giằng xé, gặm cắn lưu lại vết thương….
烙铁: Lạc thiết: ai biết Ma đạo tổ sư hay xem Trần tình lệnh rồi thì biết nó là cái mà mẻ Vương Linh Kiều dí vào ngực Ngụy Vô Tiện ấy, sau Lam Vong Cơ cũng làm một quả ngay ngực luôn.
Hiểu đơn giản là 1 cây gậy sắt, ở dưới có in gia huy (hoặc không) nhúng vào than nóng, rồi cứ thế ấn vào người.
Bullwhip (牛鞭)
Trường tiên là một loại roi thường được làm bằng da hoặc nylon bện, được thiết kế như một công cụ để làm việc với gia súc hoặc thi đấu.
Mắt Hoa Nguyệt Phong không dám chuyển động, cảm giác hít thở không thông cảm xộc đến, trên người hắn đủ kiểu giày vò mà năm đó y đã từng trải nghiệm, thảm trạng của hắn cũng y như bộ dáng mình từng bị tra tấn trong thiên lao năm đó.…
Trái tim nhói lên co rút từng đợt, như bị xẻo cắt rồi vứt bỏ giẫm nát.
Chuyện cũ từng màn tái diễn, chỉ có tự mình trải qua mới biết nó tàn nhẫn tuyệt vọng đến mức nào, hắc ám đáng sợ ra sao.
Nhưng hết thảy đều do y gây nên, tại y khăng khăng mang Lâm Chiêm đi mới bị Lâm Huyền nhắm vào hắn trả thù.
Rõ ràng hắn chẳng liên quan gì đến chuyện này, đáng lẽ đã có thể nguyên vẹn vô thương….
Chỉ trách mình.
Khóe mắt bắt đầu chua xót, nhanh chóng ướt át, cuối cùng mãnh liệt như sóng lớn ngập trời, trào ra khỏi hốc mắt tuôn rơi như mưa.
Y không kiềm nổi nữa, nức nở đến nghẹn ngào, cả người run lên: “Nhị ca….
Nhị ca, là ta có lỗi với huynh, tại ta không tốt liên luỵ đến huynh, lỗi tại ta….”
Y ngẩng đầu thôi cũng rất tốn sức, đau đớn làm cho toàn thân kiệt quệ.
Cũng may thần khu(thân thể của thần) có lực chữa trị vượt xa người thường, miệng vết thương bị Thí Thần Nhận rạch ra dần dần khép lại, nếu là người thường thì chết lâu rồi.
Trước mắt thân thể y không có xu hướng chuyển biến xấu, nhưng bị Thí Thần Nhận phá nát kinh mạch, muốn hồi phục phải mất rất nhiều thời gian, mà hiện tại y đã không còn linh lực, vậy nên chẳng gì phàm nhân.
“Ai làm ngươi bị thương tới mức này? Đế Tuân bị tiếng khóc của y làm cho khóc theo, không phải hắn bị vết thương của đối phương dọa sợ, mà là hắn đau lòng.
Trận tra tấn đêm qua vừa kết thúc cũng là lúc Đế Tuân ngất đi, hôm nay tỉnh lại liền phát hiện Hoa Nguyệt Phong cũng bị xích chặt trên hình giá, vết thương chồng chất, thậm chí tình trạng còn tệ hơn cả hắn, sao không thống khổ tự trách cho được.
Hắn khẽ gọi y một hồi lâu thì mới mê mang tỉnh lại, may mà y còn sống.
Nhưng hắn không nghĩ ra người có thể khiến y ra nông nỗi này.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi nói nhị ca nghe, là ai khiến ngươi bị thương đến mức này? Kẻ nào dám làm ngươi ra nông nỗi này?!”
Đế Tuân gầm lên, tròng mắt giăng kín tơ máu, hắn dùng sức giãy giụa, dưới từng vòng xích sắt vật lộn, khóc lóc phát tiết.
Cả đời hắn coi người này như đệ đệ, ấy vậy mà cứ thế bị người khác làm tổn thương, chà đạp, kẻ nào dám ra tay tàn nhẫn như vậy! Rõ ràng y không làm gì sai, y chỉ là một đứa trẻ thơ dại….
Tiếng cười quái dị vang lên từ cửa ngục tối tăm, một cái bóng đổ dài trên mặt đất chậm rãi di chuyển dưới ánh lửa, vài giây sau thình lình xuất hiện.
Lâm Huyền thích thú lướt qua nước mắt trên mặt bọn họ, thấy thỏa mãn hơn nhiều, sau đó âm dương quái khí nhìn vào Đế Tuân, nói: “Ngoại trừ Thái tử điện hạ mà y để tâm nhất, trên đời này còn ai có thể làm y bị thương? Hahaha!”
“Câm miệng!”
Hoa Nguyệt Phong gầm lên một tiếng, nhưng đã quá muộn, tầm mắt Đế Tuân hung hăng lia tới, khiến y muốn tránh cũng không được.
“Lẽ ra ta nên sớm biết!” Trong mắt hắn chợt đằng đằng sát khí, trở nên sắc bén đáng sợ, “Ta biết thừa hắn ở bên cạnh ngươi nhất định có mục đích, chỉ tiếc ngươi không tin ta! Một lòng che chở cho hắn, không cho ta lấy mạng, có từng nghĩ tới ngày hôm nay sẽ bị hắn hại đến mức này? Hoa Nguyệt Phong, đệ là đồ ngu ngốc!”
Đế Tuân tức giận tới mức mặt đỏ bừng, nghĩ đến chuyện y bị người mình quan tâm, tín nhiệm phản bội, nhất thời không biết nên đau lòng hay oán trách.
Thường nói tình cảm khó tránh, chỉ tiếc nó đã sa vào kiếp của y.
Y cứ ngoan cố, không chết không thôi.
“Ngu không ai bằng!!” Đế Tuân trong lòng bừng lửa, suýt nữa phun một ngụm máu, cố gắng áp xuống, sắc mặt lại càng khó coi.
Trong lòng thầm hận Lâm Chiêm, hối hận lúc trước không giết chết cậu ta, để rỗi dẫn đến tai hoạ hôm nay! biết là buồn nhưng Đế Tuân nói câu kia mắc cười quá ಥ_ಥ
Lâm Huyền dịch chuyển, thân hình tức khắc xuyên qua khung sắt tiến vào trong nhà lao, chớp mắt ngừng ở trước mặt Đế Tuân, duỗi tay ra bóp chặt cổ hắn.
“Kẻ như ngươi cũng dám trách Thái tử điện hạ của Tiên giới ta!” Đôi con ngươi Lâm Huyền chợt biến thành màu đỏ tươi như máu, hung ác sắc bén như chim ưng chằm chặp con mồi.
“Là Hoa Nguyệt Phong bắt Thái Tử Tiên giới ta trước, bổn vương phát binh chinh phạt cũng không chịu giao ra, chất nhi của ta đâm y hai nhát cho hả giận.
Sao lại là lỗi của nó?
Các ngươi là ma vật, chỉ biết làm xằng bậy, náo loạn xã tắc Ngũ Giới.
Hiện giờ rơi vào tay ta, lần này nhất định phải thu lưới một mẻ!”
Lâm Huyền dí sát vào sườn mặt Đế Tuân, đôi con ngươi màu máu uy lệ kinh người, hắn nhìn chằm chằm vào tròng mắt đối phương, cong khóe môi cười cười.
Lát sau lại ném mạnh cổ, khiến người kia đập đầu vào hình giá một cái.
“Buông nhị ca ra!” Hoa Nguyệt Phong nghiêm nghị quát một tiếng, ra sức giãy dụa, chỉ trách hình giá giam cầm thân thể y, không thể nhúc nhích.
“Ngươi đưa Điện hạ đi đâu rồi? Ta cảnh cáo ngươi, nếu hắn mảy may bị thương, ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi, nghiền xương thành tro!!”u mê quá con ơi
Lâm Huyền nghe vậy thì xoay người nhìn về phía Hoa Nguyệt Phong, như không hài lòng mà nhăn mày bĩu môi, giọng nói càng thêm yêu dị bén nhọn: “Ngươi lấy tư cách gì để chất vấn bổn vương? Bằng ngươi mà cũng dám mơ ước Thái Tử của Tiên giới chúng ta!”
Thân ảnh chợt dịch chuyển lần nữa, giây tiếp theo có một bàn tay siết cằm Hoa Nguyệt Phong, ấn mạnh đầu y lên hình giá.
“Sống chết của nó không tới phiên ngươi quan tâm, ngươi cũng không có tư cách mà hỏi! Bổn vương là vương thúc của nó, tự biết chiếu cố cho nó chu toàn, ngươi nên tự lo cho bản thân mình trước đi!
Ngày mai quân vương Ngũ Giới sẽ hội thẩm ở Thiên Đình, khi đó bổn vương liền điều khiển chất nhi ngoan, buộc nó phải một đao đoạt mạng nhà ngươi! Không phải ngươi để ý nó sao, chết dưới đao nó bỏ mạng làm quỷ.
Thú vị lắm đúng không? Hahaha!”
Bàn tay tức thì buông cằm y ra, ngay sau đó chỉ thấy vài bóng xanh chớp nhoáng phóng đến cửa lao, nháy mắt đã biến mất ở cuối dãy hành lang.
Chỉ còn tiếng cười the thé không dứt khiến cho người ta sợ hãi, vang vọng trong lao ngục u tối càng thêm quỷ dị….
…..
Tiên cung, tẩm điện của Thái Tử.
Cửa điện đóng chặt, tiên binh trùng vây.
Lâm Chiêm thân mặc Hoa phục của Thái Tử, đầu đội ngọc quan tử kim, một mình đứng thẳng ở giữa tẩm điện.
Tu dưỡng một đêm, thương thế của cậu đã chuyển biến tốt hơn, nước da hồng hào trở lại, nhờ linh khí ở Tiên cung, linh lực cũng chậm rãi khôi phục.
Chẳng qua… thân thể của cậu đột nhiên kỳ lạ, trên da xuất hiện những vết hoa văn đỏ đậm không rõ, như tơ máu leo lên hai má, lan đến cổ tay và mắt cá chân.
Cổ tay, cánh tay, đầu gối, mắt cá chân, giữa da thịt vô cớ xuất hiện tơ đỏ, cố định bằng một pháp trận trên đỉnh điện.
Thoạt nhìn cậu như con rối bị dây tơ điều khiển, nhất cử nhất động đều nằm dưới sự điều khiển của sợi tơ và pháp trận, dù có không cam lòng giãy giụa vẫn không làm được gì.
Thân ảnh màu xanh lóe lên, ngước mắt nhìn nhãn pháp trận(pháp trận hình mắt), rồi lại nhìn xuống hoa văn và dây tơ trên người cậu, cỏ vẻ vừa lòng, nhướng mày cong môi khẽ cười.
“Ngươi cho ta ăn cái gì? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!”
Lâm Chiêm ánh mắt tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm Lâm Huyền trước mặt.
Hôm qua cậu hôn mê được đưa về Tiên cung, nay tỉnh lại thấy mình mặc Hoa phục, bị trói ở chính giữa đại điện, không thể nhúc nhích nửa bước.
Cậu thấy rõ sợi tơ kia mọc ra từ người mình, cùng với hoa văn đỏ đậm tràn lan, trong bụng nôn nóng không thôi, cuối cùng cũng sáng tỏ, bản thân trúng phải cổ độc, bị người kia điều khiển.
“Chất nhi ngoan, vương thúc sẽ không hại con, chỉ vì con quá cứng đầu, quanh quẩn với Hoa Nguyệt Phong lâu nay, sẽ khiến cho người trong thiên hạ hiểu lầm con cùng y đã là kẻ chung đường.
Vương thúc không muốn con bị thế nhân hiểu nhầm, không muốn đồn đãi vớ vẩn quấy nhiễu con mới nghĩ ra hạ sách này, điều khiển thân thể của con.
Ngày mai Ngũ Giới hội thẩm, vương thúc sẽ để con trước mặt mọi người giết chết y, chứng minh trong sạch.
Chất nhi ngoan, vương thúc đều là vì con, chớ có buồn bực, con phải biết rằng ma đầu chung quy chỉ là ma đầu, con là Thái Tử, vĩnh viễn chỉ có thể đối địch với y, sát_ diệt!!”
Giọng điệu của Lâm Huyền gần gũi nhẹ nhàng, lại khó che giấu được vẻ ngạo mạn khinh thường, khuôn mặt của hắn mang lại cho người ta cảm giác xảo quyệt dối trá, vô cùng ghê tởm.
Lâm Chiêm hung hăng phi một tiếng, chỉ thấy nực cười, kiên định dị thường nhìn vào mắt hắn:
“Lâm Chiêm sẽ không bao giờ làm tổn thương Hoa Nguyệt Phong!!”.