---•---
Chứng ma hóa đang nhanh chóng lan tràn, mọi người cũng không biết khi vào vận rủi sẽ buông xuống người mình, hoang mang, thống khổ, cùng đường mạt lộ... Trong sự tuyệt vọng có rất nhiều người mất đi lý trí và năng lực phán đoán, bọn họ vội vàng tìm kiếm cọng rơm cứu mạng, tìm kiếm đối tượng có thể thù hận và phát tiết.
Tiếng trống trận dừng lại nhiều năm, một lần nữa phát ra tiếng reo hò, châm lửa mười sáu châu.
Bất Diệt Đỉnh có được chiến sĩ mạnh nhất, nhưng mà, độc thủ thao tác vận mệnh đã xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt dữ tợn, nó không quan tâm đến quỹ đạo của vận mệnh nữa, rơi vào cuồng loạn điên cuồng.
Mấy năm nay, nó đã sớm lợi dụng cơ duyên "trùng hợp", âm thầm bồi dưỡng ra không ít tu sĩ cường đại oán hận Bất Diệt Đỉnh, hiện giờ còn mang vận khí "bất hạnh" buông xuống người các tu sĩ Bất Diệt Đỉnh.
Ba nơi đầu tiên xuất hiện chứng ma hóa, đều nằm trong phạm vi thế lực trực thuộc Bất Diệt Đỉnh.
Môn chủ Thiên Hỏa Môn bị tâm ma quấn thân, các phật tu ở Cửu Tinh Tự nhiễm chứng ma hóa, Mai Hoa Cung, Bích Hà Cung, Thiên Công Các, Dạ Vũ Lâu, đều ra xảy ra đủ chuyện xui xẻo lớn bé...
Trên đường bố trí trận pháp, Tiên Linh Đảo cũng xuất hiện rất nhiều thất bại "ngoài ý muốn", Niên phu nhân ngoan cường dẫn dắt các nữ tu củng cố và tu bổ hết lần này đến lần khác, bảo đảm tu sĩ và phàm nhân ở Nam Lĩnh không thể tiến vào Trung Châu, khiến cho bệnh tình càng lây nhiễm nhanh hơn.
Trên đỉnh Bất Diệt Đỉnh, xuất hiện từng tầng kiếp vân, mưa to tầm tã, vô số sấm chớp giáng xuống, quái vật màu đen lộ ra thân hình ở trong đám mây, mang theo mùi máu tươi, liên tục phá hư kết giới phòng ngự, kẻ phản loạn ở Trung Châu tập kết thành trận, phối hợp với quái vật, đánh vào Bất Diệt Đỉnh.
Các yêu tu điểu tộc bay lên trời trong mưa to và sấm sét, nghênh chiến với quái vật.
Đây không phải là chiến trường thích hợp với chim chóc, nước mưa làm ướt đôi cánh, ảnh hưởng đến tốc độ, độc tố của bướm Niết Bàn cũng không thể phân biệt được địch ta ở trong màn mưa to, nghe lệnh rút lui. Trên mặt đất là yêu tu và tu sĩ không giỏi bay lượn, dưới sự yểm hộ của vô số Huyết Vương Đằng, bọn họ dùng đủ loại pháp thuật và vũ khí để giết chết quân địch.
Những khối đá cuồn cuộn rơi xuống, sấm chớp thường xuất hiện ở bên cạnh, không ngừng cướp đi sinh mệnh, phá hư trận chiến.
Dưới sự trợ giúp của phù tu và các thợ thủ công, các y tu Dược Vương Cốc vội vã mang theo đủ loại pháp khí phòng ngự và phù chú xông lên chiến trường, sơ cứu khẩn cấp cho các tu sĩ bị thương, đưa về trị liệu.
Thần Quân mặc áo choàng lông tuyết, mang bao tay, chậm rãi bước ra chính điện.
Hắn dấy lên ngọn lửa Phượng Hoàng, làm lơ sấm chớp quấy nhiễu, hướng về phía tu sĩ phản loạn, nuốt hết bọn chúng trong nháy mắt.
...
Bạch Tử Hạo đứng ở trên cao, nhìn chằm chằm quái vật trên bầu trời cùng với chiến cuộc, kiên nhẫn chờ đợi tín hiệu.
Khổng tước vàng kim xuất hiện trên không trung, xòe chiếc đuôi hoa lệ, trên lông đuôi có vô số vầng sáng màu vàng, mang theo uy hiếp và sức mạnh xua đuổi tà ác, trực tiếp làm mù đôi mắt của quái vật.
Ngay sau đó, hắn hóa ra thân thể nam nhân cao lớn, mặc khôi giáp vàng kim, tóc dài cột cao, thu hồi biểu tình không đứng đắn, trên ngũ quan xinh đẹp đều là sát khí sắc bén.
"Này, đồ xấu xí." Khổng Mộ Hoa mỉm cười chọc giận quái vật, khiến nó chú ý, cứu vài con chim suýt nữa bị giết chết. Sau đó, hắn nhanh chóng bay lên người quái vật, nắm lấy sừng của nó, giương rộng đôi cánh, dùng thần lực, ấn mạnh quái vật xuống hồ nước trên đỉnh núi, kêu lớn: "Tử Hạo!"
Bạch Tử Hạo lấy pháp khí bản mệnh, triệu Vạn Dặm Hàn Băng Đồ ra.
Trời băng đất tuyết buông xuống, hồ nước dần đông lại nhốt quái vật ở bên trong.
Trong tay của Khổng Mộ Hoa hóa ra thanh rìu lớn, hung hăng chém vào đầu quái vật.
Chiếc rìu sắc nhọn phá núi chém đá, mang theo sức mạnh hủy diệt ngọn núi, chém vào xương cốt của quái vật, nhưng lại không có cách nào tiến vào thêm được nữa. Ngay sau đó, ma khí lan ra, bao phủ chiếc rìu sáng lóng lánh ánh lên bảy màu, đoạt hết vẻ rực rỡ, khiến nó trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, cháy đen khó coi. Khổng Mộ Hoa kinh hãi, thu rìu về, lại thấy ma khí bao quanh miệng vết thương của quái vật, nhanh chóng chữa trị thân thể...
Bạch Tử Hạo hóa ra vô số hàn băng, hướng về phía quái vật, muốn đóng hắn vào trong hồ nước.
Thân thể của quái vật lại biến dị, nhanh chóng trở nên to lớn, kết giới băng tuyết bị căng đến mức lung lay sắp đổ, vỡ nát trong giây lát.
Vô số ma khí màu đen hóa thành lưỡi dao sắc bén hiện ra từ trong thân thể của hắn, tựa như hàng trăm ngàn thanh ma kiếm, hướng về phía Bạch Tử Hạo.
Bạch Tử Hạo dựng lên mười hai lớp lá chắn bằng băng, lá chắn băng vỡ nát từng lớp.
Khổng Mộ Hoa chắn trước mặt hắn, dùng lông đuôi vàng kim hóa thành lá chắn phòng ngự, đỡ lấy công kích như mưa rền gió dữ.
Dưới sự xâm nhập của ma khí, lông chim mà hắn quý nhất trở nên cháy đen, rồi rụng xuống...
Khổng Mộ Hoa cắn răng kiên trì, không chịu lùi nửa bước.
Không ai chú ý tới, cái đuôi của quái vật đã sớm chui xuống lòng đất, chậm rãi kéo dài, che giấu hơi thở, vòng qua Huyết Vương Đằng phủ đầy ở dưới nền đất, tới gần Thần Quân đang chỉ huy ở trên đỉnh núi. Thừa dịp mọi người không kịp chuẩn bị, chui ra khỏi vách đá, mang theo gai độc, hung hăng lao về phía người cao cao tại thượng này.
Gai độc hoàn toàn tiến vào thân thể, không có vết máu.
Thần Quân cúi đầu, nhìn quái vật, mỉm cười trào phúng.
Thân thể của hắn tản thành vô số bướm đỏ Niết Bàn, trực tiếp đậu lên đuôi của quái vật, truyền vào vô số độc tố, bên cạnh hắn có vô số trận pháp sáng lên, theo vết đốt tê liệt, quấn lấy thân hình của quái vật, đây là trận Phong Cấm mới.
Cuối cùng quái vật cũng hiểu, hắn phát ra âm thanh kỳ dị: "Ngươi là hắn, nhưng ngươi không phải hắn!"
Bạch Tử Hạo ngồi dưới đất, cười đến nỗi hai mắt cong lên : "Tên ngốc này, thật dễ dụ."
Bản thể của Thần Quân đã sớm rời khỏi Bất Diệt Đỉnh, người ở lại nơi này để tọa trấn cũng chỉ là một hóa thân tương đối mạnh mà thôi, cố ý lộ ra sơ hở, dụ dỗ quái vật rơi vào bẫy rập, muốn phong ấn hắn lại một lần nữa.
Thần Quân chân chính đang ở đâu?
Tiếng gầm gừ thống khổ của quái vật vang đến tận mây xanh, kẻ điều khiển không thể chịu đựng được sự lừa gạt như vậy, nó không tiết trả giá tất cả, muốn giành lại quyền khống chế thế giới và vận mệnh ở trong tay.
Vì thế, mặt đất lại rung chuyển, tia chớp xuất hiện trên tầng mây, sấm sét cuồng bạo đan chéo thành tấm lưới, bao phủ toàn bộ thế giới.
...
Sau khi bắt đầu chiến dịch Phục Ma mới, Việt Vô Hoan đã an bày cho Tống Thanh Thời ở trong chiếc lồng thực nghiệm từng dùng để giam giữ Ô Uế Chi Ma, ngăn cách tất cả hơi thở, sau đó bí mật đưa về tầng hầm ở Dược Vương Cốc, giấu đi.
Tống Thanh Thời đã hôn mê mấy ngày, cuối cùng cơn sốt cao cũng thối lui, tỉnh táo lại, y ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Việt Vô Hoan đã sớm hóa thành Việt tiên sinh, bỗng nhiên vươn tay, tỉ mỉ nghiên cứu đôi mắt phượng xinh đẹp kia một lần.
Việt Vô Hoan cho rằng ký ức của y bị chồng lên nhau, cười nói: "Ngươi ngủ mơ hồ rồi sao? Hiện tại ta không phải là Mặc Uyên."
Đầu ngón tay của Tống Thanh Thời chạm vào nốt lệ chí xinh đẹp kia, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thật sự nhìn thấy được?"
Việt Vô Hoan ôn nhu nói: "Ta nhìn thấy."
Tống Thanh Thời chậm rãi thu tay về, nhìn xung quanh: "Đây là đâu?"
Việt Vô Hoan thấp giọng nói: "Dược Vương Cốc."
Hắn đặt chiến trường và bẫy rập ở Bất Diệt Đỉnh, thà huỷ hoại cung điện hoa lệ kia, cũng không muốn huỷ hoại nơi có rất nhiều hồi ức tốt đẹp này.
Tống Thanh Thời đứng dậy, phủ thêm pháp bào, chậm rãi bước ra ngoài.
"Đừng đi ra ngoài, An Long biến thành quái vật đang tìm ngươi," Việt Vô Hoan kéo y lại, "Ngươi ở lại trong pháp khí, có thể khiến vận mệnh không thể nhìn trộm... Bẫy rập ta để lại ở Bất Diệt Đỉnh đã bị sấm sét đánh bại, dưới sự giúp đỡ của độc thủ phía sau màn quái vật kia đã đào tẩu, ta cần phải đưa ngươi đến nơi an toàn hơn."
Tống Thanh Thời lẳng lặng nhìn hắn.
Việt Vô Hoan thấp giọng khuyên nhủ: "Ta không tìm ra cách giết chết con quái vật kia, nhưng mà, ta không thể tiếp tục để ngươi xảy ra chuyện."
Liên tục luân hồi, rồi lại liên tục chết đi.
Nếu vận mệnh muốn mạng của hắn, muốn hận ý của hắn, hắn nguyện ý thừa nhận, nguyện ý đối mặt.
Nhưng mà, hắn hy vọng Tống Thanh Thời sống sót.
"Thanh Thời, ngươi đã làm quá nhiều chuyện vì ta, từ bỏ đi," Việt Vô Hoan gian nan thỉnh cầu, "Chỉ cần ngươi chịu từ bỏ nhiệm vụ, là sẽ có được giải thoát chân chính, không cần phải lặp lại vận mệnh buồn cười này cùng ta, không cần phải bị ta kéo vào vũng bùn hết một lần rồi lại một lần..."
"Nhiệm vụ?" Tống Thanh Thời không khỏi nở nụ cười, "Ta chưa bao giờ là người thực hiện nhiệm vụ, cũng không muốn làm nhiệm vụ gì cả."
Việt Vô Hoan sửng sốt, có hơi không hiểu.
Tống Thanh Thời nắm lấy tay hắn, gằn từng chữ:
"Vô Hoan, ta đã nhớ ra ký ức của hơn một ngàn lần luân hồi..."
"Vô Hoan, ta chỉ sống vì ngươi."
"Vô Hoan, người duy nhất ta muốn cứu, chỉ có ngươi..."
"Vô Hoan, ta quyết sẽ không từ bỏ."
"Vô Hoan, đây là cơ hội tốt nhất..."
Mặt đất lại rung chuyển, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm sét, là con quái vật kia tới.
"Độc thủ khống chế vận mệnh ở phía sau màn đã bị làm rối loạn, nó mất khống chế, nên ký ức của ta mới có thể thức tỉnh... Một lượng lớn sức mạnh của nó đã bám vào người An... An Long, nếu ngươi muốn giết chết con hắc long biến dị này, thì phải làm suy yếu sức mạnh của nó, cứu An Long ra," Vào khoảnh khắc nguy hiểm, Tống Thanh Thời không kịp nhiều lời, chỉ có thể nắm lấy trọng điểm, nói cho Việt Vô Hoan, "Ngươi đi ngăn hắn trước, Thanh Loan có để lại vũ khí giết chết được An Long, ta mang tới cho ngươi."
Việt Vô Hoan cũng không nhớ rõ Thanh Loan có để lại vũ khí hay vật gì tương tự.
Hắn cũng không cảm nhận được hơi thở của linh vật hay là pháp khí cường đại nào ở Dược Vương Cốc.
Nhưng mà, hắn bằng lòng tin tưởng Tống Thanh Thời.
"Ngươi đừng từ bỏ, cũng đừng khuyên ta từ bỏ," Tống Thanh Thời chạy ra khỏi tầng hầm, chạy được vài bước lại quay đầu, nghiêm túc dặn dò, "Ta có trái tim ngoan cố nhất trên đời, chẳng sợ đụng phải tường nam¹ hàng trăm hàng ngàn lần, cũng sẽ không quay đầu. Nếu ngươi không chịu được thống khổ và tuyệt vọng, muốn từ bỏ thế giới này, ta sẽ tan thành tro bụi cùng ngươi."
¹Đụng phải tường nam:cổng lớn của các tòa nhà Trung Quốc thường xây ở hướng Nam, ngày xưa những người có địa vị và tầm ảnh hưởng đều có một bức tường che ở bên ngoài cổng, khi ra ngoài cửa chỉ có thể đi sang trái hoặc sang phải, nếu đi thẳng sẽ đụng vào tường nam.
Việt Vô Hoan nhìn y một hồi lâu, khẽ cười: "Được."
Nếu thất bại, hắn có thể mang theo viên đá sạch sẽ nhất trên đời, cùng tan thành tro bụi.
Đây là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào chứ?
...
Quái vật trên không trung mang theo sấm sét giáng xuống, Việt Vô Hoan dùng Huyết Vương Đằng dệt thành một tấm lưới lớn màu đỏ, ngăn chặn tất cả công kích.
Các y sư của Dược Vương Cốc nhìn thấy quái vật, có người sợ tới mức xụi lơ, có người kinh hoảng thất thố, đồng thời có càng nhiều y sư còn đang giành giật từng giây để nghiên cứu chứng ma hóa.
Tống Thanh Thời chạy ra khỏi tầng hầm, đi theo khí tức màu vàng du đãng trên không trung, chạy về phía từ đường.
Từ đường ở Dược Vương Cốc đã được xây rộng hơn rất nhiều, dưới yêu cầu của Thanh Loan phu nhân, mỗi vị y sư xuất thân từ Dược Vương Cốc, sau khi chết đều được đặt bài vị ở nơi này, tiếp thu bái tế của những học đồ đời sau...
Ba ngàn năm trôi qua, Dược Vương Cốc trở thành học viện y học lớn nhất tu tiên giới, mỗi năm bồi dưỡng ra vô số y sư, hiện giờ, trong từ đường đã có gần mười ngàn bài vị, bài vị màu đen cũ xưa ở trên cùng có khắc tên Thanh Loan và Tống Minh Hồng.
Mỗi lần cứu một người, có thể nhận được một phần công đức.
Y sư Dược Vương Cốc hành tẩu ở thế gian, trực tiếp hoặc gián tiếp thay đổi rất nhiều vận mệnh của phàm nhân và tu sĩ, thậm chí có nhiều người ở thế gian còn lập miếu Dược Vương, để bái tế cảm kích. Hiện giờ các bài vị trong từ đường tụ tập vô số công đức kim quang, đã đạt đến số lượng hàng trăm triệu, đặc biệt là bài vị của Thanh Loan, chỉ một mình nàng, đã tích lũy ra được hàng chục triệu công đức.
Tống Thanh Thời vươn tay, lấy danh của tiên sư, niệm pháp quyết, tụ hội tất cả công đức kim quang vào lòng bàn tay, ngưng tụ thành một thanh kiếm dài thánh khiết sắc bén màu vàng kim.
Đây là công đức mà Thanh Loan mất ba ngàn năm mới có được, hiện giờ giao cho Tống Thanh Thời chế tạo ra vũ khí.
Chỉ có sức mạnh thuần thiện nhất, mới có thể giết chết ma vật dơ bẩn nhất.
Sau khi công đức kim quang được thu đi, trong từ đường xuất hiện bóng dáng của một thiếu nữ ôn nhu xinh đẹp.
Đây là tàn hồn mà Thanh Loan để lại.
Nàng cúi thấp người với Tống Thanh Thời, thỉnh cầu nói:
"Cảm ơn người, Thanh Thời thần quân."
"Xin người mang ngài ấy trở về..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...