Kẹp

Nhìn lên theo ống quần, Lý Tương thấy gương mặt của Phó Hiệu Chu.

Phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là chạy trốn, đáng tiếc cậu ta còn chưa đứng lên đã bị Phó Hiệu Chu đạp ngã xuống đất.

Lý Tương cao hơn Nguyễn Lương nửa cái đầu, dáng người cũng xấp xỉ Phó Hiệu Chu, một người cao lớn lại bị đá ngã dễ dàng như vậy, một phần là vì ngồi xổm quá lâu hai chân run rẩy, một phần khác là vì một đá của Phó Hiệu Chu thật sự quá ác. Cậu ta còn chưa tỉnh táo lại, chân tiếp theo của Phó Hiệu Chu đã rơi xuống, đạp lên bả vai cậu ta, nghiền mạnh xuống.

Không gian phát ra tiếng động lớn như vậy, từ đầu đến cuối Nguyễn Lương cũng không ngẩng đầu lên.

Cho đến khi lại có tiếng bước chân dừng lại hai bên cậu, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Lý Tương một cái.

Phó Hiệu Chu không về một mình, anh quan sát camera xong liền mang người theo tìm kiếm khắp nơi, bây giờ ba người đi cùng anh cũng đã đến gara, đứng cách đó không xa.

Có thế nào cậu ta cũng không thoát được.

Gara cũng không sạch sẽ, Lý Tương không biết đã lăn trên mặt đất bao nhiêu vòng, mang theo một đống bụi bặm. Nguyễn Lương nhìn thấy cậu ta đang khóc, nước mũi và nước mắt hòa vào nhau, thậm chí còn có nước miếng, mũi cậu ta rất đỏ, giống một thằng hề buồn cười, miệng phát ra vài tiếng rên rỉ.

Lý Tương thấy Nguyễn Lương đang nhìn mình, cậu ta lập tức đưa một tay ra cầu cứu.

Có lẽ là bị cảnh tượng này hù dọa, Nguyễn Lương lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Có lẽ đầu óc Lý Tương đã choáng váng, thấy Nguyễn Lương không có ý định giúp mình, cậu ta không để ý đau đớn, lại muốn bò qua, miệng còn lảm nhảm: “CMN, ông đây cứu mày… đồ đĩ nhà mày!”

Rõ ràng Lý Tương không dám đứng lên, lại có sức để mắng Nguyễn Lương, thậm chí còn thành công tiến về phía trước hai bước.

Phó Hiệu Chu cau mày ‘chậc’ một tiếng, đưa chân đạp lên đầu cậu ta, cậu ta mới dừng lại.

Lý Tương giận đến thở hổn hển, cậu ta quên luôn cả nỗi sợ. “Nó… nó muốn chạy!” Cậu ta đột nhiên vô cùng kích động. “Nó cầu xin tao dẫn nó chạy! Ha, còn gọi là anh trai, muốn tao dẫn nó đi, hiện tại lại báo đáp tao như vậy?”

Lý Tương như mắc chứng ảo tưởng, nói ra vài chuyện Nguyễn Lương chưa bao giờ làm, trong mắt tràn ngập điên cuồng.


Cậu ta muốn kéo Nguyễn Lương xuống nước, cậu ta cũng đã thảm như vậy, dựa vào cái gì mà Nguyễn Lương có thể không đếm xỉa, cậu ta nhất định phải khiến Nguyễn Lương thảm hơn cả mình!

Nguyễn Lương lại không di chuyển, lưng dựa lên thân xe, cậu vùi mặt vào đầu gối, như là ngủ vì mệt mỏi.

Phó Hiệu Chu nói với mấy người đứng bên cạnh đợi lệnh mấy câu, Lý Tương lập tức bị mang đi.

Nghe được âm thanh xe khởi động lái ra ngoài, Nguyễn Lương ngẩng đầu lên muốn nói chuyện.

Phó Hiệu Chu như là đã hiểu, anh che miệng cậu, thân mật vuốt tóc: “Chúng ta về nhà rồi nói.”

Lần này bước vào phòng, Nguyễn Lương không những không thả lòng, ngược lại thân thể càng thêm cứng ngắc, Phó Hiệu Chu đè lên vai cậu nói cậu ngồi lên giường.

Trong mắt Nguyễn Lương tràn ngập lo lắng, cậu vội vàng mở miệng giải thích.

“Em không muốn chạy trốn.”

Phó Hiệu Chu không để ý tới cậu, anh thản nhiên đưa tay lên cuốn lấy một nhỏm tóc của Nguyễn Lương.

Bên ngoài quá lạnh, Nguyễn Lương còn chưa tỉnh táo, toàn thân run rẩy, ngón tay vẫn còn cứng ngắc.

Cậu đưa tay ra kéo ống tay áo của Phó Hiệu Chu, cẩn thận như mèo duỗi móng ra vậy. “… Em thật sự không muốn chạy trốn.”

“Cậu ta có chạm vào em không?”

Nguyễn Lương đột nhiên rụt tay về như điện giật, như là mới nhớ ra, cậu lo lắng sờ cổ mình một cái, lại hốt hoảng đứng lên muốn vào phòng tắm.

Phó Hiệu Chu ngăn cậu lại.


Hốc mắt Nguyễn Lương ửng hồng, như muốn khóc, nhưng lại không dám chạm vào Phó Hiệu Chu, cậu đứng ngây ra đó, một lát sau mới nói: “Em muốn tắm.”

Phó Hiệu Chu không hỏi gì hết, chỉ bước sang nhường đường.

Nguyễn Lương đứng ở cửa phòng tắm chần chừ một chút, cậu quay đầu hỏi Phó Hiệu Chu: “… Anh không vào sao?”

Phó Hiệu Chu chậm rãi lắc đầu.

Nguyễn Lương do dự, cuối cùng vẫn bước vào một mình, nhưng không đóng cửa, để mặc nó mở rộng.

Thái độ của Phó Hiệu Chu rất kỳ quái, không có truy hỏi việc chạy trốn, điều đó càng khiến Nguyễn Lương lo lắng, tảng đá trong lòng treo càng cao.

Lúc tắm thỉnh thoảng Nguyễn Lương lại nhìn Phó Hiệu Chu mấy lần, xác định xem anh còn ở đó không. Phó Hiệu Chu vẫn luôn đứng đó không nhúc nhích, thậm chí còn nghe điện thoại trong thời gian đó.

Nguyễn Lương cọ cánh tay bị Lý Tương nắm đến đỏ bừng, hơi nóng bốc lên khiến gò má cậu ửng hồng, trong mắt long lanh ánh nước, đôi môi dính hơi nước, khiến nó trơn bóng sáng lên.

Cậu ra khỏi phòng tắm, lúc này Phó Hiệu Chu mới đi đến trước giường ngồi xuống.

Nguyễn Lương ngồi xuống cạnh anh, trên người cậu không mặc cái gì, tóc còn nhỏ nước.

Ngón tay Phó Hiệu Chu dịu dàng xoa tai cậu, điều này khiến cậu có một loại ảo giác – Phó Hiệu Chu hoàn toàn không tức giận, anh biết cậu bị ép buộc.

Vì vậy Nguyễn Lương chủ động mở miệng: “Đụng vào tay… còn cả mặt.”

Cậu đang trả lời vấn đề vừa rồi của Phó Hiệu Chu.

Phó Hiệu Chu nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay bị cọ đến ửng hồng kia, cánh tay còn hơi nhói, vừa rồi Nguyễn Lương dùng sức quá lớn.


Cậu ngoan ngoãn đưa qua cho Phó Hiệu Chu nhìn, thậm chí còn thật sự nói: “Rửa sạch rồi.”

Phó Hiệu Chu khẽ cong môi, xem như là cười, anh chạm lên gò má của Nguyễn Lương, bóp một cái, cúi đầu ngậm lấy cánh môi Nguyễn Lương mút vào, lè lưỡi liếm từ gò má đến sau tai.

Nguyễn Lương còn thật sự ngây thơ cho rằng chuyện này sẽ được bỏ qua như vậy, cậu gần như đắm chìm trong nụ hôn này, cho đến khi hai tay đều bị giữ chặt, bị đè nặng lên giường, dây xích lạnh như băng lại đánh lên tay cậu, cậu mới hoảng hốt ý thức được, có lẽ cái này chỉ là một khởi đầu.

Phó Hiệu Chu đứng dậy tìm khăn lông lau tóc cho cậu, dây xích vòng lên đầu giường khiến nó trở nên càng ngắn, ngay cả giường Nguyễn Lương không xuống được, chỉ có thể nằm chờ đợi tảng đá lớn đập ầm ầm về phía mình.

Phó Hiệu Chu để khăn lông lên đầu cậu cẩn thận lau khô, Nguyễn Lương lại cảm thấy run rẩy.

“Nguyễn Nguyễn muốn chạy trốn sao?” Giọng nói của Phó Hiệu Chu từ đằng sau truyền tới, da đầu Nguyễn Lương cũng tê dại.

“Không muốn.”

“Vậy tại sao lại đi theo cậu ta?” Phó Hiệu Chu giữ lấy khăn lông, nâng mặt cậu lên hôn một cái. “Em biết cậu ta.”

“Em không tránh được.” Nguyễn Lương đáp trả. “Em không biết anh ta…”

Ánh mắt Phó Hiệu Chu lóe lên, anh nhanh chóng nở nụ cười, lại hôn Nguyễn Lương. “Nhóc lừa đảo.”

“Em thật sự…” Nguyễn Lương nghẹn ngào, vì Phó Hiệu Chu đột nhiên cúi đầu ngậm lấy đầu v* nho nhỏ trước ngực, còn nhẹ nhàng dùng răng gặm. “Hình như anh ta biết em.”

Phó Hiệu Chu không muốn tiếp tục đề tài này, anh không thích trong miệng Nguyễn Lương xuất hiện người nào khác ngoài anh ra, cho dù là không có tên cũng không được.

“Muốn ra ngoài vậy sao?” Anh lại hỏi.

“Không có.” Nguyễn Lương khóc, phía sau bị đẩy vào một chút gel bôi trơn, Phó Hiệu Chu cũng không cắm vào, mà bôi những chất lỏng trơn trượt kia lên mông cậu, khiến nơi đó trở nên dinh dính. “Không muốn ra ngoài, muốn đi chung với anh…”

Phó Hiệu Chu nở nụ cười, anh gãi lên cửa hang, cảm nhận nó co rút. “Thật biết nói chuyện.”

“Thật.” Nguyễn Lương muốn hôn Phó Hiệu Chu, lại vì dây xích hạn chế mà ngã xuống giường.


“Tại sao muốn tắm?” Phó Hiệu Chu cắm một ngón tay vào, đùa nghịch vách hang mềm mại. “Còn chưa cắm vào, sao em lại ướt như vậy?”

“Không thích người khác chạm vào, bẩn.” Nguyễn Lương nói xong loại xoay xoay người, ngón tay phía dưới lại cắm sâu hơn.

Phó Hiệu Chu vỗ lên bụng cậu một cái, Nguyễn Lương không có cơ bụng, bụng rất phẳng, khung xương cậu nhỏ, nhìn thì vô cùng gầy, nhưng dưới mông lại mềm mềm rất co dãn.

“Vậy thích anh chạm vào không?” Phó Hiệu Chu rút ngón tay ra, cửa hang mềm ướt bị mở thành một cái lỗ nhỏ, quy đầu chống lên, lại vẫn không thể ngậm lấy toàn bộ.

Nguyễn Lương gật đầu, cậu vặn người, đầu v* trước ngực vểnh cao. “Anh tới, anh tới.”

Phó Hiệu Chu dùng dương v*t cạ vào giữa đùi, kề tai đến gần miệng cậu. “Hử?”

“Muốn hôn.” Nguyễn Lương học theo Phó Hiệu Chu, đưa lưỡi ra từ từ liếm.

Phó Hiệu Chu hôn Nguyễn Lương, tách mông cậu ra tiến vào. “Thật nghe lời, sao hôm nay lại nghe lời vậy?”

dương v*t lớn phá vỡ dũng đạo, đâm vào chỗ sâu, Nguyễn Lương đứt quang kêu lên, hai cánh tay bị dây xích khóa ở đầu giường, Phó Hiệu Chu đâm mạnh vào, cậu lập tức không nhịn được mà cong lưng.

Làm như vậy vài chục cái, Phó Hiệu Chu chống tay ở hai bên vai cậu, phía trên đen kịt, đôi mắt Nguyễn Lương cũng bị bao phủ bởi một lớp màu đen.

“Hay là khóa em lại, không cho đi đâu hết.” Phó Hiệu Chu cúi người, cắn tai Nguyễn Lương. “Không cần đi bộ, hình như chân cũng không có tác dụng gì.” Anh đâm mạnh vào, khiến cánh mông run rẩy.

Nguyễn Lương nắm chặt drap giường, lắc đầu nói: “Đừng, đừng…”

“Đừng cái gì?” Phó Hiệu Chu cười khẽ. “Không muốn bị chặt chân, vậy tại sao em chạy?” Anh đột nhiên cắn mạnh lên cổ Nguyễn Lương, hung ác đâm vào vách thịt mềm mại, d*m thủy bị đưa ra, tung tóe trên chân hai người.

Nguyễn Lương chớp mắt một cái liền rơi nước mắt, chóp mũi cũng đỏ ửng: “Em không… chạy?”

“Nói dối nữa sao?” Phó Hiệu Chu rút ra đánh lên mông cậu, xoa bóp nơi mềm mại kia nâng lên cao, lại cắm mạnh vào.

Nguyễn Lương thét lên bắn ra, Phó Hiệu Chu cũng bắn vào trong, anh từ từ rút ra, cửa hang không thể khép lại rỉ ra tinh dịch trắng đục.

Dây xích lượn quanh đầu giường được Phó Hiệu Chu tháo ra, cánh tay Nguyễn Lương được buông lỏng, nhưng cậu biết đây hoàn toàn không phải kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui