Kẹo Thủy Tinh

Mấy tin đồn cứ truyền tới truyền lui.

Mấy đồng nghiệp trong phòng làm việc ngày nào cũng nhìn thấy Khương Lâm Tình, cũng biết tính cách cô như thế nào, mấy chữ như “chủ nghĩa mê tiền”, “tâm tư tinh tế” cũng chỉ là mấy từ trong lời đồn thôi.

Lưu Thiến lại nói đùa với Khương Lâm Tình.

Chu Di Sướng thì cứ muốn nói lại thôi.

Hình như mọi người ai ai cũng biết người trong scandal của Thái tử gia là ai, nhưng không một ai nói ra cả.

Có một lần trong cuộc họp, những đồng nghiệp của các bộ phận khác cố tình gây khó dễ cho Khương Lâm Tình.

Trương Nghệ Lam đứng ra giải vây giúp cô: “Tiểu Khương là người trong bộ phận chúng tôi. Năng lực làm việc của cô ấy, chúng tôi hiểu rõ nhất, không cần phải đi lạc vào con đường tà đạo kia.”

Cả phòng họp bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Sau một lúc lâu, lại có người giảng hòa: “Chúng ta chuyển sang vấn đề kế tiếp đi.”

Trở về phòng làm việc, Khương Lâm Tình gặp Trương Nghệ Lam nói cảm ơn.

Trương Nghệ Lam mới cười nói: “Khi em đến làm việc với chị, cũng không thể đi cửa sau được, hoàn toàn bằng thực lực của bản thân em đó.”

Khương Lâm Tình gật đầu một cái: “Chị Trương, em nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.”

Scandal này truyền đến tai Lữ Vi hoàn toàn là một việc tình cờ.

Một người vợ của một vị cấp cao trong công ty tới hỏi: “Giám đốc Trì có phải vẫn luôn hẹn hò không thế?”

“Đâu có.” Lữ Vi chối: “Chồng tôi nói muốn để thằng bé đến công ty để học hỏi kinh nghiệm. Việc làm còn không kịp, ngay cả thời gian về nhà ăn cơm còn chẳng có. Làm gì giống như đang hẹn hò chứ.”

“Hả?” Người này vô cùng kinh ngạc.

Lữ Vi: “Bà từ đâu nghe được chuyện Trì Cách nhà chúng tôi đang hẹn hò thế?”

“Trong công ty truyền ra, nói là nhân viên trong công ty. Tóc đen dài, là một người cực kỳ xinh đẹp.”

Lữ Vi hỏi Trì Nguy: “Có phải ông sắp xếp cho Trì Cách người thư ký xinh đẹp nào không?”

Trì Nguy gật đầu: “Thư ký Liễu cũng không tệ, rất đẹp trai đó.”

“Ở công ty Trì Cách thường gần gũi với kiểu phụ nữ gì thế?”

Câu hỏi này là dành cho Trì Nguy, ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là tổ thư ký đó.”

Lữ Vi: “Biết rồi.” Ông chủ và thư ký, một tổ hợp cũ rích.

Mấy ngày sau, Lữ Vi đến công ty một chuyến.

Trong tổ thư ký, có hai người là phụ nữ tóc đen, dáng người mặt mũi đều là người đẹp. Các cô ấy mặc dù không biết bà là vợ của ông chủ nhưng cũng rất lễ phép và nhã nhặn.


Lữ Vi gõ cửa phòng làm việc của Trì Cách.

Nhưng người không ở đây.

Trì Nguy không rảnh để ý đến vợ mình.

Lữ Vi chỉ có thể tự đi.

Đến cuối tuần đó, cuối cùng thì Trì Cách cũng trở về nhà, trên bàn ăn chỉ nói chuyện công việc, không hề nói chuyện gì khác nữa.

Từ khi anh bằng lòng nhắc đến bố mẹ mình, thì Lữ Vi mới yên tâm bỏ tảng đá đè nặng trong lòng xuống --- Cuối cùng Trì Diệp cũng không trở thành một điều cấm kỵ trong nhà họ Diệp nữa.

Lữ Vi muốn hỏi chuyện scandal của Trì Cách nên vừa định mở miệng.

Trì Nguy đã nhận ra điều gì đó, ở dưới bàn lấy chân đá vợ mình một cái, nháy mắt với bà ấy.

Lữ Vi thôi không nói nữa. Suy nghĩ một lúc thì bà thấy cũng đúng, mấy chuyện được truyền ra bây giờ cũng chỉ là scandal thôi, ngày tháng còn dài. Nên bà mới âm thầm chờ tin vui.

*

Chớp mắt một cái đã sắp hết năm, cả công ty đều đang lập ra một kết thúc hoàn hảo cho cả năm nay.

Trì Cách gần như là hai ngày chạy một thành phố, đã rất lâu rồi người trong công ty vẫn chưa thấy bóng dáng anh.

Khương Lâm Tình cũng bận tối mày tối mặt.

Hạng mục thì gấp, yêu cầu thì nhiều. Đầu năm sau Lưu Thiến phải sắp xếp một buổi triển lãm. Theo cô ấy nói, cô ấy đã hói hết một phần ba đầu rồi.

Bên phía Chu Tục, từ khi kết thúc triển lãm nghệ thuật về điêu khắc giấy, lúc rảnh rỗi, anh ấy sẽ đi theo Trì Diệu Tinh du sơn ngoạn thủy.

Trong vòng bạn bè của Khương Lâm Tình, người du sơn ngoạn thủy không chỉ có mỗi Chu Tục. Mỗi ngày Vưu Nguyệt Vũ đều ăn uống vui đùa, chưa từng làm chuyện nào đàng hoàng cả.

Hướng Bội cũng có buổi biểu diễn. Gần đến Tết, buổi biểu diễn của cô ấy ngày càng nhiều.

Ngu Tuyết Hủy mới quen một người bạn trai mới, đang trong thời kỳ lo được lo mất, nên hẹn cô đi ăn cơm.

Tối thứ sáu, Khương Lâm Tình ráng bỏ ra chút thời gian. Cô làm tăng ca thêm hai tiếng hơn, lúc đến nhà hàng thì đã trễ rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tuyết Hủy, xin lỗi nhé, đầu năm nên tớ bận quá.” Cô ngồi xuống.

Ngu Tuyết Hủy đẩy thực đơn sang: “Xin lỗi nhé, có phải tớ đã làm trễ nãi công việc của cậu rồi không?”

“Không có.” Khương Lâm Tình lật xem thực đơn: “Bây giờ lúc ăn cơm cũng không có nhiều thời gian ăn nữa, tớ cũng mong có thể ngồi xuống ăn bữa đàng hoàng từ lâu rồi.”

“Đúng rồi, mấy người trong trường cấp ba đang nói, muốn làm một buổi gặp mặt vào mùa xuân đó.” Ngu Tuyết Hủy nói: “Năm nay cậu có trở về quê không?”


“Đến đó rồi nói.” Quê cô đã chẳng còn ai nữa, Khương Lâm Tình trở về chỉ có thể đón năm mới với những ký ức về mẹ mình.

Ngu Tuyết Hủy: “Năm nay tớ về ngày hai mươi chín, Đại Bàn và Dương Phi Tiệp cũng về vào ngày hôm đó. Tớ quá giang xe của họ về.”

“Ừ.” Khương Lâm Tình gật đầu.

Ngu Tuyết Hủy: “Cậu và người bạn trai kia của cậu sao rồi?”

“Vẫn như cũ.” Khương Lâm Tình cười cười: “Khoảng thời gian này anh ấy rất bận, tớ cũng rất lâu rồi chưa gặp anh ấy.”

Ngu Tuyết Hủy nâng cằm: “Biết cậu nhiều năm thế rồi, cuối cùng cũng thấy cậu có người để phó thác.”

Khương Lâm Tình hỏi: “Cậu thì sao?”

“Trước kia tớ và anh ấy là hàng xóm. Sau đó tớ chuyển đi, cũng chưa từng gặp lại anh ấy. Hai tháng trước chúng tớ tình cờ gặp lại. Nhưng mà bởi vì tính chất công việc nên anh ấy có rất nhiều người phụ nữ vây xung quanh. Bởi vì chuyện này ----” Đột nhiên Ngu Tuyết Hủy chỉ vào ngực mình: “Chỗ này như có tảng đá lớn đè vào.”

Khương Lâm Tình: “Hai người đã nói chuyện với nhau chưa?”

Ngu Tuyết Hủy gật đầu, rồi lại lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Bạn trai cậu cũng là người có vẻ ngoài đào hoa phong lưu. Cậu có từng lo lắng qua chưa?”

Khương Lâm Tình: “Chưa từng. Có thể do công việc của tớ quá bận rộn nên cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện này.”

Nếu nói về vẻ bề ngoài, người trong tổ thư ký đều là sắc nước hương trời. Còn nói về gia thế, nhà họ Trì quen đều là người có tiếng tăm. Trì Cách có rất nhiều cơ hội.

Nhưng Khương Lâm Tình vẫn tin tưởng, cô là của anh. Dù cho đến tận bây giờ cũng chưa từng bày tỏ chân chính với nhau lần nào.

*

Đám người của bộ phận giám tuyển làm việc suốt đêm, để hoàn thành tiến độ của hạng mục.

Trương Nghệ Lam đi theo chịu đựng cả một đêm, thấy mấy đồng nghiệp ai ai cũng gật gà gật gù, cô ấy vỗ tay, hỏi: “Năm nay mọi người muốn đi đâu họp đầu năm đây?”

Lưu Thiến đang uể oải bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, giơ tay lên thật cao nói: “Chị Trương, mùa đông năm nay lạnh quá đi, đến suối nước nóng nhé?”

“Chị Trương.” Chu Di Sướng giơ tay lên: “Ấm no cũng rất quan trọng. Em muốn một bữa tiệc thật lớn.”

Tinh thần của mấy đồng nghiệp khác cũng tỉnh táo lại.

Trương Nghệ Lam cười: “Đi một nơi vừa có thể ngâm suối nước nóng vừa có thể ăn được bữa tiệc lớn luôn nhé?”

Lưu Thiến: “Vậy cứ đi thẳng đến khu biệt thự nghỉ dưỡng trên núi của công ty được không? Lần trước tôi và Tiểu Khương đi công tác đến đó rồi, vô cùng thoải mái.”

Trương Nghệ Lam: “Được, mọi người đồng ý chứ?”


Đương nhiên đồng ý, không ai phản đối cả.

Trương Nghệ Lam nói thêm: “Tối qua cực khổ rồi, hôm nay có thể nghỉ phép, mọi người về nghỉ ngơi một chút đi.”

Mấy đồng nghiệp khác cùng nhau đứng lên: “Cảm ơn chị Trương.”

Khương Lâm Tình vỗ vỗ vai.

Trì Cách vẫn còn đi công tác.

Mấy hôm trước cô có nói chuyện điện thoại với anh, nghe giọng anh thì thấy có hơi mệt mỏi, cô đau lòng vì anh. Mà hôm nay, cô thức cả một đêm, giọng cô cũng khàn rồi.

Chuyện tình cảm của Thái tử gia không lãng mạn chút nào.

Bên ngoài thổi đến từng cơn gió lạnh.

Khương Lâm Tình đến phòng cà phê chọn một phần bánh ngọt phô mai. Cô vừa mới ngồi xuống, đã thấy Lữ Vi và vài người phụ nữ trung niên đẩy cửa vào. Mà Lữ Vi không chú ý thấy cô, nhưng cô lại không kiềm được mà ngồi thẳng lưng lên.

Lữ Vi và mấy người phụ nữ kia cũng tùy tiện ngồi xuống, vừa khéo ngồi bàn bên cạnh Khương Lâm Tình.

Khương Lâm Tình cúi đầu.

Giọng nói của Lữ Vi nhẹ nhàng cất lên, lời của bà ấy vừa khéo lại truyền sang bàn bên cạnh này.

Lữ Vi: “Sang năm nếu có thể quyết định xong chuyện hôn sự cho Diệu Tinh nhà chúng tôi thì tôi coi như phải cảm tạ trời đất rồi.”

Người phụ nữ: “Người trẻ tuổi ý mà, nói yêu đương chứ không thích kết hôn.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Lâm Tình xắn một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, vị ngọt lan ra.

Lữ Vi: “Diệu Tinh chạy trên con đường yêu đương này cũng mười năm rồi.”

“Mười năm, Chu Tục chạy không thoát được.” Lần này đến người phụ nữ nói chuyện hai nhà, cuối cùng hỏi: “Bà không lên kế hoạch kết hôn cho cháu bà sao?”

“Tôi không vội.” Lữ Vi cười: “Nó có đối tượng rồi.”

Người phụ nữ: “Tôi nói rồi, trước đó bà lo lắng vớ vẩn thôi.”

Lữ Vi: “Trì Nguy không cho tôi hỏi, chỉ biết là cô thư ký nào đó trong công ty thôi.”

Khương Lâm Tình bị sặc, sau đó không nghe thấy giọng của Lữ Vi nữa, chỉ còn lại tiếng ho khan không ngừng của cô.

Thì ra lời đồn đãi đến người khác... là thư ký à.

*

So với lúc Lưu Thiến và Khương Lâm Tình đi công tác thì nay cuộc họp hàng năm của bộ phận giám tuyển đã được thăng cấp lên khách sạn tiêu chuẩn rồi.

Lưu Thiến liên tục vỗ tay khen ngợi Trương Nghệ Lam: “Chị Trương của chúng ta là chiến thần của bộ phận giám tuyển.”

Trương Nghệ Lam: “Được rồi, buổi chiều mọi người tự mình đi hưởng thụ đi, buổi tối nay là bữa ăn cuối năm của bộ phận, nhớ phải đến đó.”

Chu Di Sướng: “Chẳng những phải đến, hơn nữa còn không đến muộn luôn.”


Đây là lần đầu tiên Khương Lâm Tình đi ngâm suối nước nóng với đồng nghiệp. Cô và Lưu Thiến, Chu Di Sướng đi đến một hồ khác trong phòng.

Hồ phía trên cực kỳ nóng, nóng đến bốc hơi, nhưng người đứng cạnh hồ lại bị gió thổi đến phát run.

Khương Lâm Tình chuẩn bị một đồ bơi tay dài.

Lưu Thiến trêu chọc: “Đồ bơi của cô giống như đi lặn vậy.”

Đồ bơi này là bộ được nằm trong chiếc hộp bí ẩn mà Trì Cách mua trên mạng vào tháng trước.

Lúc đó Khương Lâm Tình nói với anh: “Đây chính là hàng không bán được, nên mới được bỏ vào trong chiếc hộp bí ẩn.”

Trì Cách thuận miệng đáp: “Có lẽ đến mùa đông là có thể sử dụng được rồi.”

Mà lời nói đùa đó hôm nay lại trở thành sự thật.

Lưu Thiến dựa vào thành hồ bơi, thở dài nói: “Nếu cuộc họp hàng năm của chúng ta có thể thành họp hàng tháng thì thích thật đấy.”

Chu Di Sướng cũng than thở: “Sớm biết như thế, trước kia tôi đã đi công tác rồi.”

Khương Lâm Tình quay đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa thủy tinh. Đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng của cô và Trì Cách dưới ánh trời chiều. Hình ảnh mặt đỏ tới tận mang tai chui lên đầu, khiến gò má cô đỏ ửng.

May ghê, người trong suối nước nóng, cho dù cả người đều đỏ bừng cũng có lời giải thích thật hợp lý.

Chu Di Sướng là người ngoài tỉnh, cô ấy nói về nhà mình: “Cả năm bận đến ngày cuối cùng, chính là vì một chút thời gian đoàn tụ với gia đình.”

Khương Lâm Tình cũng rung động. Cô và Trì Cách, so với Chu Tục và Trì Diệu Tinh chạy marathon mười năm thì không đáng nhắc đến. Nhưng cô muốn về quê một chuyến, mang người đàn ông này dắt về ra mắt mẹ cô, để bà ấy yên tâm.

*

Ngâm trong suối nước nóng, các đồng nghiệp tự mình trở về phòng ngủ bù.

Khương Lâm Tình lại cùng phòng với Lưu Thiến.

Lưu Thiến hỏi về một tin tức mà ngay cả Khương Lâm Tình cũng không biết: “Nghe nói, tổ thư ký cũng họp hàng năm ở đây.”

Khương Lâm Tình: “Đây là sản nghiệp của tập đoàn Kỳ Hạ, có thể nơi đây được nhiều bộ phận chọn lựa.”

Lưu Thiến: “Không chỉ có vậy, nghe nói thư ký Liễu đi theo ông chủ cũng đến đó.”

Mà đương nhiên là thư ký Liễu đi theo giám đốc Trì. Nhưng Khương Lâm Tình không biết chuyện này.

Vẻ mặt này của cô như nói cho Lưu Thiến là, cô tiếp nhận tin tức này còn trễ hơn Lưu Thiến nữa. Lưu Thiến cũng không nói thêm.

Sau khi Khương Lâm Tình và Trì Cách bị mất giọng thì hai người không gọi điện cho nhau nữa. Cô biết anh cực khổ ngày đêm nên nói: “Lấy thời gian có hạn này dùng để ngủ đi.”

“Ừ.” Sau khi trả lời thì hai người cũng không liên lạc nữa.

Cuộc họp thường niên của bộ phận giám tuyển và bộ phận thư ký được tổ chức riêng, chắc là không gặp nhau. Nhưng Khương Lâm Tình thật sự rất nhớ Trì Cách.

Cô nửa dựa vào giường, đang muốn gửi tin nhắn cho anh nói mình đến biệt thự nghỉ dưỡng để họp hàng năm.

Nhưng đánh được mấy chữ, cô lại xóa đi.

Nếu hai người không gặp được, nói cũng vô ích thôi. Cô không nói, anh không biết nhưng nếu tình cờ gặp nhau thì coi như cho anh một bất ngờ lớn vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận