“Khi nào anh sẽ đi?” Hơn nửa khuôn mặt của Lâm Tư Hàm giấu trong chăn, âm thanh nói chuyện rầu rĩ.
Thẩm Diệc Bạch hơi hơi nâng cổ tay cô lên, liếc đồng hồ ở trên tay, “Sao?”
Ngồi xuống mép giường mềm mại của cô, Thẩm Diệc Bạch duỗi tay vuốt vuốt những sợi tóc toán loạn bên thái dương của Lâm Tư Hàm, “Giờ vẫn còn sớm, ở cạnh em thêm một chút nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỏ tai nghe ra, Lâm Tư Hàm đặt điện thoại vào chế độ im lặng, lấy một tờ giấy che lên mũi, che giấu nội tâm đang nhảy nhót, dụi dụi mũi hỏi: “Vừa rồi ba em tra hỏi? Ông ấy nói cái gì vậy?”
“Nói cái gì…” Thẩm Diệc Bạch quay đầu đi, nhìn sắc mặt hồng hồng của Lâm Tư Hàm.
Vừa rồi ở trong thư phòng, Lâm Học Sâm lắc lắc đầu nói anh có dã tâm, Lâm Tư Hàm không có. Anh chưa bao giờ phủ định cũng không có ý định che giấu dã tâm của chính mình, thậm chí từ một góc độ khác mà nói, Lâm Tư Hàm cũng là một dã tâm của anh.
“Ông ấy sợ về sau anh bận rộn, không có thời gian bên cạnh em.” Ngón tay trỏ của Thẩm Diệc Bạch gõ gõ lên quyển sách tiếng anh ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến’ đặt trên bàn màu trắng, phát ra những âm thanh có tiết tấu.
Từng nhịp từng nhịp.
Hộp sách màu đỏ thẫm, cùng với khớp tay của Thẩm Diệc Bạch tạo thành hai màu tươi sáng đối lập.
“Em không cần anh phải bên cạnh em.” Lâm Tư Hàm cảm thấy chính mình nên rộng lượng, cân nhắc rồi nói tiếp, “Hơn nữa em cũng rất dễ dỗ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ cần anh giành ba phút đồng hồ để dỗ dành em, nói một câu ngày mới vui vẻ em đều có thể vui vẻ cả ngày. Nói hai chữ chào buổi sáng (bên Trung chào buổi sáng là zao’an), chỉ mất 0.3 giây, còn dư lại 2.7 giây, anh có thể giành một giây để hôn môi em một chút, hôn thái dương một chút, cuối cùng còn dư lại 1.7 giây đến lượt em ôm anh.
Thẩm Diệc Bạch cong khuỷu tay, mu bàn tay chống thái dương nói: “Anh ở cạnh em.”
“A?”
“Ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh mới đi.” Thẩm Diệc Bạch rút cuốn sách kia.
Lâm Tư Hàm chậm rãi nhắm mắt. Thẩm Diệc Bạch ngồi bên mép giường tiện tay lật lật bản gốc của ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến’.
Kẹp sách hương hoa nhài bên trong cuốn sách, sách của thiếu nữ, trang đầu tiên còn có hương thơm. Giữa những trang sách, chịu lực ma sát tĩnh nhưng không hề sột soạt rõ ràng, rất dễ dàng lật qua trang khác, không khó có thể nhìn ra cuốn sách này đã được đọc rất nhiều lần.
Con gái thường coi tình yêu ảo tưởng thành chuyện rất không thực tế.
Ngón tay lướt qua, Thẩm Diệc Bạch vừa hay đọc đến đoạn này. Khép sách lại, hô hấp nhẹ nhàng đều đều của Lâm Tư Hàm. Có đôi khi, anh hy vọng Lâm Tư Hàm có thể ảo tưởng tình yêu không thực tế một chút, hoặc rất không thực tế cũng được.
Từ cấp ba đến bây giờ, tình yêu của cô quá mức cẩn thận dè dặt.
Nhẹ nhàng khép cửa, Thẩm Diệc Bạch đi ra ngoài.
Triệu Nguyệt chiều nay không có ca trực, đang ngồi trong phòng khách vừa làm sủi cảo vừa xem TV. Tiếng TV rất nhỏ, điệu nhạc có chút quen thuộc.
Thẩm Diệc Bạch nhíu mày, nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu rồi.
“Hôm nay là ngày mà Bắc bán cầu có đêm dài nhất, cũng là đêm mà em có thể nhớ anh dài nhất trong năm….” Trong TV truyền đến giọng nữ đứt quãng.
Thẩm Diệc Bạch nghe rõ ràng.
Phim thần tượng mà Lâm Tư Hàm làm nữ chính.
Triệu Nguyệt chú ý đến động tĩnh trong phòng khách, buông sủi cảo làm được một nửa trong tay ra, lê dép ra ngoài mở cửa cho Thẩm Diệc Bạch, “Buổi chiều vẫn phải đi làm?”
Thẩm Diệc Bạch thay dép lê, gật đầu, “Vâng.”
“Buổi tối nay lại đến ăn cơm đi, dì gói sủi cảo nhân tôm.” Tay Triệu Nguyệt đặt trên tạp dề, ôn nhu nói.
“Không được mất rồi, cảm ơn dì ạ.”
“Vậy lần sau lại đến nha.”
“Vâng.”
Thẩm Diệc Bạch hạ cửa xe xuống, đứng ở cửa lớn cúi đầu nhìn Triệu Nguyệt, “Hôm nay đã quấy rầy ạ.”
“Quấy rầy cái gì? Không quấy rầy, ta còn muốn cảm ơn cháu đã đi truyền nước cùng Tư Hàm đó, nếu như không ai thăm, con bé nhất định sẽ rề rà, cũng không biết học thói xấu này từ bao giờ.”
“Nên làm ạ.”
“Đi cẩn thận.” Triệu Nguyệt dặn dò, “Tới công ty rồi nhớ nhắn cho Tư Hàm một tin, cũng để cho chúng ta biết.”
Trong lòng Thẩm Diệc Bạch ấm áp, đồng ý.
Khi về đến công ty, đã là hơn ba giờ chiều.
Nhân viên lễ tân của B.S vừa nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch đến, sôi nổi khom lưng, nói: “Thẩm tổng, buổi chiều tốt lành.”
Người luôn luôn làm mặt lạnh như Thẩm Diệc Bạch hiếm có khi đáp lại, “Buổi chiều vui vẻ.”
Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán, động tác đứng lên của nhân viên lễ tân đồng thời ngừng lại.
Thẩm tổng Thẩm Diệc Bạch trẻ tuổi từ trên trời rơi xuống của bọn họ thế nhưng lại đáp lời bọn họ ? Trong một buổi sáng ngắn ngủi ông chủ đã trải qua chuyện gì vậy.
“Thẩm tổng có chuyện vui?” Một nhân viên đứng trước đài không xác định mà nói.
“Chắc là vậy.” Một nhân viên đứng trước đài lặng lẽ chọc một cái vào tay của người đang nói chuyện, “Người tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Thẩm tổng của chúng ta không nhiều. Hơn nữa quan trọng là Thẩm tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn còn đẹp trai muốn chết, căn bản là đốt đèn lồng cũng không tìm ra.”
“Cậu nói có lý, Thẩm tổng của chúng ta trên phương diện kia có hỉ?”
Một nhân viên lễ tân khác làm tư thế tay kinh điển trong “Thám tử lừng danh Conan”, phân tích: “Khẳng định là phương diện kia. Lần trước B.S của chúng ta lấy được một hạng mục lớn như vậy cũng không thấy Thẩm tổng có biểu hiện gì. Gần đây tổ Khai Thác cũng chưa sửa xong BUG, cho nên khẳng định không phải là do công việc.”
“Rốt cuộc là phương diện nào?”
“Không phải, sao cậu lại nghĩ thế, Thẩm tổng của chúng ta còn thiếu cái gì?” Một nhân viên lễ tân đưa ra vấn đề cho mọi người suy nghĩ.
“Bạn gái.”
“Điều đó chắc không phải đi.”
“Người anh em, tôi thấy cậu đúng là một nhân tài, tổ phân tích số liệu vẫn còn thiếu một nhân tài như cậu đó.”
Thẩm Diệc Bạch vào thang máy, ấn số tầng, lập tức đi vào bộ phận kỹ thuật.
Không khí trong bộ phận kỹ thuật ngày càng khẩn trương, giống như không khí bị đình trệ, BUG giống như một hòn đá lớn vô hình đè lên mọi người. Nhắm mắt vào thở, cũng chỉ thấy toàn số hiệu với số hiệu, không manh mối, không nguyên nhân.
Bản cài đặt thí nghiệm đang vận hành, thường thường sẽ bị tự out, số liệu cũng không thể nào ghi lại lần nữa.
Bọn họ tốt nghiệp từ những trường đại học hàng đầu, vẫn là lần đầu tiên sinh ra cảm giác bất lực trước BUG. Sửa xong một cái BUG, lại có thêm hai cái BUG mới, sửa xong hai cái, lại có thêm 4 cái mới, BUG nhỏ ngày càng nhiều, BUG lớn vẫn như cũ không thể sửa.
Trong góc phòng làm việc, trên chiếc bàn màu xanh trắng có một thiếu niên trẻ tuổi nhuộm tóc ngồi đó từ lúc 8h, nhìn bộ dáng tựa hồ như vẫn còn đang là học sinh. Dưới chân đi một đôi giày Canvas màu đỏ, đang mặc áo đồng phục màu đen của đội nào đó trong giải đấu mùa hè game LOL, đeo tai nghe gõ trên bàn phím máy tính.
Cậu thanh niên này cũng không hề giới thiệu mình là ai, trừ lúc đi WC cùng với lúc ăn cơm trưa sẽ rời khỏi chỗ ngồi, tất cả thời gian còn lại đều ngồi trên ghế, ngay cả tư thế cũng chưa từng đổi.
Tổ trưởng có đi qua xem, tự mình rót một chén nước đặt trên bàn làm việc của cậu, “Uống nước nghỉ ngơi chút đi.”
“Cảm ơn.” Trong miệng Monee nhai kẹo cao su, câu cảm ơn mơ hồ không rõ, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi màn hình máy tính.
Tổ trưởng đi đến sau lưng anh, ánh mắt dừng lại ở chương trình đang vận hành, nhìn thao tác của cậu bé trên hệ thống tiến hành thí nghiệm.
Monee thay đổi tư thế hồi lâu không nhúc nhích, hiển nhiên không có thói quen có người đứng ở phía sau cậu. Ngửa đầu thoáng nhìn Thẩm Diệc Bạch mở cửa tiến vào, kêu lên với Thẩm Diệc Bạch, “Thẩm Diệc Bạch, anh viết mã độc hả?”
Một phòng yên tĩnh.
Viết mã độc….
So sánh sinh động như thế này, CMN quá chuẩn luôn. Loại mã ngốc nghếch này không biết do ai viết, độc vô cùng. Sửa xong một cái lại xuất hiện một cái, con sinh cháu, cháu lại sinh chát, con cháu đời đời không hết.
Tổ trưởng bị tiếng hô bất thình lình làm sợ hãi, theo phản xạ đỡ lấy kính trên mũi, lập tức chào hỏi Thẩm Diệc Bạch đang đi tới: “Thẩm tổng.”
Thấy Thẩm Diệc Bạch không để ý đến mình, Monee đẩy màn hình máy tính cho Thẩm Diệc Bạch xem, ngón tay chỉ lên chương trình đang vận hành phun trào: “B.S cũng là nhân tài lớp lớp, có thể viết ra lại mã ngốc nghếch như thế này, toàn bộ giới IT cũng không thể tìm ra công ty thứ hai, có thể so với kịch độc. Cũng may anh trai Monee của anh kỹ thuật đủ cứng.”
Monee dạt dào đắc ý mà nói.
Thẩm Diệc Bạch xoay người hỏi tổ trưởng tổ kỹ thuật: “Buổi sáng nay cậu ta tới lúc nào?”
Tổ trưởng tổ Kỹ thuật suy nghĩ sau đó khẳng định: “8h.”
Cậu thanh niên tên Monee này làm người ta không có ấn tượng mạnh cũng khó. Một cái đầu nhuộm màu chói mắt, lỗ tai đeo khuyên hình thập giá, sau cổ còn có hình xăm chữ thập.
“Không đến trễ?”
“Mẹ nó, Thẩm Diệc Bạch, lão tử đúng 8h đến, một giây cũng không thiếu không thừa.” Một chân của Monee gác lên bàn làm việc.
“Bang…” một tiếng.
Thẩm Diệc Bạch hơi chau mày, “Bỏ chân xuống.”
“Em không.”
Nâng nâng cằm, Thẩm Diệc Bạch nói với trợ lý: “Lấy cho cậu ta một bản quy định của nhân viên B.S đi.”
“Thẩm Diệc Bạch, ông đây không phải là nhân viên của anh. Vô dụng, cho dù anh nói cũng vô dụng.”
Thẩm Diệc Bạch cúi người, tay chống lên bàn làm việc, nhấp môi, gọi anh: “Monee.”
“OK OK, lão đại.” Monee giơ tay thành chữ OK, bỏ chân khỏi bàn làm việc, “Chúng ta làm việc, đúng giờ tan ca.”
Thu cánh tay, Thẩm Diệc Bạch liếc mắt nhìn mấy người đang xem náo nhiệt, “Muốn tôi phát cho mỗi người một cuốn quy định của nhân viên B.S không?”
Mấy nhân viên sôi nổi cúi thấp đầu chuyên chú làm việc.
“Thẩm tổng, văn kiện đã xử lý xong, chỉ cần ký tên.” Trợ lý chen vào nói: “Có cần tôi đem văn kiện xuống dưới.”
“Không cần.” Thẩm Diệc Bạch chỉnh lại áo vest, vừa đi vừa mở app Năm tháng của Tiểu Bạch Thỏ Kỉ Hàm, gửi tin nhắn cho Lâm Tư Hàm.
Vốn dĩ cho rằng cô còn đang ngủ, không nghĩ một phút sau đã có tin nhắn trả lời.
Thỏ Kỉ Hàm: Sủi cảo một tiếng rưỡi nữa sẽ đến B.S.
Nghĩ đến giọng nói của Lâm Tư Hàm còn chưa được tốt, Thẩm Diệc Bạch từ bỏ ý định gọi điện qua.
SYB: Sủi cảo?
Thỏ Kỉ Hàm: Mẹ em giữa trưa gói sủi cảo, vốn dĩ cho rằng anh sẽ ở lại ăn cơm chiều nên làm thêm cho anh một phần, gói hơi nhiều. Mẹ muốn đưa qua cho anh.
SYB: Bị cảm thì nghỉ ngơi cho tốt.
Thỏ Kỉ Hàm: Em muốn gặp anh.
Em muốn gặp anh….
Một câu, làm cho Thẩm Diệc Bạch đầu hàng thỏa hiệp. Xóa tin nhắn đã đánh xong, lại đánh một tin nhắn khác.
SYB: Khi đi mặc thêm áo khoác, anh xuống đón em.
Thỏ Kỉ Hàm: Ừm ừm.
Ngoài kính trong suốt của văn phòng, là những ánh đèn của thành phố. Lâm Tư Hàm đứng sau bàn làm việc của Thẩm Diệc Bạch, nhìn xuống thành phố đã chìm vào bóng đêm yên tĩnh.
Dây đeo màu lam từ đỉnh đầu rơi xuống.
Trước ngực là thẻ nhân viên B.S.
Thẩm Diệc Bạch từ phía sau ôm eo Lâm Tư Hàm, lẩm bẩm bên tai cô: “Nhớ anh? Hửm?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...