Chương 16: Anh cân nhắc một chút rốt cuộc có thể động đến hay không?
“Tại sao không dám chứ?”
“Không có tại sao không dám cả, bởi vì căn bản không có cơ hội đó.”
Ngải Nguyệt ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi nói cho Thẩm Diệc Bạch biết sẽ đưa tin tức cho truyền thông. Chỉ cần không để lọt ra ngoài thì kiểu gì cũng chặn được mấy tin tức như thế này. Nói cho cùng, đều là do lòng tham của Ngải Nguyệt, trong lòng cô ta muốn vẻ vang mà gả đến Thẩm gia, nên cho Thẩm Hi Phàm thời gian suy nghĩ hết lần này tới lần khác. Mà Thẩm Diệc Bạch lợi dụng thời gian cô ta dành cho Thẩm Hi Phàm, hoàn toàn chặn đứt đường lui của cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với gương mặt kia của Thẩm Hi Phàm, khóe miệng Thẩm Diệc Bạch nhếch lên nụ cười trào phúng, “Chơi gái cũng không biết chơi.”
“Thẩm Diệc Bạch!”
Thẩm Diệc Bạch chọc đến nỗi đau của Thẩm Hi Phàm, bị một con hát uy hiếp cũng không bằng bị Thẩm Diệc Bạch nhỏ hơn mình trào phúng.
Thẩm Hi Phàm tức giận đến mức bật cười, ngón tay anh chỉ vào Lâm Tư Hàm, nói: “Mày biết chơi, vẫn còn là vị thành niên, khác gì?”
Thẩm Diệc Bạch kéo cánh tay của Thẩm Hi Phàm, cánh tay chống lên lưng anh mà đè anh ở sofa, ngón tay dài lướt qua ngón trỏ vừa chỉ Lâm Tư Hàm của anh ta, dùng lực.
“Rắc” một tiếng, ngón tay bị bẻ gãy.
Lời còn chưa nói xong, đã là tiếng hét thảm thiết.
“A.... Thẩm Diệc Bạch, mày......”
Thẩm Diệc Bạch thả lỏng tay, cúi người nhìn Thẩm Hi Phàm đang kêu rên ở trên sofa nói: “Trở về nói với ông nội, ngón tay của anh là tôi làm gãy. Nguyên nhân như thế nào thì tùy anh, có nói thật hay không cũng chẳng sao."
“Còn cô ấy.” Thẩm Diệc Bạch nâng mí mắt, ánh mắt đảo qua Lâm Tư Hàm đang mím chặt môi, dùng âm thanh uy hiếp chỉ Thẩm Hi Phàm mới nghe được: “Anh cân nhắc xem, có thể động vào không?”
“Nếu như anh không cẩn thận động một ngón tay vào, tôi cũng dùng cách đó trên người anh.”
Nói xong, đứng dậy, nói với người vẫn luôn đứng ngốc ở đó: “Đưa anh ta đi bệnh viện.”
Xem xong vở kịch, Chu Nhiên mang theo nụ cười bất cần đời, hỏi Hứa Sênh Sênh và Lâm Tư Hàm: “Bị dọa sợ?”
Ngón trỏ đặt trên môi, làm tư thế im lặng, Chu Nhiên lại cười một cái, “Bị dọa cũng không có cách nào. Phiền mọi người đừng nói ra ngoài, cảm ơn.”
Không đợi Hứa Sênh Sênh tỏ thái độ gì, khóe mắt Chu Nhiên liếc thấy Thẩm Diệc Bạch đẩy cửa ra ngoài ngay cả câu chào hỏi cũng không có, vội vàng nói: “Tôi có chút chuyện, lát nữa sẽ tìm các cậu. Dù sao hai người cũng ở trong khách sạn này, xin lỗi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có việc gì.” Hứa Sênh Sênh máy móc mà trả lời.
Dặn dò xong, Chu Nhiên vội vàng đuổi theo Thẩm Diệc Bạch.
Trong đại sảnh, Hứa Sênh Sênh dùng cánh tay chọc chọc Lâm Tư Hàm, nói: “Đã tan cuộc rồi, vai chính đi rồi. Trở về thôi.”
“Ừm.” Lâm Tư Hàm gật đầu tùy ý để cho Hứa Sênh Sênh nắm tay kéo trở về phòng của hai người.
Chưa bao giờ cảm thấy Thẩm Diệc Bạch xa lạ đến như vậy, sự lạnh lùng tàn nhẫn trong nháy mắt đánh vỡ tất cả những hiểu biết của Lâm Tư Hàm đối với cậu trong quá khứ. Thẩm Diệc Bạch mà cô biết, chỉ là một học sinh thành tích vô cùng vô cùng tốt, thích chơi game, biết chơi ván trượt mà thôi, tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng cũng tuyệt đối không phải như nhìn thấy hôm nay, tàn nhẫn quá mức.
Hoặc có lẽ, do cô chưa từng thực sự hiểu về Thẩm Diệc Bạch.
Trở về phòng khách sạn, Hứa Sênh Sênh bật đèn, lấy ly thủy tinh sạch sẽ trên bàn đổ thêm nước ấm, áp ly nước ấm áp vào má Lâm Tư Hàm, nói: “Cậu thật sự bị dọa rồi sao? Nào, uống chút nước ấm đi.”
Lâm Tư Hàm tránh ly nước thủy tinh ấm bên má, ngã xuống giường lớn mềm mại đằng sau, chôn mặt trong khăn trải giường nói: “Mình chỉ là không nghĩ đến hai người bọn họ, thì ra là vậy.......”
“Như vậy.............”
Dừng lại hồi lâu, Lâm Tư Hàm nghĩ nát óc cũng không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả.
Hứa Sênh Sênh nghe xong, đá dép lên xuống, nhảy lên trên giường lớn, đè lên người Lâm Tư Hàm, khuyên bảo: “Đó là chuyện của nhà người ta, để ý cũng vô dụng. Lui một bước mà nói, chuyện này với chúng ta chẳng có chút liên quan nào.”
“Ngoan nào.”
Lâm Tư Hàm bị đè, hít thở không thông, “Cậu mau xuống đi, Hứa Tiểu Trư, cậu có biết cậu nặng lắm không?”
“Cậu mới là heo!” Hứa Sênh Sênh ôm Lâm Tư Hàm không buông, nói điều kiện, “Cậu xem ‘Tom and Jerry’ với mình thì mình sẽ đi xuống, nếu không đừng bàn nữa.”
“Xem cùng cậu! Xem!”
Hứa Sênh Sênh được đáp án vừa lòng, thuận thế lăn từ trên người Lâm Tư Hàm xuống. Lâm Tư Hàm bò dậy, sờ sờ búi tóc của mình, phát hiện đã sớm bị bung ra, dứt khoát gỡ nơ buộc tóc, khẽ lắc lắc đầu. Mái tóc mềm mại rơi xuống, rối tung trên vai, mái tóc tỏa ra mùi dầu gội hương chanh.
Hứa Sênh Sênh dùng ipad lên mạng, click vào video, trong lúc chờ đợi thì nhanh chóng bọc người vào trong chăn, chỉ chừa lại một khe nhỏ cho Lâm Tư Hàm, nói: “Lại đây.”
Lâm Tư Hàm chui vào trong chăn, hai người ôm ipad xem “Tom and Jerry”.
***********
“Tiểu Bạch” Chu Nhiên đuổi theo Thẩm Diệc Bạch, “Cậu bẻ gãy ngón tay của Thẩm Hi Phàm rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Thẩm Diệc Bạch đóng cửa thang máy, nhìn số tầng không ngừng nhảy trên đèn chỉ thị, nói: “Không có việc gì, anh ta không dám nói cho ông nội.”
“Vậy, Thẩm phu nhân?”
“Hả?” Thẩm Diệc Bạch lên tiếng, “Bà ta không dám.”
Đáp án có lệ.
Chu Nhiên dựa vào thang máy, nhìn tờ giấy nội quy của khách sạn Grimson dán trong thang máy, nói: “Được, chuyện nhà cậu. Cậu nói không có chuyện gì là tốt rồi.”
Người cầm quyền Thẩm gia bây giờ vẫn là ông nội Thẩm - Thẩm Quốc Lập. Thẩm Quốc Lập cả đời có hai người con trai, con cả là bố của Thẩm Hi Phàm, con thứ là bố của Thẩm Diệc Bạch. Chỉ tiếc đều đã mất.
Một người là mắc bệnh nan y, một người là bị ép chết. Con trai không còn, vẫn còn cháu trai. Trào phúng chính là, Thẩm Hi Phàm trừ ăn chơi trác táng còn lại không có cái gì tốt, Thẩm Quốc Lập lại dùng hết tâm sức bồi dưỡng anh ta để anh ta thành người thừa kế gia nghiệp, kết quả vẫn là bùn loãng không thể trát tường, giỏ tre múc nước, thành công dã tràng, chỉ có thể gửi hy vọng vào người ông không muốn thừa nhận là đời sau của Thẩm gia, Thẩm Diệc Bạch.
Ông ta vẫn luôn xem Thẩm Diệc Bạch như quân cờ có thể lợi dụng. Thẩm Hi Phàm cho dù vô năng,Thẩm Diệc Bạch cũng chỉ là quân cờ nằm trong phạm vi khống chế của ông ta, nhưng ông ta cũng chỉ có thể khống chế Thẩm Hi Phàm trong phạm vi Thẩm gia, ông ta sẽ Thẩm Hi Phàm mà sắp xếp tất cả, mà Thẩm Diệc Bạch cũng chỉ có thể bán mạng cho Thẩm Hi Phàm.
Nói dễ nghe là hai anh em cùng tiến cùng lùi, nhưng nói trắng ra thì Thẩm Diệc Bạch chỉ là công cụ của Thẩm gia.
“Cậu đi thu dọn cục diện rối rắm nhà mình, có việc gì thì nhớ tìm tôi, nói không chừng tôi cũng có thể giúp đỡ một chút.” Chu Nhiên đưa Thẩm Diệc Bạch ra xe, xe còn chưa đi nên gõ gõ vào cửa xe.
Thẩm Diệc Bạch hạ cửa xe, hỏi: “Chuyện gì?”
“Không có gì, Tiểu Bạch.” Chu Nhiên xấu hổ cười một cái, nuốt hết lời tình cảm muốn nói xuống.
Sau đó, mấy ngày du ngoạn tiếp theo chỉ thấy Chu Nhiên mà không thấy Thẩm Diệc Bạch. Ngày đầu tiên còn đỡ, ngày hôm sau cũng tàm tạm. Đến ngày thứ ba, Hứa Sênh Sênh không nhịn được nữa rồi.
Trong ngõ nhỏ tường xám ngói xám, Hứa Sênh Sênh cắn hồ lô đường giòn ngọt, theo sau Chu Nhiên linh hoạt mà chui qua từng hẻm nhỏ. Nuốt viên quả sơn tra không to không nhỏ rất vừa vặn xuống, Hứa Sênh Sênh nhả hột vào trên mặt giáy gói kỹ, tò mò hỏi Chu Nhiên: “Chu Nhiên, Tiểu Bạch nhà cậu đâu?”
Lâm Tư Hàm ở bên cạnh đang cắn từng miếng sơn tra mất tập trung, hàm răng ngậm vào lớp đường mỏng bên ngoài quả sơn tra cũng không dùng sức cắn xuống.
Chu Nhiên dừng bước, xoay người liếc nhìn Hứa Sênh Sênh đang ra sức gặm hồ lô đường, “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Tôi tò mò, cậu với Thẩm Diệc Bạch như thể sinh đôi. Cậu ta ở đâu, cậu liền ở đó.”
Chu Nhiên vừa đi vừa nói chuyện, “Cái gì mà nói cậu ta ở đâu tôi ở đó, vậy cậu cùng Lâm Tư Hàm cũng không phải chị em sinh đôi sao?”
“Chu Nhiên! Lãnh đạo hỏi cậu đấy.” Ngón trỏ Hứa Sênh Sênh chọc chọc lưng Chu Nhiên.
“Báo cáo lãnh đạo, Tiểu Bạch cảm nặng đang ở nhà nghỉ ngơi.” Chu Nhiên lật tay vuốt vuốt chỗ bị ngón tay trỏ bị Hứa Sênh Sênh chọc, “Lãnh đạo, có thể thương lượng một chút không, móng tay cậu hơi dài, á, tôi nói là hơi dài, chọc người đau.”
"Lãnh đạo bác bỏ ý kiến của cậu, ý kiến vô hiệu.”
“.............”
Lâm Tư Hàm ném xiên hồ lô đường chưa ăn hết vào thùng rác trong hẻm nhỏ, liếm khóe môi dính vụn đường, vị ngọt nhẹ nhẹ tràn ngập trong yết hầu, đầu lưỡi vẫn còn lưu lại vị chua thanh của quả sơn tra.
“Chu Nhiên.” Lâm Tư Hàm do dự, rốt cuộc cũng một hơi hết lời mình muốn nói, “Cậu ấy và anh thật sự không có chuyện gì chứ?”
Chu Nhiên cười ha ha, “Thật sự không có chuyện gì. Thẩm Hi Phàm rất cặn bã, Tiểu Bạch làm gãy một ngón tay của anh không tính là quá đáng.”
“Anh ta dùng tay chỉ cậu, nói lời nhục mạ cậu, cậu cũng không phải là không nghe thấy.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì? Hừ? Cái này có liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông. Đề tài này đến đây cho qua đi.” Chu Nhiên thu lại thần sắc.
Ngõ nhỏ truyền đến tiếng mõ từ phía xa, chốc chốc truyền đến âm thanh rao bán của người bán hàng, “Kẹo mạch nha đây...“
“Mời các cậu ăn kẹo mạch nha, mục tiêu của các cậu không phải là ăn phố lớn ngõ nhỏ ở đế đô sao?” Chu Nhiên khôi phục điệu bộ hi hi ha ha ngày thường, nghe tiếng gõ mõ mà tìm được quầy bán kẹo mạch nha.
Cách chỗ phát ra âm thanh càng gần, cổng lớn bằng gỗ đã ngăm đen bày một quầy hàng đơn giản, trước cửa quầy cắm mấy hình dáng kẹo làm bằng đường mạch nha cho thực khách lựa chọn. Từ con thỏ đơn giản đến những con phức tạp như long hổ, từng con sinh động như thật.
“Các cậu muốn cái gì?” Chu Nhiên hỏi.
“Con thỏ!” Hứa Sênh Sênh vây quanh trước quầy, nhìn chằm chằm ông lão bán kẹo mạch nha đang làm con rùa đen.
Ông lão bán hàng mặc chiếc áo màu lam đậm kiểu Tôn Trung Sơn, bàn tay đầy nếp nhăn, đốt ngón tay khắc sâu nếp uốn, tay cầm thìa đặc chế màu trắng ổn định mà vẽ ra hình dạng, như có như không mà xẹt qua tấm gỗ màu trắng, để lại một vệt màu vàng nhạt, vòng một cái, liền mạch lưu loát, một con rùa đen phúc hậu hiện lên trên bàn.
“Ông ơi, ông có vẽ sai không ạ?” Hứa Sênh Sênh nhìn rất nghiêm túc.
Ông lão lấy cái xẻng làm lạnh con rùa sau đó đưa cho khách hàng đang đợi bên cạnh, nhận tiện chuẩn bị làm con thỏ cho Hứa Sênh Sênh, vui vẻ mà trả lời: “Sao có thể sai, vẽ lâu rồi thì sẽ không sai, cô bé ạ.”
“Còn cô bé kia, cũng muốn con thỏ sao?”
Lâm Tư Hàm lắc đầu, “Cháu chỉ muốn nước đường đơn giản thôi ạ.”
Một cây gỗ ngắn dùng để định hình được cắm vào giữa nước đường, đơn giản mà xoay một chút, nước đường đặc sệt theo vòng sóng mà dính vào cây gỗ nhỏ, ông lão thấy lượng đường đủ rồi thì tay dừng lại, cổ tay dừng một chút lại nhấc kẹo ra, kéo đứt tơ đường đưa cho Lâm Tư Hàm, dặn dò: “Cẩn thận chút, đường rơi trên váy sẽ không đẹp.”
“Cảm ơn ạ.” Lâm Tư Hàm lấy từ trong quầy một tờ giấy bọc bao quanh cây gỗ nhỏ, cẩn thận mà liếm một ngụm nhỏ nước đường.
Trắng mà lại rất ngọt.
Lâm Tư Hàm nhấp môi dưới, liếm nước đường còn lưu lại trên môi, cầm cây gỗ nhỏ xoay người.
Ngõ sâu thẳm tường xanh ngói xám, ngẩng đầu lên là bầu trời xanh thẳm, Thẩm Diệc Bạch đứng sau cô, tóc mái lớt phớt rủ xuống phía trước, đang đeo khẩu trang y tế.
Lâm Tư Hàm cầm kẹo mạch nha trong tay không nói được câu nào.
Chu Nhiên cây cây kẹo hình con thỏ nhỏ giống Hứa Sênh Sênh, hàm hồ: “Tôi gọi người tới cho các cậu. Nhìn xem có chuyện gì không?”
“Cậu được đó nha.” Hứa Sênh Sênh bội phục năng lực làm việc của Chu Nhiên.
“Tiểu Bạch nói một câu đi? Câm hả?”
“Cậu nhiều chuyện.”
Âm thanh trầm thấp khàn khàn, hoàn toàn không giống giọng nói thường ngày của Thẩm Diệc Bạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...