Buổi tối, lúc Minh Hạnh ra về thì gặp Trình Phóng đứng chờ ngoài cửa.
Minh Hạnh đã sớm đoán được, cố ý giữ khoảng cách là vì không muốn gặp Trình Phóng, nhưng cô không ngờ anh lại bám dính như âm hồn không tan thế này.
Minh Hạnh do dự đứng ở cửa một hồi, nghĩ đến việc phải làm sao để tránh anh đây.
Trong khi trường học không có cửa sau, con đường vào lớp cũng chỉ có duy nhất cái cổng này.
Cô chỉ có thể đi ra từ đây thôi.
Thế là Minh Hạnh căng da đầu, chậm chạp đi ra.
Trời đã tối sầm, trừ bảo vệ canh cổng ra thì không còn ai khác, Minh Hạnh cúi đầu đi ngược với hướng của Trình Phóng.
Cô đã cố gắng hết sức để nhấc chân, nhưng người vẫn còn khập khiễng.
Mắt cá chân nóng rát, đau âm ỉ.
Cô nghiến răng, chịu đựng cơn đau.
Không quá hai phút, tiếng xe máy vang lên, Trình Phóng ngăn ở trước mặt Minh Hạnh.
“Xem ông đây là không khí à?” giọng Trình Phóng lạnh như băng, giương mắt nhìn chằm chằm ô, trong đầu tràn ngập hình ảnh cô ghét bỏ lảng tránh anh.
Rõ ràng lúc nãy đã nhìn thấy anh, nhưng cô lại cố tình làm như không thấy mà đi ngược lại.
Người cũng đã chạy đến trước mặt, Minh Hạnh không tiện tránh nữa, chỉ đành cắn môi, cúi đầu.
Sắc mặt của cô rất túng quẫn, thật lòng không muốn bị Trình Phóng dây dưa quấy rầy.
Anh như thế này quả thật mang lại rất nhiều rắc rối cho cuộc sống của cô.
Minh Hạnh không nói gì.
Trình Phóng cầm tay lái, chân nhịp nhịp trên mặt đất.
Trong lòng anh vốn không dễ chịu gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh như nghẹn ứ không tức giận nổi.
“Chân còn đau không? Có nghỉ ngơi đàng hoàng không đấy?” Trình Phóng cúi đầu nhìn mắt cá chân của cô, lo lắng hỏi.
Chỉ là Minh Hạnh vẫn không để ý đến anh.
Cô dịch sang một bên, muốn đi vòng qua Trình Phóng.
Cụp mắt, biểu cảm lạnh nhạt và xa cách.
“Đệt, đúng là xem thường ông.” Trình Phóng chửi một tiếng, trong đôi mắt đen láy phừng lên lửa giận.
Cả ngày hôm nay, anh đều lo cho vết thương của cô, đi làm cũng về sớm chờ cô, ai ngờ đứng bên ngoài hứng gió suốt hai tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy người đâu.
Vì sợ quấy rầy cô nên anh cũng chưa từng đến trường học.
Thế mà vừa gặp được cô đã ăn ngay cái thái độ xa lánh ngàn dặm này.
Vì thế, Trình Phóng xuống xe, đứng chắn trước mặt Minh Hạnh.
Anh bước đến một bước, cúi người như một ngọn núi hùng vĩ, nặng nề và triệt để chắn đường Minh Hạnh.
Minh Hạnh cả kinh, bước chân bỗng khựng lại.
Trong đêm đen, gió vi vu thôi, mùi hương trên người anh tỏa ra khắp nơi, quanh quẩn nơi chóp mũi.
Minh Hạnh đi không được, dừng cũng không xong.
Sau khi yên lặng một lát, hai người đều thở hắt ra.
Trình Phóng nói: “Hoặc là đứng đây, hoặc là tôi chở cô về.”
Thái độ của anh vô cùng kiên quyết.
Minh Hạnh thật sự tức giận khi bị anh làm phiền.
“Cậu không có việc phải làm à?” Cô bực mình hỏi một câu.
Sao cứ bám lấy cô hoài thế?
“Không có.” Trình Phóng bảo: “Tôi là thằng vô công rỗi nghề đấy.”
Dừng một lát anh lại nói tiếp: “Nếu cô Minh đã nói thì có thể tìm cho tôi chuyện gì để làm cũng được.”
“Cậu làm chuyện của cậu, tôi lo chuyện của tôi, chúng ta đừng quấy rầy nhau là được.” Minh Hạnh ngẩng đầu, buột miệng thốt ra.
Đừng quấy rầy nhau.
Đôi mắt của Tình Phóng lập tức trở nên u ám, rũ mi mắt, khuôn mặt dần nổi lên sự tàn độc.
“Minh Hạnh, tôi thật sự khiến cô chán ghét đến vậy sao?”
Trình Phóng trầm giọng hỏi.
Minh Hạnh không trả lời.
Nhưng yên lặng cũng đồng nghĩa với thừa nhận.
Lại thêm một hồi lặng im, lâu đến độ cả tiếng hít thở cũng dần trở nên đình trệ.
Trình Phóng đột nhiên nắm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên xe máy, bắt cô ngồi.
Tay anh vừa lớn lại mạnh, đôi tay giữ chặt khiến Minh Hạnh không thể nào nhúc nhích.
Trình Phóng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen thẳm, sâu không thấy đáy.
Một hồi lâu sau, anh thấp giọng nói: “Cô ghét tôi… nhưng tôi lại rất thích cô.”
Gió đêm mát lạnh, giọng nói của anh vừa nặng nề vừa man mác buồn.
Lần đầu tiên có người nói trắng ra trước mặt cô như vậy, Minh Hạnh trước là sửng sốt, sau lại hết tái mặt rồi đỏ mặt, khoé môi của cô giật giật nhưng không nói được câu nào.
Cô rất tò mò rằng bản thân đã trêu chọc anh chỗ nào chứ?
Nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của cô, Trình Phóng cảm thấy thật châm chọc.
Anh nhếch môi không nói gì nữa, xoay người leo lên xe máy.
Anh sợ nếu mình nói thêm câu nữa thì người phụ nữ này sẽ thật sự nổi giận.
Nghe Phùng Dục nói, mỗi khi cô nghiêm mắt giáo huấn thì hung dữ lắm.
Suốt đoạn đường, Trình Phóng lái xe khá nhanh.
Tốc độ của anh nhanh như vậy, Minh Hạnh với tay vịn vào yên, dù không dễ dàng nhưng cô vẫn bám chặt, bởi vì không muốn đụng đến Trình Phóng.
Lúc về đến nhà, tay cô đỏ ửng cả lên.
Trên ngón tay đầy các vết hằn.
Thậm chí đầu ngón tay vì siết chặt quá mà mất đi cảm giác.
Trình Phóng vừa dừng xe, cô đã tự chống chân bước xuống.
Không để Trình Phóng có cơ hội nói chuyện, Minh Hạnh lập tức quay đầu đi về phòng mình.
Dù chân khập khiễng đi nữa, cô vẫn đi rất nhanh.
Sau đó, đóng cửa phòng lại.
Trình Phóng nhìn theo bóng lưng của cô, vô thức lo rằng cô đi nhanh như thế, chân sẽ bị đau mất.
Nhưng anh còn chưa nhìn được bao lâu, cô đã khuất dạng.
Trình Phóng đứng đấy, từ ánh mắt đến hơi thở đều là sự nặng nề.
Anh vừa nhấc chân bậc thềm đã nhíu chặt hàng mày, hít sâu một hơi.
Anh ngồi xuống, vén ống quần lên.
Cẳng chân quấn đại mấy vòng băng gạt, bấy giờ đã rỉ máu.
Mấy hôm trước bị thương ở xưởng, vốn cũng không sao, khá nhanh lành nhưng hôm nay, vì anh quá gấp rút làm việc nên khiến chân lại bị va đập.
Chuyện đó khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng.
Anh định không xử lý, nhưng tình hình bây giờ xem ra không xử lý thì không được.
Suốt cả quá trình, Trình Phóng chỉ lạnh mặt tự bôi thuốc, sau đó tùy tiện tìm miếng băng cuộn cho xong.
Lúc đứng dậy, anh bỗng nghĩ đến vết thương trên đùi Minh Hạnh cũng nên đổi thuốc rồi.
Khoan nói đến việc cô có biết làm những việc này không, giả dụ có biết, dám cá là cô cũng không thay thuốc.
Trình Phóng nghĩ ngợi, đến trước cửa muốn gõ.
Nhưng tay vừa giơ lên đã dừng lại.
Thôi bỏ đi.
So với thay thuốc, sợ rằng cô còn ghét bị anh làm phiền hơn.
Về nhà an toàn là được rồi.
Nghĩ vậy, Trình Phóng cũng đành quay về phòng.
Còn Minh Hạnh sau khi quay về phòng, cô ngồi ngẩn người bên bàn, kinh ngạc thật lâu.
Vài phút sau, cô mở điện thoại ra xem lịch.
Chỉ hai mươi ngày nữa là cô có thể rời khỏi đây rồi.
Thoạt nghe thì không dài lắm, nhưng ngẫm lại thì đó là một khoảng thời gian khá dài.
Cả người Minh Hạnh còn đổ mồ hôi, lại mắc mưa, quần áo còn dính bụi bẩn, người ngợm rất dơ,
Nhưng cô lại chẳng hề nhúc nhích, đến sức đứng dậy đi tắm cũng không còn.
Lúc Kiều Kiều gửi tin nhắn qua WeChat đến, cô đã ngẩn người hơn nửa tiếng, điện thoại đổ chuông, cô mới hoàn hồn.
Minh Hạnh không nhịn nổi, kể khổ với Kiều Kiều.
Minh Hạnh: 【Mình không có cách nào để đối mặt với cậu ta cả, nếu không trốn thì cũng phải tránh thôi.】
Nhưng bây giờ, Trình Phóng lại như âm hồn không tan, cô có trốn cũng không trốn được.
Kiều Kiều cũng xem như là bạn từ bé của Minh Hạnh, hoàn cảnh của cô, cách đối nhân xử thế của cô thế nào, Kiều Kiều là người hiểu rõ nhất.
Hồi cấp ba, ba mẹ của Minh Hạnh quản lý rất nghiêm, bắt cô học tập, còn ra lệnh cấm cô không được yêu đương.
Minh Hạnh cũng rất nghe lời ba mẹ.
Vì thế, dù bạn nam nào gửi thư tình cho cô, cô đều không nhận.
Ai gửi đồ ăn đến bàn, cô cũng trả về chỗ cũ, nếu được tỏ tình, cô lập tức từ chối thẳng.
Sẽ không có ai ngoan ngoãn và khuôn phép bằng Minh Hạnh.
Thậm chí, sau khi lên Đại học, cô cũng một lòng một dạ học tập, không hề nghĩ đến chuyện khác.
Cho nên những bạn nam từng theo đuổi cô, không quá hai ngày đều thất bại mà tự rút lui.
Chí ít thì những người Minh Hạnh gặp ở trường không hề trơ trẽn và bám dính như Trình Phóng.
Chí ít họ còn biết xấu hổ, nghe lời cô nói cũng có thể tự hiểu.
Nghĩ đến đây, Kiều Kiều lại thấy đau lòng cho cô.
Kiều Kiều nói: 【Hay là cậu trở về đi.】
Kiều Kiều: 【Cậu chỉ đi rèn luyện bản thân thôi mà, đâu cần phải khiến mình không vui như vậy.】
Kiều Kiều nghĩ, nếu nơi đó đã không thích hợp với Minh Hạnh thì cuối cùng vẫn sẽ không thích hợp, thay vì cô cứ mãi cam chịu ở lại thì rời đi sớm một chút sẽ tốt hơn.
Minh Hạnh: 【Đương nhiên là không được.】
Cô là giáo viên, một khi đã nhận lớp, còn kiêm chức chủ nhiệm tạm thời thì sao lại có chuyện bỏ dạy giữa chừng vì chuyện cá nhân chứ?
Đây là hành động rất vô trách nhiệm.
Kiều Kiều cũng biết như vậy là không tốt, chỉ đành bày cho cô vài mẹo.
Minh Hạnh tập trung lắng nghe, sau đó nghiêm túc suy nghĩ.
Những mẹo mà Kiều Kiều nói, hoạ may dùng với người bình thường thì được, chứ Trình Phóng thì… chắc là không được.
Minh Hạnh ngồi xếp bằng trên giường, nhìn mắt cá chân của mình, nó hơi giật giật.
Vẫn còn rất đau.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến chuyện ngày mai nhà trường có tổ chức hoạt động, cô là chủ nhiệm lớp, phải đến sân Thể dục cùng mọi người.
Mà tình hình của cô… e là sẽ không dễ dàng sinh hoạt rồi.
Hôm nay, sân Thể dục vô cùng náo nhiệt.
Miễn là không đụng tới bài vở thì mặc kệ là làm cái gì, bọn học sinh đều cảm thấy vui vẻ như được đi chơi.
Phùng Dục vô cùng hiểu chuyện, mang ghế đến cho Minh Hạnh ngồi.
“Cô Minh, cô đứng lâu như vậy chắc là mệt mỏi lắm, mau ngồi đi.”
Phùng Dục cười ha hả, ra hiệu cho Minh Hạnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cu cậu hơi kỳ lạ.
Ngày thường, nếu cậu chịu ngồi yên, không quậy phá là may phước lắm rồi,
Nào có tinh ý cẩn thận lấy ghế cho cô ngồi như vậy?
Nhưng chân của Minh Hạnh vẫn còn đau, quả thật không đứng được lâu nữa,
Thế là cô nói ‘Cảm ơn’ rồi thuận thế ngồi xuống.
“Cô ơi, cô có khát không? Có muốn uống nước không?” Chẳng được bao lâu, Phùng Dục lại hỏi cô, tích cực nói: “Em đi rót cho cô.”
Minh Hạnh lấy làm khó hiểu, kinh ngạc lắc đầu, “Cô không khát.”
“Phùng Dục này, có phải em…” Minh Hạnh không nhịn được phải hỏi: “Đã làm gì sai rồi đúng không?”
Phùng Dục gãi đầu, thấy ngại trả lời.
“Không có, em chỉ là…” Cậu dừng một lát, nhỏ giọng trả lời: “Anh Phóng dặn em nếu thấy cô mệt thì lấy ghế cho cô ngồi, nếu cô khát thì rót nước cho cô uống, bằng mọi giá phải giành làm nên em mới…”
Minh Hạnh nghe thấy hai từ kia rất rõ ràng, trong đầu phải xác nhận thêm lần nữa mới hỏi: “Trình Phóng?”
Phùng Dục gật đầu.
Minh Hạnh: “Em nghe lời cậu ta thế à?”
“Đó là đương nhiên,” Phùng Dục vô cùng kiêu ngạo, đáp: “Anh Phóng chính là thần tượng mà em sùng bái nhất.”
Minh Hạnh đột nhiên nhớ đến Phùng Dục trước đây vẫn luôn đối nghịch với cô, nhưng một ngày nọ, cu cậu bỗng nhiên rất nghe lời.
Trước đây cô cũng tò mò, nhưng không suy nghĩ nhiều,
Bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ là nhờ Trình Phóng?
Minh Hạnh thất thần.
Từ trước đến giờ, cô chưa từng nghĩ rằng chuyện đó đều nhờ Trình Phóng,
“Cô Minh ơi, cô phải nói lại với anh Phóng, chuyện mà ảnh giao em đều hoàn thành tốt lắm luôn nhé.” Trước khi rời đi, Phùng Dục còn không nhịn được, dặn dò Minh Hạnh một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...