Ngày hôm sau, từ sớm Thanh Nhược đã thức dậy chuẩn bị mọi thứ tươm tất, thật bất ngờ vì hôm nay bà ấy lại làm bữa sáng cho cô. Một bữa sáng khá là đơn giản có trứng và có sữa, bà ta khiến cô ngạc nhiên thật. Gần 10 năm qua chắc có lẽ đây là lần đầu tiên mà người phụ nữ mà Ngân Tâm gọi là mẹ này chủ động nấu bữa sáng cho cô, cũng chỉ là một cái trứng ốp la và một ly sữa được đóng hộp có sẵn. Có được tính là nấu cho cô bữa sáng không nhỉ? Dù ngạc nhiên là có nhưng hạnh phúc thì không! Chẳng qua cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, muốn làm người mẹ hiền của ngày hôm nay để thuận lợi cho mục đích của bà ta mà thôi. Âu Dương Ngân Tâm còn lạ lẫm gì với mấy hành động giả nai tơ của chính mẹ ruột mình cơ chứ!
"Dậy rồi à? Lại ăn sáng rồi đến nhà người ta nhanh lên! "
Thanh Nhược thấy cô đã thức dậy liền thúc giục cô lại bàn ăn, thế nhưng Ngân Tâm lại khước từ, khẽ nói: "Con còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa mà mẹ, với cả cũng còn sớm, biết người ta đã thức chưa mà mình tới."
Thanh Nhược nhăn mặt la cô: "Biết cái gì mà nói! Người ta hẹn là 8 giờ sáng gặp mặt, bây giờ để ra 6 giờ 30 rồi từ đây đến đó tốn cả gần nửa tiếng đi xe, rất mất thời gian. Đi trễ người ta mất thiện cảm thì công việc này coi như mất, tiền cũng mất!"
Chung quy cũng chính là vì tiền đó thôi! Cô trước giờ không thích làm lớn chuyện, chỉ biết chấp nhận cho xong chuyện, rồi ngồi xuống bàn ăn sáng như những gì Thanh Nhược nói, mặc dù cô cảm thấy bà ấy làm quá, còn rất nhiều thời gian kia mà!
1 tiếng sau sau họ có mặt tại trước cổng dinh thự của chủ nhà. Vì còn đến tận nữa tiếng nữa mới đến thời gian mà đã bàn trước đó nên cô và Thanh Nhược chỉ có thể đứng ở ngoài cổng chờ mãi.
Thanh Nhược đợi không nổi nữa mặt nhăn mày nhó hết việc làm mắng mỏ đủ chuyện: "Thấy người ta đứng ở đây nắng muốn sảng mà còn trơ con mắt ra không mở cửa cho vào, bộ con này nhỏ bé lắm à mà không thấy! Nhà giàu có như thế mà không biết điều gì hết!"
Dù cảm thấy rất quá đáng và ngang ngược nhưng cô im lặng chẳng nói gì. May là hôm nay Thanh Nhược bắt xe đến đây chứ nếu không thì để bà ta đi bộ thì bà sẽ quyết tâm dùng chất giọng chua ngoa của mình, phàn nàn rồi lại chửi rủa đủ chuyện mà xem.
"Còn mày nữa, tao bảo mày mặc áo dài tay để che vài cái vết bầm đi, vậy mà mày cãi lời tao đi mặc cái áo thun này. Mày định để cho người ta thấy mày bị tao đánh đập hả? Mày muốn người ta ghét bỏ tao đúng không?"
"Không phải... không phải đâu mà mẹ! Vì thời tiết cũng còn nóng, đi xe nên con muốn mặc thoáng mát một chút để dễ thở hơn. Con có mang theo áo khoác ngoài, nếu mẹ không thích thì con mặc vào." Cô thấy mình bị mắng nên cũng linh hoạt giải thích. Cô buộc phải linh hoạt, nếu không e là khó đứng đây mà yên ổn với Thanh Nhược.
"Mặc vào!" Thanh Nhược cộc cằn yêu cầu.
Cô không dám cãi lời, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo khoác vào chiếc áo sơ mi trắng che đi vài vết bầm xuất hiện trên bắp tay và cánh tay. Thật ra cô không thường xuyên bị Thanh Nhược và bố dượng đánh mắng, chỉ có thỉnh thoảng hai người họ hết tiền để đánh bạc mới tìm đến cô vòi vĩnh đòi tiền, nhưng cô không có nên bà ta mới động tay động chân lên cơ thể cô. Vài ngày trước đúng là có đánh cô, vô tình để lại vài vết bầm tím, đến bây giờ tuy là đã phai bớt nhưng vẫn còn mờ mờ. Nếu chỉ có một vết thì sẽ không thấy, nhưng có đến ba bốn vết bầm, không phát hiện mới là chuyện lạ.
Bà ta cũng biết khôn khéo lắm! Sẽ không đánh cô thường xuyên đâu, vì cơ thể cô vốn nhỏ bé lại hay nhạy cảm khó lành, nếu tác động vật lý quá nhiều, thì e là cô sẽ phát bệnh, lại không thể kiếm tiền được cho bà ta, lại tốn tiền thuốc thang cũng không ít. Thanh Nhược đương nhiên phải biết tính toán cho mình, không để mình chịu thiệt, chỉ có cô mà thôi.
Ngân Tâm cùng bà ta chờ ở ngoài gần 15 phút mới có người Lạc gia ra mở cổng. Một người phụ nữ đã ở tuổi đứng tuổi trung niên, chắc là lớn hơn mẹ cô vài tuổi, niềm nở bước ra rồi nói: "Thanh Nhược đến rồi đó hả?"
"Chị Hoa! Em dẫn con gái đến rồi đây!"
Hóa ra Thanh Nhược và người phụ nữ ấy là người quen, nhìn bà ấy trông rất hiền lành và hoà nhã. Ngân Tâm biết ý liền cúi đầu chào hỏi: "Con chào dì Hoa ạ! Con là Ngân Tâm."
"Ngoan! Chào con, dì là Lý Hoa, là quản gia của nhà họ Lạc, cũng là bạn cũ của mẹ con. Hôm trước có vô tình gặp lại, nghe bảo con đang tìm việc làm, thấy thông tin của Ngân Tâm hoàn toàn phù hợp với ý của bà chủ nên mới giới thiệu cho con." Dì Hoa thân thiện giải thích.
"Vâng ạ! Cảm ơn dì."
"Vậy Thanh Nhược với Ngân Tâm vào nhà gặp bà chủ Lạc nhé!"
"Được, được, cảm ơn chị!"
Ngân Tâm theo chân dì Hoa bước vào biệt phủ Lạc gia, để bước vào khuôn viên nhà họ Lạc cô phải đi qua một chiếc cổng hình vòng cung có hoa hồng trắng leo tựa như lạc vào cổ tích đầy lãng mạn và ngọt ngào, hai bên cánh cổng chính là hai cây hoa thanh lương trà lớn, chắc là khoảng gần 20 mét, khắp cành đều là những chùm quả chín đỏ mọng, Ngân Tâm từng muốn một lần ngắm thanh lương trà nở hoa trắng xóa một vùng, hi vọng rằng đều mà cô hằng mong ước mùa xuân năm sau sẽ được nhìn thấy. Ngân Tâm dường như nhìn thấy một khu vườn trên mây như những gì cô từng tưởng tượng, lung linh, tao nhã và sang trọng. Cô bước vào khuôn viên và đi giữa hai dãy hoa hồng đỏ trải dài từ ngoài cổng cho đến vào đến biệt phủ, còn lại ở hai bên phía ngoài chính là một vườn cẩm tú cầu trắng phủ khắp khuôn viên.
Cô hạnh phúc vì được ngắm hoa, liền đi chậm lại, ngay lập tức phát hiện ra một hồ sen nhỏ nằm ở một góc vườn, bên cạnh còn có một cây mơ to, từng tán lá to lớn che mát một mảng cỏ xanh, dưới một cành cây vững chắc còn treo một chiếc xích đu bằng gỗ cao cấp nhìn vô cùng cứng cáp, đặc biệt là cây mơ này trĩu quả cả cây. Ngân Tâm nhìn mà tiếc, mơ nhiều như thế mà chẳng ai hái thì thật uổng phí, với cả đây cũng thật sự là một chỗ ngủ vô cùng lý tưởng. Nếu thật sự có cơ hội làm việc ở Lạc gia, Âu Dương Ngân Tâm nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ngủ trưa dưới cây mơ và hái vài trái mơ mang đi thưởng thức.
Ơ kìa! Còn có một vườn allium nhỏ phủ sắc tím đầy rực rỡ lấp ló cao thấp trước mắt cô, vườn hoa allium mọc thành vòng tròn che đi vị trí ở bên trong mà Ngân Tâm không nhìn thấy rõ bên trong là gì. Cô tò mò cố nhón cao nhìn rõ nhưng lại bị Thanh Nhược nhắc nhở làm cô chợt sực nhớ công việc, cứ ngỡ vẻ đẹp của hoa đã cuốn cô mơ mộng về phương trời nào mất rồi.
"Đi đứng nhìn đường vào, nhìn đi đâu vậy hả?"
"Xin lỗi mẹ..." Cô nhỏ tiếng, khẽ thở dài.
Đường vào Lạc gia lâu thật, đi bộ phút rồi vẫn chưa đến cửa, cả biệt phủ này rộng hơn một hecta, mỗi lần đi vào đều được ngắm nghía vườn hoa thơ mộng, thơm mát. Biệt phủ Lạc gia được thiết kế theo hướng hiện đại và tinh tế, sang trọng bậc nhất. Gồm bốn tầng, theo sự suy đoán của cô thì chắc có lẽ mỗi tầng sẽ có 10 phòng trở lên. Hai bên cánh trái và phải còn có hai gara ôtô rộng rãi, đủ sức chứa vài chục chiếc xe. Ngay cạnh biệt phủ ở góc trái chính là khu vực hồ bơi, là nơi nghỉ dưỡng. Hình như ở đằng sau còn có một sân lớn trải cỏ xanh mướt, chắc là dùng để tổ chức tiệc tùng, tiếp đãi bạn bè, khách hàng.
Bước vào trong, cô chần chừ nhìn xuống đôi giày bám bẩn của mình, ngần ngại chẳng dám đi vào sợ làm bẩn sàn nhà đá cẩm thạch sang trọng nhà người ta. Thanh Nhược và dì Hoa đã bước vào trong, nhưng lại không thấy cô liền quay đầu nhìn lại, thấy cô vẫn chưa vào, dì Hoa hiểu chuyện nên đến gần cô, thoải mái bảo: "Không sao đâu Ngân Tâm! Con cứ thoải mái vào đi."
"Dạ... vâng ạ..." Cô e dè bước vào.
Ngân Tâm được dì Hoa mời ngồi xuống nghỉ ngơi, thật ra cô chẳng dám thoải mái như dì Hoa nói một chút nào, trạng thái khuôn mặt và cơ thể là hoàn toàn co lại, đến ngồi còn cẩn thận chậm rãi ngồi xuống, mông còn chưa ngồi đến 1/3 chiếc ghế, căng thẳng vô cùng.
Đến khi dì Hoa rót hai ly trà mời cả hai, cô còn chẳng dám uống một hơi giải khát như mẹ mình, cô chậm chạp thưởng thức từng chút một. Cảm nhận hương vị trà thảo mộc thượng hạng đắt tiền thật tuyệt, nhưng cô không dám uống hết vì sợ không còn để uống nữa, nên cứ mãi tiết kiệm.
Cô và Thanh Nhược ngồi cùng nhau chờ đợi chủ nhân của biệt phủ cao cấp này xuất hiện. Trong tưởng tượng của cô chắc hẳn nữ chủ nhân của ngôi nhà này sẽ là một người phụ nữ quyền lực, tỉ mỉ và xét nét. Vì mọi thứ xung quanh đều được trang trí tinh tế, mọi đồ vật đều được trưng bày có điểm nhấn, tạo thành một phong cách tổng thể, những thứ cô nhìn thấy đều tuyệt đối không phải vật tầm thường. Kể cả hoa cũng được cắm theo một tông màu, là loại hoa biểu tượng của tháng 8, cách vài bước lại thấy một bình hoa cắm hoa lay ơn trắng và hồng nhạt được làm bằng đá thạch anh đặt ở kệ. Sảnh lớn còn có một bình hoa lan trắng lớn, vô cùng tao nhã.
Đẹp đến mức choáng ngợp, làm cô dần cảm thấy rất lo vì sợ rằng cô không đủ tư cách để làm việc cho nơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...