Trước khi nhập học một ngày, Tôn Hoài Đường lái xe đón Tôn Điềm Điềm đến thành phố A.
Tôn Điềm Điềm có hai kiện hành lý để quần áo, giày dép, mỹ phẩm và một số đồ dùng cá nhân.
Còn một bao đồ ăn to nữa, là Diệp Giai Lan nói cô mang theo để chia sẻ cho các bạn cùng phòng mà kết bạn với họ.
Diệp Giai Lan muốn Tôn Điềm Điềm phải ở trong ký túc xá của trường, cô đành bất đắc dĩ nghe theo.
Tôn Hoài Đường mang hành lý Tôn Điềm Điềm ra phía sau, Diệp Giai Lan nhìn bộ dạng bận rộn của anh, muốn nói rồi lại thôi.
Hai người nói lời tạm biệt với Diệp Giai Lan lần cuối.
Tôn Điềm Điềm ngồi trên ghế phó lái, Tôn Hoài Đường đóng cửa cho cô, cười nói lời chào với Diệp Giai Lan rồi khởi động xe xuất phát.
*
“Anh Đường, hình như tâm tình anh đang tốt lắm.”
Tôn Điềm Điềm phát hiện hôm nay anh Đường tới đón cô, cả người đều phát ra niềm vui, dọc đường đi khóe miệng lúc nào cũng cong lên đầy ý cười.
“Anh không buồn sao? Hai ta không được ở cùng nhau, một mình anh ở chung cư, có khi buồn chết mất!”
Cô luyên thuyên một hồi, nhìn xem anh có phản ứng gì.
Tôn Hoài Đường cười một tiếng, đôi mắt chuyên chú nhìn lên con đường phía trước nghiêm túc lái xe, sau đó nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn: “Anh buồn chứ, còn cô đơn quạnh quẽ nữa, nhưng chỉ cần mỗi cuối tuần em đều dành thời gian đến chung cư với anh, để đến khi cô đơn thì nhớ em đã từng ở đây, vượt qua đêm dài vắng vẻ.”
Tôn Điềm Điềm nghe ra lời nói khiêu khích sắc tình của anh.
Cô đỏ mặt, cúi đầu trầm ngâm, dịu dàng nhìn anh nói: “Mình bỏ đồ ở trường, nhưng em không ở đó, ở chung cư với anh nhé?”
Từ khi hai người ở bên nhau thường xuyên trộm ngủ trên cùng một giường, cô đã quen với việc ngủ trong lòng ngực anh, vừa thoải mái vừa an ổn.
“Điềm Điềm, không được làm như vậy.
Em đã đồng ý với dì Diệp thì phải làm được, nếu dì phát hiện ra thì không chỉ giận mỗi em đâu mà cả anh nữa.
Nghe lời dì để dì vui, sau này mới dễ cưới em về được!”
Tôn Điềm Điềm nghe kế hoạch muốn cưới hỏi của anh, khuôn mặt đỏ bừng, rút tay mình về quay đầu ra cửa sổ, khóe miệng không nhịn được cong lên: “Ai nói muốn gả cho anh chứ? Anh chỉ biết tự mình đa tình, em còn chưa vui chơi đủ bên ngoài đâu!”
Tôn Hoài Đường nghe vậy cũng không tức giận, chỉ nhướng mày nhìn cô, mỉm cười trêu ghẹo: “Hửm? Điềm Điềm không muốn gả cho anh, vậy anh đành phải cùng người khác kết hôn, sau đó sinh—-”
“Anh dám!” Tôn Điềm Điềm véo đùi anh, “Anh chỉ có thể là của một mình em!”
Tôn Hoài Đường đau đớn hít một hơi, đánh xe dừng bên đường, quay đầu nhìn sang thì đã thấy ánh mắt cô gái nhỏ ngập nước, rưng rưng không để rơi xuống.
Anh cuống quýt cởi dây an toàn, vội vàng ôm cô vào lòng dỗ dành: “Điềm Điềm, em yêu, anh giỡn thôi, sao anh có thể—”
“Em biết, anh Đường sẽ không.” Cô từ từ ngẩng đầu lên, giọng nói buồn bã nhìn anh: “Nhưng khi em tưởng tưởng anh ở cùng người khác kết hôn sinh con, tim em đau quá, không chấp nhận được.”
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
||||| Truyện đề cử: Nợ Tình |||||
Một giọt nước mắt nặng nề lăn xuống má, Tôn Hoài Đường đau lòng, anh cúi đầu hôn khóe mắt cô, liếm đi từng giọt nước, khàn giọng nói: “Không có nếu.
Anh chỉ cần em.”
Nói xong, hai người vội vàng hôn nhau.
Một tay anh đỡ sau cổ, vuốt ve làn da láng mịn của cô, tay kia đặt sau lưng không ngừng vỗ về.
Đầu lưỡi quấy loạn trong khoang miệng, kéo chiếc lưỡi nho nhỏ của cô qua phía mình, vừa mút vừa cắn.
Trong xe giờ chỉ còn âm thanh tấm tắc ái muội.
“Ưm,” Lưỡi có chút tê, Tôn Điềm Điềm hơi đẩy lồng ngực Tôn Hoài Đường, thở dốc nói: “Thôi mà.”
“Hửm?” Ánh mắt Tôn Hoài Đường mơ màng, vẫn còn đang đắm chìm vào nụ hôn ướt át vừa rồi, hơi thở hỗn loạn, giọng nói trầm thấp mang theo tình dục, bờ mối lấp lánh ánh nước.
Tôn Điềm Điềm nhìn anh sửng sốt, cô khẽ cắn môi dưới, thẹn thùng đỏ mặt nói: “Anh Đường, bên dưới em ướt, không thoải mái.”
Đúng là không có tiền đồ, cô không thể nhịn được chuyện này, chỉ cần hôn môi thôi là bên dưới chảy nước.
Bây giờ quần lót ẩm ẩm dính dính, dán chặt vào nơi riêng tư, vô cùng khó chịu.
Tôn Hoài Đường phản ứng nhanh, hô hấp cứng lại, nhìn bên dưới cô sau đó giọng nói khô khan phát ra: “Điềm Điềm nhịn một chút, sắp đến thành phố A rồi, về đến chung cư chúng ta—-”
Tôn Điềm Điềm che miệng anh, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa buồn bực: “Sao kêu em nhịn được chứ, làm như một mình em muốn vậy! Anh, anh nhìn lại anh đi!”
Tôn Hoài Đường cúi đầu, quả nhiên đũng quần đã dựng thành một cái lều nhỏ.
Tôn Hoài Đường cũng không xấu hổ, nắm lấy tay nhỏ của cô cười xấu xa: “Đúng, là anh muốn Điềm Điềm.
Giờ anh nhịn xuống để lái xe, về đến chung cư lại muốn em.
Điềm Điềm ngoan, đừng quấy rầy anh trai em nhé.”
“…Anh!” Tôn Điềm Điềm thẹn quá hóa giận, xoay đầu sang chỗ khác không nói nữa.
Tôn Hoài Đường vui vẻ, khóe miệng nâng cao, tiếp tục chú tâm lái xe.
Dù anh đang phải vất vả nhịn xuống xúc cảm này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...