Một câu này, đơn giản là đã mang tính xác định.
Sơ Kiến rất rõ mình có giải thích thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Không biết vì sao, từ Macao về, Kiểm Biên Lâm liền ngày càng bất thường, Lôi Trì nhiều năm như vậy hai người không vượt qua, toàn bộ bị anh bước qua. Cô tìm một cái cớ, để Kiểm Biên Lâm ở ngoài cửa đối phó với cô Lý, còn mình thì buồn bực không lên tiếng đi vào phòng. Trong tiếng trò chuyện của lãnh đạo xưởng đóng tàu và các trưởng bối, cô đứng bên cửa sổ, cúi đầu chơi di động.
Bỏ đi, không so đo với cậu ta, chú Kiểm còn phải phẫu thuật.
Không lâu sau, Kiểm Biên Lâm vào theo, đứng bên cạnh cô một lúc, không biết nên nói gì với cô.
Anh lấy di động ra, bài đính đầu trên WeChat (1) chính là avatar của Sơ Kiến, người mà hai mươi mấy năm nay anh không bỏ được, là cô bé anh cho rằng thuộc về mình.
(1) WeChat: một ứng dụng trên điện thoại di động, hỗ trợ gửi tin nhắn thoại, video, ảnh và văn bản.
Người biết rõ Sơ Kiến không thích mình, còn muốn để cho cả lớp hiểu lầm hai người yêu sớm là anh. Người cưỡng hôn cô trên phà cũng là anh, còn có mùa đông năm ấy... Cho đến ban nãy, anh vẫn ôm ảo tưởng không thực tế, muốn để cô ngầm thừa nhận thực sự từng ở bên anh.
Kể cả bây giờ, anh cũng chắc chắn cô sẽ không tức giận với mình lúc bố anh đang bị bệnh.
Tất cả sự chắc chắn ích kỉ đều khiến anh nhớ tới lời của người quản lý Tạ Bân.
“Bỏ đi thôi, Kiểm Biên Lâm à.” Đêm ấy uống rượu với Tạ Bân, hai người hóng gió trên ban công. Đối phương, một người đàn ông cũng bắt đầu đứng trên lập trường của Sơ Kiến khuyên anh, “Cậu cũng đã ỷ vào mối quan hệ giữa hai nhà các cậu, bóp hết nhân duyên từ nhỏ đến lớn mà em ấy có thể có rồi. Người đã hai mươi sáu mà chưa từng yêu đương đàng hoàng lần nào. Nói cho cùng thì không phải người ta xui xẻo làm hàng xóm với cậu từ nhỏ à?”
Nói không sai, bị anh thích rất xui xẻo.
Sơ Kiến vẫn đang liên lạc với trợ lý nhỏ tuổi trong công ty về lịch lên lớp của giáo viên dạy làm móng đến từ Nhật Bản, nhân tiện hỏi một chút về vấn đề gian hàng trưng bày. WeChat của Kiểm Biên Lâm hiện ra: Xin lỗi.
Cô suy nghĩ một chút, không trả lời.
Không ngờ là, hai chữ này trở thành cuộc trò chuyện cuối cùng trong ngày của họ.
Buổi tối, Kiểm Biên Lâm trông nom ở phòng bệnh VIP, Sơ Kiến và bố mẹ về nhà ở Hàng Châu.
Mẹ cô còn nhân tiện lấy chìa khóa nhà họ Kiểm để gói ít đồ. Đi bệnh viện khá vội nên chưa kịp lấy đồ đạc cần dùng khi nằm viện. Sơ Kiến giúp mẹ thu dọn một lúc, lấy quần áo phơi trên ban công vào, xếp gọn, để trên giường trong phòng ngủ chính.
Cô phát hiện đầu giường còn đặt bức ảnh, là ảnh chụp chung lúc Sơ Kiến và Kiểm Biên Lâm tốt nghiệp trung học.
Hai người trong ảnh mặc đồng phục, là hôm nhận thư thông báo trúng tuyển, ở cổng trường được bố Kiểm đề nghị đứng ở cổng chính chụp chung một tấm.
Đồng phục màu xanh, rất đặc thù Trung Quốc. Sơ Kiến đứng bên cạnh anh, đỉnh đầu vừa đến bả vai anh. Đôi mắt anh đen nhánh, trên sống mũi còn có một chiếc kính không gọng. Sơ Kiến mắt to mũi nhỏ, đang cười, có chiếc răng khểnh lộ ra, mái tóc ngắn đen nhánh, mái bằng.
Vì đề nghị của bố Kiểm, Kiểm Biên Lâm còn ôm vai cô.
Cô còn nhớ, khi ấy, ở lớp chọn trung học, thành tích của anh cực kì tốt, không thích để ý tới người khác, đeo kính, luôn bị nữ sinh lớp khác miêu tả là “thứ bại hoại có văn hóa” ở lớp một. Tại sao lại có ba chữ “thứ bại hoại” nhỉ? Cô thực sự rất tò mò, từng lén truy hỏi, câu trả lời đơn thuần là vì quá đẹp, không giống người tốt...
“Ngây ngốc gì đấy?” Mẹ Sơ Kiến xách túi, bên trong nhét đầy quần áo thay đổi và đồ vệ sinh cá nhân, đi vào, thấy ảnh cũng cười, “Tấm này là bố con rửa cho chú ấy, đặc biệt mua khung ảnh để đây. Hồi nhỏ quan hệ của hai đứa tốt biết bao, tiếc là đại học không học chung, bằng không thì còn tốt hơn nữa.”
Sơ Kiến dạ một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.
Vốn là sắp xếp hôm sau phẫu thuật, buổi tối ngủ đến hơn ba giờ, Sơ Kiến chợt bị gọi dậy, nói là tình trạng không tốt, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Cô mò lấy quần áo mặc vào, rồi theo bố mẹ đến bệnh viện, đầu tóc rối bời, chạy đến bên ngoài phòng phẫu thuật.
Người đã vào phẫu thuật, chỉ có thể đợi.
Kiểm Biên Lâm một thân một mình ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật. Vì sợ lúc này vẫn bị người khác vây xem, nên anh cũng không đeo khẩu trang màu đen bắt mắt, mà trùm nón áo, che hơn nửa mặt mình.
Sơ Kiến đi tới, do dự mấy giây, khom người, nhẹ giọng hỏi: “Đến bây giờ cậu vẫn chưa ngủ à? Có đói bụng không?”
Đây là câu đối thoại đầu tiên của hai người từ sau khi anh nói hai chữ xin lỗi.
Kiểm Biên Lâm ngước mắt, nhìn Sơ Kiến mặc áo khoác thể thao bên ngoài áo ngủ ở trước mặt, qua một lúc lâu, thấp giọng nói: “Cho mình ôm cậu một cái.”
Sơ Kiến im lặng, bị anh nắm lấy cổ tay kéo đến trước người, vai phải đụng mạnh vào trán anh. Từ eo đến sau lưng đều bị cánh tay anh ôm lấy, thật chặt, không thể nhúc nhích, bị cánh tay siết quá chặt, có hơi khó thở...
Trong hành lang vắng vẻ yên tĩnh, không có mấy người.
Bố mẹ cô vẫn ngồi, đang thấp giọng trao đổi, thấy một màn này, dừng lại một chút. Sau đó mẹ cô cho cô một ánh mắt, bảo cô trấn an Kiểm Biên Lâm thật tốt. Suy cho cùng thì từ nhỏ anh theo bố từ Quảng Đông ra Bắc đến Hàng Châu, bố Kiểm chăm anh từ nhỏ đến lớn, bây giờ tình trạng này rất đáng thương.
Sơ Kiến cảm giác được nỗi bất an của anh, rất nồng đậm.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai anh, thấp giọng nói: “Không sao đâu, không sao đâu.” Đây là lần đầu tiên cô đảm nhiệm vai “bảo vệ an ủi” anh sau nhiều năm như vậy, có phần... lúng ta lúng túng. Vì cách quá gần nên chóp mũi đầy mùi vị của anh, pha lẫn với mùi của bệnh viện, khiến cô càng lúc càng bối rối, nhưng không thể đẩy ra, lúc này chắc chắn không thể đẩy ra.
Cuối cùng vẫn là Kiểm Biên Lâm buông cô ra: “Xin lỗi.”
Vẫn là xin lỗi.
Sơ Kiến ngây ngẩn, không biết nên tiếp tục an ủi hay làm những gì. Cuối cùng cô kiếm cớ mua đồ ăn khuya cho mình, xuống lầu. Cô thực sự luống cuống, liền gửi một tin WeChat cho Đồng Phi: Ngủ chưa?
Lúc này, người có khả năng chưa ngủ nhất chính là người quản lý gương mẫu đó.
Rất nhanh, Đồng Phi nhắn lại: “Chưa đâu, quay cảnh đêm với nghệ sĩ công ty mình đây. Làm gì mà nửa đêm không ngủ? Bị vô lễ à?”
Sơ Kiến:... Tình hình của bố Kiểm Biên Lâm bỗng xấu đi, mình không biết an ủi cậu ta thế nào.
Đồng Phi: Dùng thân thể cậu ấy.
Sơ Kiến:...
Đồng Phi ném tiếp một tin nhắn thoại, rất bùi ngùi: “Ôi sao mà cậu ấy đáng thương vậy chứ, mình vốn còn định chờ khi cậu về nói với cậu đây. Hôm nay, lúc bàn hợp đồng với mình Tạ Bân có nhắc tới, nói báo cáo kiểm tra sức khỏe của Kiểm Biên Lâm không tốt, về là phải phẫu thuật đấy. Rõ là chuyện nối chuyện mà. Cậu an ủi người ta cho tốt nha, không có tình yêu thì cũng có tình bạn suốt hai mươi hai năm mà.”
Phải phẫu thuật? Sơ Kiến còn tưởng mình nghe nhầm, vội vàng nghe lại lần nữa.
Hai chiếc xe cấp cứu dừng bên ngoài cửa tòa nhà, vài nhân viên bệnh viện đứng tán gẫu đằng kia. Rất nhanh, lại có thêm một chiếc lái vào. Sơ Kiến liền đứng trong ánh đèn xanh của xe cấp cứu, đầu óc trống rỗng đứng ngây ra, cho đến khi người ta nói mau tránh chỗ thì cô mới vội vàng lùi ra sau hai bước, đụng vào tường.
Đồng Phi thấy cô không trả lời, bổ sung tiếp: “Vốn người ta cũng không định nói cho mình biết đâu. Vì sắp kí hợp đồng xác định thời hạn công việc của diễn viên và biên kịch của công ty bọn mình với họ, đáng lẽ đầu năm sau khai máy, nhưng nói là phải đợi thời gian của Kiểm Biên Lâm. Sau đó Tạ Bân coi mình như người một nhà, nên mới bị mình dụ nói ra tình hình thực tế. Mình cũng không biết là vấn đề gì, nói không chừng là phẫu thuật nhỏ.”
Cô nghe xong, trái tim vẫn treo lơ lửng như cũ.
Tin nhắn thoại lại ném tới: “Cũng không đúng. Nói là ít nhất phải nghỉ ngơi ba, bốn tháng, chắc không phải phẫu thuật nhỏ đâu nhỉ?”
Sơ Kiến chỉ cảm thấy tay mềm đi, suýt nữa không cầm được di động.
Thảo nào luôn cảm thấy cậu ấy bất thường...
Cậu ấy lại không nói, ai cũng không nói, lần này vì chuyện của bố Kiểm, lại càng không thể nói.
Tâm trạng Sơ Kiến rối bời. Cô đi mấy vòng quanh tòa nhà bệnh viện, đi từ chỗ có ánh đèn đến chỗ tối tăm, tới lui mấy lần như vậy rốt cuộc lên lầu.
Lần này cô không tránh né anh, trực tiếp ngồi bên cạnh anh. Vì là ghế liền nên chiếc ghế dưới người anh cũng có động tĩnh, người đàn ông vốn nhắm mắt ép mình tĩnh tâm mở mắt ra.
“Dưới lầu không có đồ ăn.” Sơ Kiến nhỏ giọng nói.
Anh không lên tiếng.
“Có phải cậu có chuyện gì chưa nói cho mình biết không?” Giọng Sơ Kiến càng nhẹ hơn.
Dưới ánh đèn hơi nhạt, Kiểm Biên Lâm nhìn cô chăm chú.
Sơ Kiến vẫn cảm thấy phải hỏi cho rõ ràng: “Sao cậu không nói chuyện?”
“Không có.” Anh vô thức xoay chiếc nhẫn kia của mình, khẽ lắc đầu, “Không có chuyện muốn nói cho cậu biết.”
Sơ Kiến nhíu mày, nhìn anh đứng lên, đi tới ngoài phòng phẫu thuật đưa lưng về phía mình.
Hoàn toàn là dáng vẻ tránh né cô, không muốn để cô hỏi nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...