Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Mấy ngày tiếp theo cô đều sống rất bình an dù đôi lúc vẫn sẽ nghĩ đến lời hăm dọa của bạn fan cuồng đó.

Cô bắt đầu cảnh giác hơn, cũng ít khi đi một mình vào buổi tối. Cho tới thứ sáu, cô mới từ thư viện trở về.

Như thường lệ cô vẫn thong thả đi vào chung cư nhưng điện thoại trong túi vang lên.

Reng reng reng reng…

Là Noãn Uyên gọi đến nên cô dừng lại một lúc để nghe máy. Nhưng vừa chuẩn bị alo thì cô lại nghe được tiếng gió vun vút từ đằng sau truyền tới.

Cô theo phản xạ mà quay lại né đi một nhát dao làm xước qua tay cô khiến hét toáng lên:

“AAAAA.”

Người kia cầm con dao muốn lại chém cô thêm một nh.át nhưng cô lại nhanh chóng ôm cánh tay bỏ chạy.

Noãn Uyên ở bên kia thấy nghe thấy cô hét lớn cũng hốt hoảng:

﹝HẠ GIAI? CÓ CHUYỆN GÌ VẬY? ALO?﹞

﹝HẠ GIAI MAU TRẢ LỜI TỚ!!!﹞

﹝HẠ GIAIIIIIII.﹞

Cô nhìn người điên kia chạy đuổi theo cô thì lại ngày càng hoảng hốt. Mặc kệ cánh tay đang chảy máu không ngừng mà cứ chạy.


Đến ngõ cụt, kẻ điên đó mới đứng lại tia sáng hất thẳng lên người càng khiến cho cô gái điên này càng thêm đáng sợ.

Cô ta đi một bước cô lùi lại hai bước, cho đến khi sắp đến gần. Cô run lẩy bẩy hỏi:

“Cô là ai? Tôi đã làm gì sai với cô chứ?”

Cô gái điên kia nhìn cô với con mắt oán giận, giọng nói cất lên lại vô cùng đáng sợ:

“Mày nghĩ mày là ai? Sao mày có thể cướp anh Dương Dương của tao hả? Mày có biết anh Dương Dương phải là của tao, của tao. Tất cả là tại MÀY!!! MÀY CHÍNH LÀ CON Đ.IẾM MUỐN CƯỚP ANH CHU DƯƠNG CỦA TAO!!!”

Dứt lời cô ta liền chĩa dao lao nhanh về phía cô, cô sợ hãi không còn một chút hi vọng nào nữa mà nhắm mắt chờ chết.

Nhưng một lúc lâu vẫn không cảm nhận được gì thì cô mới từ từ hé mắt ra. Một thân ảnh cao to quen thuộc đang cùng cô ta giành lại con dao.

Cô sợ hãi lùi về bức tường nhìn Tạ Hinh đang nắm đầu lưỡi dao khiến nó bật máu, anh gằn giọng:

“Cô vậy mà gọi là fan của tôi sao? Nó khiến tôi kinh tởm, nhục nhã và tự trọng của tôi cũng bị hành vi của cô lại cho ghê sợ.”

Cô gái điên đó nghe Tạ Hinh nói như vậy cũng không hề hấn gì mà vẫn cố gắng giành lại dao từ tay anh.

Từ xa nghe tiếng xe cảnh sát đang tới gần, cô mừng rỡ chấp tay tạ ơn ông trời. Nhưng Tạ Hinh vì nhìn lên mà sơ ý mà để cho cô ta đâm một nhát ngay bụng.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh ngã xuống đất, máu trong miệng anh không ngừng phun ra. Cô hoảng sợ liền chạy tới đỡ anh.

Cô sợ rồi, nước mắt cô không ngừng rơi xuống. Giọng cô nghẹn ứ:

“Tạ Hinh, a.anh…anh mau mở mắt ra đi…an.anh mau trả lời em đi…”

Cô vừa khóc vừa kêu tên anh:

“Tạ Hinh…”

“Tạ Hinh…”

Sau đó cũng cùng anh ngất xỉu.

Cảnh sát cũng đã đến đúng lúc ngay khi cô gái điên đó vừa đâm Tạ Hinh xong. Cô ta cũng đứng ngây ra một chỗ như không tin những gì bản thân vừa làm.

Cô ta đứng bất động để cho cảnh sát còng tay giải cô ta về đồn. Xe cứu thương đưa cô và anh đến bệnh viện.

Noãn Uyên sau khi nhận được tin cũng chạy tới, cả người đại diện của Tạ Hinh.

Đứng ở trước cửa phòng cấp cứu Triệu Bân hoảng hốt đến nỗi khi nãy vừa nghe tin anh ta đã xém đột quỵ.

Triệu Bân nhớ khi nãy tên này còn nói muốn đi đến chung cư của cô bé đó đứng một lát sẽ về sau lại thành bị đâm thế này?


Anh ta đứng trước cửa phòng cấp cứu mà cầu nguyện. Khi nãy anh ta cũng đã gọi cho ba mẹ Tạ trước khi đến bệnh viện nên không lâu ba mẹ Tạ cũng hoảng hốt mà chạy đến.

Mẹ Tạ nắm lấy tay Triệu Bân run rẩy hỏi:

“Thằ…thằng bé sach rồi…con trai tôi sao rồi?”

Triệu Bân không biết nên trả lời như thế nào chỉ có thể lắc đầu. Ba Tạ cũng rất lo lắng nhưng ông chọn cách im lặng ngồi trên ghế.

Sự im lặng này còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần sự ầm ĩ. Mẹ Tạ như nhớ ra gì đó liền hỏi:

“Con bé…con bé Hạ Giai thì sao?”

Triệu Bân thở dài:

“Cô bé đó chỉ bị xước qua da vết thương chỉ hơi sâu một chút nhưng không biết vì mà đến giờ nằm lâu như vậy cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.”

Cánh tay bà xụi lơ, lau đi giọt nước mắt bà đi đến một góc gọi điện thoại cho Hạ Gia.

Người nhà Hạ Gia khi nghe tin ai nấy đều như muốn té xỉu nhưng vẫn ráng chạy thật nhanh đến bệnh viện.

Ba mẹ Hạ và Hạ Nghiền chạy đến phòng của Hạ Giai đang nằm bất động ở đó. Mẹ Hạ vừa nhìn thấy cô đã không kìm chế được mà bật khóc.

Noãn Uyên đang ngồi đợi cô tỉnh nghe có tiếng động cũng đứng dậy. Cô thấy ba mẹ Hạ còn có Hạ Nghiền thì gật đầu đi ra ngoài.

Mẹ Hạ đi tới ghế ngồi xuống run rẩy nhìn cô từ trên xuống dưới. Bà vuốt tóc cô nói:

“Giai Giai…bọn ta đến rồi đây…có phải con đau lắm không hả? C…ó phải con rất đau nên mới không muốn tỉnh dậy không?”

Ba Hạ đứng đối diện cuối tóc cô, con gái ông, đứa con gái của ông đáng lẽ nên được sống sung túc hơn.

Đáng lẽ ông nên nhiều lần đến tìm gặp con bé khuyên con bé về nhà. Là do ông làm ba mà lại quá nhu nhược.


Chỉ vì cảm thấy thổ hẹn liền đồng ý điều kiện với cô. Ông đúng là đáng trách mà.

Hai mắt ba Hạ nóng lên, bên ngoài mẹ Tạ và ba Tạ cũng đi vào. Mẹ Tạ đưa tay vuốt nhẹ vai an ủi mẹ Hạ:

“Chị đừng lo quá, con bé vốn dĩ rất mạnh mẽ mà con bé sẽ sớm tỉnh lại thôi…”

Ba Hạ gật đầu, hỏi:

“Còn con trai chị sao rồi? Tôi rất cảm ơn thằng bé đã cứu con gái tôi một mạng. Cả đời này Hạ Gia tôi cũng không trả hết được…”

Mẹ Tạ nghe thì chỉ lắc đầu, cổ họng nghèn nghẹn nói:

“Ơn nghĩ cái gì, gia đình chúng ta quen nhau lâu như vậy. Hai đứa trẻ lại thân thiết với nhau đối với việc con bé Hạ Giai gặp nguy hiểm thì theo lý Tạ Hinh cũng sẽ đứng ra giúp!!”

Ba Tạ gật đầu đồng ý với lời mẹ Tạ nói, ông thở dài nói thêm:

“Tạ Hinh chúng tôi đã không sao rồi, bác sĩ nói qua vài giờ sẽ có thể tỉnh lại. Chỉ có Hạ Giai thì…vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ nói là do ý thức của con bé không muốn tỉnh.”

Ba Tạ vừa dứt câu mẹ Hạ vừa khóc lớn hơn, ba Hạ và Hạ Nghiễn cố nén nước mắt cũng phải lén đi lau. Từng tiếng khóc nghẹn cứ thế vang khắp phòng…

Đối với việc này Hạ Nghiễn chỉ mong là một giấc mơ, anh ấy không muốn em anh phải chịu đau đớn như vậy.

Khi nãy lúc em ấy gặp phải tình huống đó em ấy đã như thế nào? Sợ hãi, hoảng hốt?

Giá như anh ấy có thể đỡ cho Hạ Giai một nhát dao này thì tốt rồi. Vừa có thể bảo vệ em gái an toàn lại có thể kết nối lại tình cảm anh em…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui