Tư Hàn Tước lâu không sinh bệnh, giờ đây bất chợt bị bệnh thì thế tới rào rạt, sốt rất cao.
Đường Tiểu Đường vội vàng chạy loanh quanh, lục tung nhà tìm được hòm thuốc, lấy thuốc trị cảm và hạ sốt ra đọc hướng dẫn sử dụng rồi cẩn thận cho Tư Hàn Tước uống.
Uống thuốc xong, thiếu niên cố gắng nâng người đàn ông cao lớn dậy để anh ghé trên lưng mình, nửa lê nửa lết về phòng ngủ, đắp chăn lên cho đổ mồ hôi.
Đường Tiểu Đường muốn gọi 120 lại bị Tư Hàn Tước ngăn lại, người đàn ông cảm thấy mình không tỉnh táo lắm nhưng vẫn dặn Đường Tiểu Đường không cần lo cho anh, uống thuốc xong ngủ một giấc là được.
“Không được đâu…” Đường Tiểu Đường nhìn gương mặt đỏ bừng của Tư Hàn Tước, gấp đến mức hai mắt ửng hồng, “Đều tại em, tại em hết, nếu em không đòi tới bánh xe quay thì tốt rồi.”
Tầm mắt lờ mờ thấy bóng dáng Đường Tiểu Đường, tiếng khóc nhỏ nhẹ của thiếu niên truyền vào tai khiến người ta kinh ngạc.
Tư Hàn Tước nâng tay, giọng nói hơi khàn lại ẩn chứa chút tức giận: “Lại đây.”
Đường Tiểu Đường vội bò vào ổ chăn, run lên vì nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông.
Đường Tiểu Đường nằm gọn trong lòng anh, hương tuyết tùng mát lạnh càng thêm nồng đậm được hơi thở ấm nóng sưởi ấm trở thành huân hương tốt nhất, Đường Tiểu Đường mở to mắt, từ từ bình tĩnh lại.
“Trước kia, thật lâu trước kia.” Trán Tư Hàn Tước cọ lên hai má mềm mại của thiếu niên, giọng nói yếu ớt vang lên: “Trước kia mỗi lần sinh bệnh chỉ có bà nội và Tiểu Vũ tới chăm sóc anh.”
“Hiện tại có Tiểu Đường.” Tư Hàn Tước chậm rãi nói tiếp, “Bà nội qua đời ở bệnh viện, cả đời này anh sẽ không quên, anh nắm lấy tay bà, cái cảm giác lạnh lẽo ấy… Lạnh lẽo của người đã chết, em có từng cảm nhận được chưa?”
“Làn da của người chết không phải màu trắng mà là màu xám, màu xám không có nhiệt độ, chỉ nhìn thôi là em đã biết bà không còn trên đời này nữa.”
“Không còn nữa… Quãng đời còn lại, bà sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”
Hàng mi mỏng của Tư Hàn Tước khẽ rủ xuống, con mắt híp lại chỉ thoáng thấy đồng tử đen nhánh, anh nắm chặt lấy tay Đường Tiểu Đường, áp lòng bàn tay cậu lên mặt mình, “Tám năm.”
“Đã lâu không đến thăm em, xin lỗi Tiểu Đường.” Tư Hàn Tước lẩm bẩm, “Anh thực sự… rất sợ hãi…”
“Sợ em sẽ giống bà nội, sẽ biến thành màu xám…” Tư Hàn Tước cười khổ, che miệng ho vài cái rồi lại nói, “Anh không muốn tới bệnh viện, em đừng mang anh tới nơi đó.”
Gò má người đàn ông ửng đỏ, hai mắt như hai viên ngọc màu đen đặt dưới đáy nước, ướt át lại sáng ngời, ánh mắt dừng trên gương mặt Đường Tiểu Đường, lạnh lẽo lại nóng bỏng lộ ra sự thương tiếc và yêu thương sâu sắc.
Tư Hàn Tước ôm chặt lấy nó, trán chạm tới cổ Đường Tiểu Đường, ra sức hít một hơi ngọt ngào, “Cứ ôm như thế này là được…”
Thân hình thiếu niên mảnh khảnh lành lạnh, làn da trơn mềm đàn hồi, hương thơm ngọt ngào khó tả, ôm vào lòng như một cục bông thơm tho mềm mại mát lạnh, thoải mái vô cùng.
Đường Tiểu Đường vụng về vươn tay vuốt mái tóc ngắn sau gáy chủ nhân, “Được ạ… Không đi thì không đi, nhưng không phải kẹo vẫn luôn ở bên chủ nhân sao, còn phải tới bệnh viện thăm em làm gì?”
“Ưm…” Tư Hàn Tước mơ màng ngủ rồi lại như nói mê mà rầm rì oán giận, “Nhóc ngốc này…”
Đường Tiểu Đường không dám nhúc nhích, một dấu chấm hỏi to oành chiếm cứ đầu óc nho nhỏ.
Nguyên cả buổi tối Tư Hàn Tước thi thoảng lại nói mơ, hai tay như gọng kìm giam nó vào lòng vì sợ thiếu niên sẽ rời đi.
Đường Tiểu Đường lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ yếu ớt vô lực của chủ nhân, nó đau lòng muốn chết, cả đêm không ngủ, tận tâm chăm sóc chủ nhân, miếng dán hạ sốt hết tác dụng lại thay cái mới, thi thoảng lại đút nước ấm thậm chí bản thân còn tắm nước lạnh rồi chui vào chăn, dùng thân thể mát lạnh giúp anh hạ nhiệt độ.
Tư Hàn Tước mơ mơ màng màng nhưng vẫn có thể cảm nhận được người trong lòng gần như trần trụi, ngón tay chu du trên làn da trơn mềm như đang vuốt ve miếng tơ lụa thượng hạng, cảm giác lành lạnh xua tan nôn nóng phiền muộn trong lòng, sốt cao cũng dần dần hạ xuống.
Vất vả đến tận nửa đêm cuối cùng Tư Hàn Tước cũng đi vào giấc ngủ say.
Đường Tiểu Đường chống đỡ đôi mắt đỏ bừng canh giữ cả đêm.
Ngày hôm sau, Đường Tiểu Đường dậy sớm, mơ mơ màng màng đi nấu cơm, đang cầm xẻng lật trứng gà thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Tiểu Đường cẩn thận ngó qua kính quan sát chỉ thấy khuôn mặt dại ra của Khương Vũ.
Là đồng minh lớn nha!
Đường Tiểu Đường không hề phòng bị mà ra mở cửa, gương mặt Khương Vũ tràn đầy áy náy, ánh mắt di chuyển, thân hình cao lớn của Thôi Triết lộ ra từ góc chết.
Giữa mày Thôi Triết nhíu chặt, “Tiểu Đường?”
Đường Tiểu Đường hoảng sợ như thỏ con nhảy ra phía sau hai bước, cái xẻng giơ trước người, “Anh… anh anh anh… Sao anh lại tới đây!”
Nó còn nhớ đây là bác sĩ của đồng minh lớn, trước đó người này cũng giúp nó chuẩn bị pháo hoa ở công viên giải trí, chỉ là… y không biết nó đã biến thành người nha!
Thôi Triết đánh giá Đường Tiểu Đường từ trên xuống dưới, ánh mắt phức tạp, “Thật sự là Tiểu Đường nhỉ.”
Thôi Triết cụp mắt, giấu tất cả khiếp sợ và phức tạp dưới gọng kính vàng.
Trước khi tới Khương Vũ đã thuyết minh một hồi lâu, còn dặn đi dặn lại y chuẩn bị tâm lý hơn thế là cảnh cáo ngàn vạn lần rằng không thể ngả bài với Đường Tiểu Đường.
Nhưng khi thiếu niên giống hệt Đường Đường đang hôn mê nằm trong bệnh viện lại sống sờ sờ và xuất hiện trước mắt mình, Thôi Triết vẫn không thể tin tưởng, lồng ngực phập phồng, nội tâm chưa từng chấn động như bây giờ.
Khương Vũ lặng lẽ bóp cánh tay y từ phía sau, bóp vài lần Thôi Triết mới hoàn hồn, rất nhanh đã bình tĩnh lại đồng thời lấy tư duy logic vĩ mô an ủi bản thân, tận cùng của khoa học chính là thần học.
“Tiểu Đường.” Thôi Triết hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói, “Nghe nói Tư tổng sinh bệnh, tôi qua khám xem sao.”
Khương Vũ vội thêm vào: “Đúng vậy đúng vậy, Tư tổng không thích tới bệnh viện, chỉ có thể mời bác sĩ tới nhà.”
“Thật ư?” Đường Tiểu Đường chớp mắt, nó sợ người khác biết mình là viên kẹo thành tinh nhưng dù sao thì đồng minh lớn sẽ không bán đứng nó, còn vị bác sĩ này không quen biết mình nên càng không thể biết mình là một viên kẹo vì thế ngoan ngoãn gật đầu, “À… À được.”
Thôi Triết tới thăm khám Tư Hàn Tước thì nhận ra anh được chăm sóc rất khá, tuy chưa tỉnh nhưng đã hạ sốt, đôi môi ướt át, trên người không có mùi mồ hôi, cho thấy rõ ràng có người đút nước đút thuốc cả đêm, hơn nữa còn lau người sạch sẽ.
Vệ sinh cơ thể khi bị sốt cao là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ và kiên nhẫn, người bệnh rất dễ bị tổn thương, mồ hôi thoát ra, nước để lại sau khi lau sẽ bay hơi khiến người bệnh dễ cảm lạnh và làm bệnh tình nặng thêm, nói chung rất khó hầu hạ, nhưng Đường Tiểu Đường làm rất tốt.
Thôi Triết đo nhiệt độ cho Tư Hàn Tước, “Đã hạ sốt, hiện tại cơ thể đang tự hồi phục cho nên chưa tỉnh.”
Trái tim Khương Vũ dần buông xuống, hai người liếc nhau rồi nhìn ra ngoài phòng ngủ.
Đường Tiểu Đường yên tâm giao Tư Hàn Tước cho Khương Vũ rồi vào phòng bếp làm bữa sáng, tiếng dầu bắn xen lẫn trong hương thơm của đồ ăn, sinh động lại vui vẻ.
Khương Vũ thì thầm: “Tiểu Đường rất biết chăm sóc người khác.”
Thôi Triết cũng thầm thì: “Tiểu Đường vẫn luôn biết chăm sóc người khác.”
Hai người cùng im lặng.
Sau một lúc lâu, ngoài cửa xuất hiện một chiếc đầu nhỏ, Đường Tiểu Đường cười tủm tỉm: “Mau ăn cơm thôi!”
“Ừ ừ, tới ngay đây.” Khương Vũ chớp mắt điên cuồng ra hiệu Thôi Triết đừng để lộ gì hết.
Thôi Triết trầm ổn đẩy mắt kính.
Khương Vũ và Thôi Triết đến bất chợt nên Đường Tiểu Đường không chuẩn bị gì hơn nữa còn không biết gọi thức ăn ngoài cho nên chỉ đành cố gắng làm một bữa sáng đầy đủ nhất.
Thôi Triết và Khương Vũ nhìn trứng ốp la, mì sợi và sữa bò được sắp xếp gọn gàng thành ba phần, rất cẩn thận suy xét đến hai vị khách không mời mà tới này.
Giọng nói Đường Tiểu Đường giòn vang: “Hai người ăn trước đi, tôi cho chủ….
anh trai…”
Kịp thời ngừng lại, Khương Vũ mơ hồ ừ một tiếng nhưng Thôi Triết lại nói: “Còn muốn đút người bệnh ư? Tổng cộng ba phần, cậu không ăn à?”
Đường Tiểu Đường há miệng: “Hả.”
Nó quên bản thân luôn rồi.
Thôi Triết đột nhiên nói tiếp: “Cậu rất giống một người bạn của tôi.”
Bác sĩ giương mắt, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, lại dịu dàng bổ sung: “Hai người đều vì chăm sóc người khác mà vô ý quên đi bản thân.”
Đường Tiểu Đường ngượng ngùng gãi đầu.
“Đều là người tốt bụng.” Thôi Triết gắp một đũa mì, “Nấu cơm cũng rất ngon.”
“Biết chăm sóc người khác, biết nấu cơm, rất được người khác quý mến.” Giọng nói Thôi Triết bình tĩnh như thể đang nói chuyện phiếm.
Đường Tiểu Đường nhận lấy khích lệ đầy thiện ý này, nhảy nhót tiến vào hầu hạ Tư Hàn Tước rời giường ăn cơm.
Đường Tiểu Đường vừa đi Khương Vũ lập tức tặng Thôi Triết một like, “Là cậu có khác!”
“Tư tổng chưa hiểu hết Tiểu Đường.” Thôi Triết nói, “Thật ra tôi thấy Tiểu Đường này và Tiểu Đường kia không hề khác nhau.”
Y mỉm cười: “Đây là duyên phận trời cho.”
Hết thảy những điều tốt đẹp này không thể giải thích bằng khoa học thường thức, y xem nó là trời xanh ban ân.
Thôi Triết vội vã ăn sáng xong, xác nhận Tư Hàn Tước không có vấn đề gì lớn mới kéo Khương Vũ nhanh chóng rời đi.
Khương Vũ không rõ nguyên do, lúc lên xe Thôi Triết mới nói: “Tôi phải tới kí túc xá của Tiểu Đường, dù sao không thể cứ nhìn cậu ấy như thế.”
Khả năng tiếp nhận Đường Tiểu Đường của Thôi Triết quả thật khiến người ta kinh ngạc, Khương Vũ nắm tay lái, mặt không cảm xúc hỏi: “Cậu không sợ hãi chút nào à?”
“Sợ hãi ư?’ Thôi Triết im lặng một lát, “Lúc mẹ qua đời tôi mới mười hai tuổi, bà bị ung thư, buổi tối hôm ấy tôi vẫn theo thói quen ăn xong rồi ngủ, ba tôi ở lại bệnh viện chăm sóc bà, chỉ có mình tôi ở nhà.”
“Đang ngủ tôi thấy mẹ mở cửa bước vào, dặn tôi đừng ngủ trên sô pha, cẩn thận kẻo cảm lạnh, bà ôm tôi nói bà phải đi rồi.” Thôi Triết thở dài, “Mẹ nói trong ngăn tủ có một tấm thẻ ngân hàng, mật khẩu là sinh nhật của tôi, bên trong là ít tiền bà tích góp được qua nhiều năm, bà bảo tôi tự cất giữ không được nói với ba, bà còn nói rất nhiều, nói bà sẽ theo dõi tôi, canh chừng cho tôi, bảo tôi đừng sợ hãi gì cả.”
“Sau đó, ba tôi gọi điện thoại về báo mẹ vừa qua đời.”
Thôi Triết nhìn về phía hắn, cười nói: “Anh biết không, trong ngăn tủ thực sự có một tấm thẻ, mật khẩu là sinh nhật tôi, trừ tôi ra không ai biết cả.”
“Trải qua loại sự tình này rồi thì còn gì đáng sợ nữa chứ.” Thôi Triết lạnh nhạt nói tiếp, “Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Tiểu Đường tôi đã nghĩ, tại sao mẹ không trở về, nếu có thể thì tôi bằng lòng trả giá bằng vài chục năm sinh mệnh, đổi lại mẹ có thể trở về bên tôi.”
“Tiểu Đường là đứa nhỏ được trời xanh ban ơn, Tư tổng cũng thế.” Thôi Triết thì thầm.
“Ừ.” Khương Vũ mím môi.
Khương Vũ cười nhạt, giọng nói khôi phục sự bình tĩnh lạnh lùng như xưa: “Cho nên Tiểu Đường nhất định sẽ tỉnh lại.”
~Hết chương 64~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...