Hai tay Tư Hàn Tước nắm chặt vô lăng, xương ngón tay bởi vì dùng sức mà nhô lên một đường mạnh mẽ.
Khi ý nghĩ “quay trở lại” chợt lóe lên và biến mất lần thứ mười, vẻ mặt anh mới hơi hoà hoãn rồi bình tĩnh trở lại.
Anh gọi điện thoại cho Khương Vũ, hắn đang mơ màng buồn ngủ, giọng nói hơi không rõ ràng, vừa nghe xong thì lập tức trở nên tỉnh táo, “Cái gì? Camera?”
Khương Vũ tỉnh táo trong nháy mắt, sửng sốt ngồi dậy, “Không phải anh biết kẹo có sinh mệnh rồi à? Tại sao còn muốn… ”
Tư Hàn Tước lạnh lùng ngắt lời: “Cứ làm theo đi.
”
Bảo làm cứ làm gì, ở đâu ra lắm tại sao thế.
Tư Hàn Tước siết chặt ngón tay, vô tình ấn phải nút còi xe.
Trong bệnh viện, bác sĩ Thôi đang kiểm tra vết thương cho Khương Vũ.
Khương Vũ sững sờ, đầu óc quay cuồng, cũng không để ý bác sĩ Thôi đã cẩn thận tháo băng gạc ra như thế nào.
Bác sĩ dùng năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn tự nhiên của Khương Vũ, mái tóc xoăn ôm lấy ngón tay ấm áp, mùi nước hoa nam tao nhã tản ra, dưới cặp kính gọng vàng, một cái nhìn gian xảo bỗng loé lên.
Khương Vũ suy nghĩ một lát, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có vấn đề nhưng đứng từ lập trường của hắn thì Khương Vũ sáng suốt quyết định im lặng.
Giữa buổi sáng, Khương Vũ đội chiếc mũ lưỡi trai màu kaki lộ ra đuôi mắt đào hoa, hắn đến công ty tìm Tư Hàn Tước lấy thẻ phòng.
Tư Hàn Tước đang mở họp, cách cửa sổ kính nhìn thấy Khương Vũ ngoài hành lang, đôi mắt chợt tối sầm lại.
Anh dặn thư ký giao thẻ phòng cho Khương Vũ rồi quay đầu đi thẳng không nhìn lại.
Không giao tiếp qua ánh mắt, Khương Vũ nhất thời không thể nắm bắt được suy nghĩ của Tư Hàn Tước, trầm ngâm một lát rồi bắt tay vào chuẩn bị camera.
Trước khi mở cửa, Khương Vũ cầm thẻ phòng cố ý gõ mạnh đồng thời ho khan một tiếng, mở cửa ra, bên trong không một bóng người.
Các công nhân phía sau khó hiểu nhìn Khương Vũ.
Khương Vũ ngó nghiêng xung quanh, sau khi xác định kẹo dẻo gấu đã trốn kĩ mới bàn giao công việc cho công nhân.
Công nhân xác định mấy vị trí xong thì bắt đầu khởi công.
Hai tay Khương Vũ đút túi dạo tới dạo lui giữa các phòng.
Một giờ sau, Khương Vũ hơi hoảng hốt, hắn biết hôm nay Tư Hàn Tước không đưa Đường Tiểu Đường đi làm nên lẽ ra Đường Tiểu Đường đang ở nhà, thế nhưng… kẹo đâu rồi???
Viên kẹo nhỏ nghe thấy động tĩnh mà không ló đầu ra từ một góc nào đấy rồi căng thẳng vẫy tay với hắn à?!!
Khương Vũ vội vàng tìm kiếm một lần nữa rồi xác nhận, kẹo dẻo gấu đã mất tích!!!
…
Thiếu niên có vẻ ngoài tinh tế mặc bộ quần áo bình thường rộng rãi.
Kết cấu vải thoải mái và màu sắc trang nhã hoà với làn da non nớt và mịn màng tạo cho cậu một cảm giác mềm mại lười biếng.
Mũ trùm đầu che nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi môi hồng nhuận như cánh hoa và chiếc cằm hơi nhọn, thiếu niên ngây thơ đi trên đường, cái đầu nhỏ nghiêng trái ngó phải, đôi mắt tròn xoe tò mò như nai con lộ ra khỏi một góc mũ, ranh mãnh lại dễ thương.
Đường Tiểu Đường mặc quần áo của Tư Hàn Tước giống như một bé con vì muốn hoá trang thành người trưởng thành nên mặc trộm quần áo của người lớn.
Đuôi mắt và khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích và lo lắng.
Khung cảnh thành phố sầm uất khiến nó thích thú.
Thì ra thế giới của chủ nhân là như thế này!
Những cảnh tượng này làm nó cảm thấy xa lạ rồi lại quen thuộc, tựa như đã từng quen biết nhưng mọi thứ lại hoàn toàn mơ hồ.
Đó là một cuộc sống mới, một khía cạnh và tâm trạng chưa từng có — Đường Tiểu Đường cũng không rõ nữa.
Nó vui vẻ tung tăng dạo phố, ngoan ngoãn đứng bên vỉa hè chờ đèn đỏ.
Những người qua đường thường xuyên quay lại nhìn Đường Tiểu Đường rồi thì thầm.
Tai của Đường Tiểu Đường chuyển động, cười ngọt ngào với một cô gái đang mặt đỏ tim đập vì kích động.
Cô gái kia sửng sốt, ôm tim cố gắng đứng vững.
Con người thật đáng yêu, đèn xanh bật sáng, Đường Tiểu Đường vọt đi.
Nó muốn thấy cô nhi viện trong truyện tranh của Đường Đường.
Sau khi trở thành người, ý nghĩ đầu tiên của Đường Tiểu Đường chính là đến cô nhi viện trong truyện tranh để xem thử, tuy rằng đây là lần đầu tiên đi ra ngoài nhưng con đường đến nơi đó dường như ẩn sâu trong tiềm thức của nó, giờ đây khi bước trên đường, tâm trạng nó vui sướng như muốn bay lên.
Giống như cực kỳ thích nơi đó.
Niềm vui lần đầu tiên được đi chơi tràn ngập trong tâm trí, Đường Tiểu Đường không nhận ra cảm giác tuyệt vời đó khác thường như thế nào.
Nó tò mò nhìn thế giới vừa xa lạ vừa quen thuộc, nghển cổ nhìn người ta bắt xe bên đường, vì vậy nó cũng học theo kéo cửa ra bước vào.
Tài xế và thanh niên vừa lên ghế phó lái liếc nhau, thanh niên nâng cằm, lạnh lùng cất lời: “Xe này là của tôi.” Giọng điệu lạnh lùng, chỉ thiếu chút nữa đã ném ra từ “Cút”.
Đường Tiểu Đường ngây người, nghi hoặc nhìn thanh niên, cẩn thận suy xét ý tứ của câu nói này.
Ôi, kẹo dùng đồ của người khác mà chưa nói cảm ơn!
Đường Tiểu Đường chắp tay trước ngực như khi ở hình dáng kẹo, nở nụ cười hở sáu cái răng trắng như gạo nếp, ngọt ngào đáp lời: “Cám ơn ngài, ngài là người tốt!”
Giọng nói vang dội lại ngọt ngào như quả táo chín giòn đến nứt ra trên cành, mùi thơm vô cùng hấp dẫn.
Thanh niên: …
Tài xế: …
Đừng hỏi, chính là bị ngọt đập cho sững người.
Người thanh niên mặt lạnh thở hắt, phát ra một tiếng cười nhạo không rõ ý tứ, quay người về phía trước, khoanh tay không nói chuyện, ngầm đồng ý cho Đường Tiểu Đường ngồi chung xe với mình.
Thanh niên ăn mặc tuỳ ý, logo thời thượng màu vàng chiếm phần lớn tầm nhìn, quần áo hai màu vàng đen là thương hiệu nổi tiếng, chúng xếp chồng lên nhau, tạo cảm giác hiphop đường phố nổi loạn.
Làn da thanh niên hơi ngăm đen, mái tóc dựng đứng như nhím, tai trái đeo một chiếc khuyên tai đậu tương tư màu đỏ, xương mày, xương gò má và xương mũi góc cạnh mang phong cách châu u.
Đôi mắt một mí hơi dài nhưng không quá nhỏ, đuôi mắt xếch nên khi liếc nhìn người khác luôn mang nét khinh thường và kiêu ngạo.
Y rất ưa nhìn, là con lai, so với Tư Hàn Tước lạnh như băng tuyết ở Thương Sơn thì cậu ta lại hoang dã như một con sói cô độc.
Y tên là Cố Bằng, đại bàng cưỡi mây tung bay giữa trời.
Cố Bằng nheo mắt lén quan sát cử động của thiếu niên ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu.
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Tiểu Đường đi ô tô, nó ngồi đàng hoàng ở giữa ghế, thắt đai an toàn, lưng duỗi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi ngoan ngoãn nhưng đầu nhỏ lại không an phận nghoảnh tới nghoảnh lui, tò mò nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ xe, bởi vì có mũ che khuất khuôn mặt nên tướng mạo của thiếu niên không được rõ ràng nhưng đôi môi hồng nhuận, đường viền quai hàm mượt mà cùng làn da trắng ngần vẫn khiến người ta rung động, bộ não không thể hình dung ra trên thế gian lại có một tuyệt sắc như thế.
Tài xế hỏi: “Anh chàng đẹp trai, cháu muốn đi đâu?”
Đường Tiểu Đường nhìn về phía tài xế, đọc ra từng câu từng chữ giống như một học sinh ngoan nghiêm túc trả lời câu hỏi của giáo viên: “Chú ơi, cháu muốn tới Cô – nhi – viện – bảy – gốc – cây – dưới – ánh – mặt – trời ạ.”
Cố Bằng: “Tại sao cậu lại đến cô nhi viện?”
Đường Tiểu Đường quay mặt về phía Cố Bằng, nghiêm túc giải thích: “Bởi vì rất muốn đến.”
Cố Bằng: …
Có lý đấy, không thể phản bác nổi.
Cố Bằng khoanh tay, hai chân bắt chéo vắt lên cửa sổ xe.
Tài xế muốn nói lại thôi: “Này, cậu kia…”
Cố Bằng liếc mắt nhìn tài xế: “Làm sao, không được à?”
Vì cái khí thế kiêu ngạo kia mà tài xế suýt nổi cáu, ông cảm thấy hối hận vì nhận đơn này nhưng lại sợ bị đánh giá tiêu cực nên đành một điều nhịn chín điều lành, vì thế sắc mặt cực kỳ xấu không thèm nói thêm câu nào.
Đường Tiểu Đường liếc trái liếc phải, cau mày, “Đây là hành vi rất mất lịch sự~”
Cố Bằng vốn định mất bình tĩnh lần nữa nhưng lại ngửi thấy mùi thơm dịu dàng ngọt ngào từ thiếu niên, mùi thơm ngào ngạt lay động dừng ở đầu quả tim như một con bướm đậu trên họng súng, sự thù địch bạo lực ngay lập tức trở nên chết lặng.
Y cứng người, đã vài lần muốn mở miệng mắng người thế nhưng lại nhận ra trong hoàn cảnh này mà phát ra tiếng ‘đ.ụ’ thì rất xấu hổ.
Ngực Cố Bằng như nghẹn lại, ủ rũ thu chân xuống.
Đường Tiểu Đường bật cười khích lệ: “Ngài thật tốt.”
Cố Bằng tức điên lên.
Người đàn ông quen thói giải quyết vấn đề bằng bạo lực thực sự không biết phải làm sao.
Xe từ từ nổ máy rồi tăng tốc.
Đường Tiểu Đường ngồi trên xe ngắm phong cảnh lại có một cảm giác khác.
Khung cảnh quen thuộc lại xa lạ cùng dòng người đột nhiên đến rất gần, gần đến mức ở ngay ngoài cửa sổ rồi ngay lập tức lại xa xăm, xa tới mức Đường Tiểu Đường ngoái cổ lại cũng không thấy nữa.
Giây tiếp theo, một khung cảnh mới lại in vào đáy mắt.
Dường như dự thay đổi của thế giới đã được gom lại vào ô vuông nhỏ của cửa xe ô tô.
Nó cảm thấy thật tuyệt vời.
Đây là thế giới dưới góc nhìn của con người.
Đường Tiểu Đường cười ngọt ngào giống như một đứa bé tò mò nhìn thứ gì cũng thấy hiếm lạ, nhìn trái nhìn phải nhưng bị đai an toàn cột trên ghế nên vặn vẹo như con sâu đo.
Một lúc sau, một xe phun nước đi ngang qua, những tia nước nhỏ bé trong suốt phản chiếu ánh nắng mặt trời đầy màu sắc.
Vì cửa sổ xe đóng chặt nên vòi phun nước không tạt vào họ mà cứ lao lên cùng với một bài hát nào đó.
Nước bắn tung tóe trên thành xe, Đường Tiểu Đường né sang một bên, khoé miệng hoảng hốt mở to.
Nhưng rất nhanh nó đã phát hiện ra nước không vào được!
Đường Tiểu Đường vui vẻ trở lại, nó hớn hở bám vào cửa sổ nhìn cầu vồng mini lơ lửng trên đầu phun.
Cố Bằng nhìn kính chiếu hậu bật cười.
Tuy rằng hơi ngớ ngẩn nhưng thực sự rất dễ thương.
Y suy nghĩ một lát rồi đột nhiên thở dài, nói với tài xế: “Đưa cậu ấy đến cô nhi viện trước đi.”
Tài xế “Hả?”, ” Không phải cậu muốn tới cầu Giang Hải…”
Cố Bằng không kiên nhẫn ngắt lời: “Tôi lên cầu làm gì, tự sát à?”
Tài xế vội vàng gật đầu: “Được rồi, được rồi.”
Tai Đường Tiểu Đường vểnh lên: “Cảm ơn ngài!”
Thật sự là người tốt mà!
Nếu người khác đối xử tốt với kẹo thì kẹo phải trả ơn!
Đường Tiểu Đường vội vàng lấy từ trong túi ra một viên kẹo màu đỏ rồi đưa tới phía trước, “Anh có ăn kẹo không? Siêu ngọt đấy!”
Cố Bằng bật cười.
Thật sự quá đáng yêu.
Y hiếm khi ôn hoà vươn tay cầm lấy viên kẹo ném lên không trung đồng thời mở miệng, đầu lưỡi cuộn lấy, vị ngọt lập tức hoà tan.
Hương thơm ngọt ngào lướt qua khoang miệng, yết hầu Cố Bằng di chuyển, mắt y bỗng đỏ hoe.
Y chạm vào chiếc khuyên tai đậu tương tư rồi không nói gì nữa.
Rất nhanh bọn họ đã đến cô nhi viện, Đường Tiểu Đường xuống xe, tài xế vừa định mở miệng gọi cậu trả tiền thì Cố Bằng còn chưa xuống xe đã đưa một nắm tiền giấy màu đỏ sang, “Không phải gọi, cầm lấy đi vui vẻ đi.”
Tài xế nở nụ cười rạng rỡ: “Ôi, người trẻ tuổi bây giờ mang nhiều tiền mặt như vậy ư?”
Cố Bằng mở cửa xe, một chân đã chống xuống đất bỗng dừng lại và quay đầu, “Chú biết không, tôi thực sự đã định tự sát trên cầu Giang Hải.
Nếu trên người không có tiền, tôi sợ người ta không chịu nhặt xác giùm.”
Y dừng lại, đầu lưỡi liếm cánh môi như thể hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào đến tận đáy lòng, y mỉm cười lưu manh, “Nhưng bây giờ, tôi muốn chờ một chút hẵng chết.”
Chờ một chút.
Có lẽ cuộc sống vẫn còn ngọt ngào.
~Hết chương 38~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...