Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Môi của anh rất mềm, trong miệng có mùi rượu nhàn nhạt, đầu lưỡi cậy ra khiến cô khẽ run, giống như mở ra trái tim rung động của cô vậy.
Bàn tay ấm áp trượt vào trong váy, đầu ngón tay ấm áp trượt vào trong váy, đầu ngón tay mơn trớn da thịt trơn mềm, gần đến hoa tâm ngọt ngào kia.
“Không…” Cô khẩn trương bắt lại tay anh, né tránh môi anh, trong lòng hỗn độn không biết nên làm gì. “Không nên, sẽ có người đi vào...”
Không phải, lời này quá mập mờ, giống như ám chỉ gì vậy.
Mạnh Nhược Kiều khẩn trương hơn, vội vàng chuyển lời nói: “Ý tôi là… Ưhm!”
Không để cô nói hết lời, anh cứng rắn hôn cái miệng nhỏ nhắn kia, mút lấy cánh môi thơm mềm, anh thì thầm, âm thanh khàn khàn mê người.
“Hư, đừng nói gì cả.” Anh hiện tại chỉ muốn hôn cô, dùng sức ôm cô.
Ai bảo cô dùng ánh mắt này nhìn anh cơ chứ, ánh mắt thật lây động lòng người, khiến anh muốn đoạt lấy cô, muốn biến cô thành của mình.
Anh biết cô lúc này không thể kháng cự anh, hiện tại chỉ muốn có được cô!
Nói anh hèn hạ cũng được, ai bảo cô trước mắt anh biểu hiện yếu ớt như vậy, là tại cô dụ dỗ anh.
“Nhưng...” Cô còn muốn kháng cự, hết sức muốn rời khỏi nụ hôn của anh, nhưng tay anh lại giữ gáy cô, tăng thêm sức lực lưỡi.
Đầu lưỡi câu mút lấy cô, từng miếng từng miếng dây dưa mút lấy, nụ hôn rất mê người, gặm đi cánh môi mềm mại, Phạm Sĩ Hách khàn giọng mở miệng.
“Là tại em, ai bảo em hấp dẫn tôi chứ?” Anh ác liệt đem tội lỗi lên đầu cô.
“Em nào có?” Bàn tay anh bỏ qua tay của cô, đầu ngón tay chạm vào hoa tâm, anh liền nhếch mày. “Em hôm nay mặc quần chữ T.”
Làn váy cao xẻ tà, thật hợp với quần chữ T,hôm nay cô mặc thế này như kiểu chọc giận anh, dù núp ở góc thế nào, vẫn hấp dẫn tầm mắt của những người đàn ông ở đây.
Anh mặc dù đứng rất xa, nhưng vẫn chú ý tới cô, cũng thấy nhiều ánh mắt của đàn ông tại bữa tiệc chú ý tới cô, khiến anh vô cùng không vui.
Ai ngờ anh vừa rời mắt xong thì cô liền rơi xuống nước.
Người phụ nữ này, nếu nhìn không trông chừng kỹ, cô sẽ lại gây phiền toái.
Anh chớp mắt, dùng sức gặm mút cánh môi, ngón tay dùng sức gạt đi quần chữ T mỏng của cô.
“Hết cách rồi, âu phục quá bám sát người... Ồ!” Ngón tay của anh đột nhiên vân vê hoa hạch, Mạnh Nhược Kiều thở khẽ, thân thể như nhũn ra, quên đi ý định muốn kháng cự anh nữa.
Cô căn bản cũng không muốn kháng cự.
Đầu ngón tay bám vào y phục trước ngực anh, cô đưa mắt nhìn anh, hai người chạm mặt nhau, dục vọng của anh đã hiện lên rõ ràng, mà cô cũng can tâm tình nguyện với chuyện này.
Trong nháy mắt, như đã đắm chìm, cô đưa tay ôm lấy anh, ngón tay bám vào anh, hé miệng, suồng sã tứ phía hôn lấy môi, chân cũng ôm hông của anh.
Anh tiếp nhận sự nhiệt tình của cô, hai người răng môi quấn quít, kịch liệt hôn, đầu ngón tay xoa ở hoa tâm càng thêm sức lực, không ngừng qua lại ma sát cánh hoa non nớt.
Cô lộ ra đầu lưỡi, kịch tính mút lấy cái miệng của anh, ngón tay đẩy loạn tóc anh, hai người hôn kịch liệt, giống như hai luồng lửa hòa vào nhau cùng thiêu đốt.
Anh hôn cô, đầu lưỡi ở trong miệng tàn phá bừa bãi, ngón tay dài cũng không bỏ qua một cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào phía dưới kia.
Cô giãy dụa, răng căn môi của anh, tay nhỏ bé cũng mạnh bạo đi đến phần nam tính kia.

Ngón tay cởi quần, đem tay cô dò vào trong quần, suồng sà tứ phía cầm nam tính nóng bỏng kia.
“Nha…” Anh thở gấp, ngón tay dài ở hoa tâm ra vào mãnh liệt vì hưng phấn, ngón tay cái đè ép hoa hạch, mặc sức vuốt ve.
Anh trêu đùa cô, muốn cho cô đầu hàng trước dục vọng, cô cũng không chịu yếu thế, bao tay cầm lấy nam tính to lớn, đầu ngón tay cọ sát đầu nam tính kia.
Người phụ này, cô bạo dạn đến mức khiến người ta điên cuồng!
Phạm Sĩ Hách không thể khống chế dục vọng dưới bụng kia, ngón tay dài rút ra khỏi hoa tâm, không có trở ngại, “dịch yêu” đã sớm chảy ra.
Anh nâng mông của cô lên, nam tính dài nóng hướng về phia cánh hoa đỏ tươi run rấy kia, hẹp mông một cái, trong nháy mắt đã đi vào hoa tâm chật khít, vách tường thịt dầy đặc dạt dào.
“A!” Cô khẽ rên, thân thể mềm mại vì khoái cảm tê dại mà khẽ run, bụng dưới đi theo dùng sức, u cốc nhất thời lại chặt hơn, đem nam tính ngày càng hút chặt hơn.
Vách tường thịt mỹ miều căng đầy ôm trọn nam tính cứng rắn nóng bóng kia, anh không nhanh không chậm mà rút khỏi, liền đâm mạnh vào, thật sau vào hoa huyệt nhiều nước.
Anh đi vào sâu như vậy, khiến cô vui thích sảng khoái, cái miệng nhỏ nhắn bật ra tiếng yêu kiều, cô nâng mông lên, nghênh hợp chuyện động của anh.
Theo anh một lần rồi lại một lần va chạm mãnh liệt, Mạnh Nhược Kiều sớm đã không còn ý nghĩ, chỉ có thể theo bản năng lắc lắc thân thể mềm mại, không ngừng rên rỉ.
Cô quên đi thân phận của mình, quên đi mọi thứ, chỉ có điên cuồng mê muội phải có anh, khiến thân thể sảng khoái chịu đựng anh ra vào.
“Hách a…” Cô kêu tên của anh, cái miệng nhỏ nhắn tìm được miệng anh, đầu lưỡi dò vào trong, cùng anh nhiệt tình quấn quít, hai chân ôm chặt hông anh hơn, khi anh chuyển động thì cô uốn éo cái mông cùng hùa theo, cô quên đi cơn đau ở chân, chỉ muốn ôm chặt lấy anh.
Động lòng sao?
Cô không biết, cũng không dám đi tới tận tâm can của mình, anh không phải người yêu của cô, cô biết ở đây cô phạm tội rồi, đây là sai lầm, nhưng cô không có cách nào kháng cự, biết rõ không nên, nhưng thân thể cô lại đem anh cuốn chặt hơn, khi anh lại muốn rút khỏi thì vách tường thịt lại thật chặt hấp thụ lấy, không để cho anh dễ dàng rút ra.
Hút vào phần căng đầy trắng nõn, khiến Phạm Sĩ Hách sung sướng rên rỉ, chạy nước rút, nam tính càng tăng thêm sức lực, một lần rồi lại một lần đâm vào.
Cánh môi yêu kiều lại mở ra. “Lại dùng sức một chút!” Cô quấn anh thật chặt, đầu ngón tay bấu víu lấy da thịt của anh.
Cô không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn dùng sức ôm lấy anh, về cảm giác tội lỗi, cô tạm thời sẽ quên lãng đi!
Cô ngọt ngào, cuồng loạn gần như làm anh điên loạn, bàn tay thô kéo chân của cô để ở cùi chỏ, cuồng dã đâm vào hoa tâm mềm mại.
Một lần rồi lại một lần, nghe cô rên rỉ, hai người điên cuồng ôm ấy nhau, hôn kết hợp, cho đến khi cao trào tới.
Từ sau bữa tiệc, quan hệ của họ càng thêm mập mờ, biết rõ không nên, nhưng anh cảm giác như không quan tâm, luôn dùng ánh mắt lửa nóng nhìn cô, sau đó liền bắt cô vào trong ngực, dùng sức hôn cô, một lần rồi lại một lần đoạt lấy cô.
Cô muốn phản kháng, nhưng cuối cùng luôn thất bại, cô biết nguyên nhân, phản kháng của cô luôn chỉ khước từ nhẹ, giống như chỉ muốn giảm bớt một chút tội lỗi, nhưng cuối cùng vẫn mặc anh làm gì thì làm.
Quan hệ hai người lại càng thêm phức tạp, anh cơ hồ luôn ở trong cô, mỗi ngày cô đều ở trong lòng anh tỉnh lại, rõ ràng không phải là người yêu, nhưng cô lại cho anh chạm vào mọi thứ của cô.
Chuyện như thế nào lại thành như vậy?
“A!” Đột nhiên đau đớn khiến cô khẽ rên.
“Em đang không chuyên tâm!” Phạm Sĩ Hách buông miệng nói, nhìn thấy vết cắn ở bên bả vai, lấy lưỡi khẽ liếm qua, êm ái hôn mút.
Đây là phòng làm việc của anh, cô nửa thân trần truồng nằm ở trên bàn làm việc, nút áo sơ mi sớm đã bị cởi ra, cặp ngực cũng lộ ra, váy bị đẩy tới thắt lưng, tất chân sớm bị xé nát, tan tành vứt trên mặt đất, quần lót ren được kéo xuống bắp chân, mà nam tính của anh đã chôn sâu ở cơ thể cô.
Bàn tay từ hông càng đi lên, cầm lấy cặp vú mềm, ngón tay vân vê nhũ hoa khiến đã sớm cao nhọn, kẹp hông ưỡn một chút, khiến nam tính ở trong hoa tâm chậm rãi rút ra rút vào.

Cô cắn môi, đầu lông mày vì khó nhịn mà vặn lên. “Đừng như vậy, sẽ có người đi vào.”
Cô không có khóa cửa nha!
“Chưa có sự cho phép của anh, ai dám tự tiện đi vào?” Anh dùng lực nắm vào bầu ngực tuyết trắng, tốc độ chậm dần, cơ hồ muốn hành hạ cô, khiến nam tính to lớn ma sát qua vách tường thịt nhạy cảm.
“Nhanh một chút...” Không thể chịu nổi tốc độ chậm chạp này, Mạnh Nhược Kiều khổ sở lắc lắc mông, cô biết là anh cố ý, đang trừng phạt cô vì vừa mới phân tâm.
“Em vừa nghĩ cái gì vậy?” Qủa nhiên, Phạm Sĩ Hách ngậm vành tai của cô, ở bên tai bật hơi khẽ, một tay kia chạm vào chỗ kín, vân vê hoa hạch trân chân mềm mại kia, bừa bãi kéo lấy.
Anh trêu chọc khiến cô dục vọng tăng cao, thế nhưng anh lại càng cố ý hơn, dừng lại động tác, khiến nam tính bất động ở u cốc.
Cô cắn môi, đối với anh cố ý vừa giận vừa hờn.
“Không cần đi ra đi!” Cô quay đầu trừng anh, gương mặt vì tình dục mà ửng hồng, khuôn mặt tức giận lại càng thêm quyến rũ.
Tròng mắt đen chợt khẽ hiện, tia lửa chợt xẹt qua,anh cúi đầu hôn cô.
“Đừng!” Cô còn đang tức giận, đưa tay khước từ anh đến gần. “Đi ra ngoài!”
Cô giãy giụa, nhưng càng như vậy lại khiến có hoa huyệt chặt hơn.
“Đáng chết!” Anh thiếu chút nữa không nhịn được lên cao trào trong cơ thể cô. Phạm Sĩ Hách bắt được cô, ôm cô vào trong ngực, ôm cô vào ngồi ở ghế da trâu, thấy cô còn giãy giụa, dùng sức đâm sâu vào.
“A!” Đột nhiên lên cao trào khiến cả người cô mềm nhũn, nhất thời quên phản kháng, tay nhỏ bé giữ chặt vai anh, làm nhăn cả áo sơ mi của anh.
Anh ôm lấy hông của cô, bàn tay xoa lấy hai luồng tuyết nhũ, gương mặt tuấn tú nở nụ cười mê người. “Muốn thì tự mình động.”
Cô cắn môi trừng anh, cô mới dũng cảm khiêu khích anh một chút, cô cũng không ngờ rằng anh lại tập tức đem cô trở lại, mặc dù trong người có lửa nóng dục vọng nhưng cũng chứng mình rằng anh có khát vọng với cô.
Có thể tưởng tượng như vậy, cô lại không khống chế được thân thể của mình, ai bảo cô cũng khát vọng anh như vậy chứ?
Cô đành phải nâng mông lên, nhẹ nhàng để cho hoa huyệt từ từ phun ra nuốt vào nam tính của anh, ma sát lên xuống tăng nhanh như vậy càng sảng khoái, hơn nữa giống như cô đang nắm quyền thống trị vậy.
Cô không khỏi cảm thấy vui sướng, động tác càng tăng nhanh, hưởng thụ ma sát đầy sảng khoái, ngông nghênh phun ra nuốt vào dục vọng của anh.
Mà tuyết lê mềm cũng theo cô mà lên xuống, đầu nhũ cũng bắt đầu ửng hồng theo đầu ngón tay của anh, lộ ra sáng bóng mỹ lệ.
Anh há mồm ngậm nhũ hoa, hưởng thụ cô phun ra nuốt vào, đầu lưỡi cũng quấn lấy nhũ hoa, ngậm mút lẫn nhau hai luồng mềm non đầy đặn.
Ngưc bởi vì anh liếm mút mà tê dại, chỉ chốc sau, cô đã đến góc độ mà mình yêu thích nhất, khiến nam tính lên tới chỗ mẫn cảm nhất của cô.
Cô lên xuống nhanh hơn, kịch liệt hấp thụ nam tính, hàm răng của anh đột nhiên gặm đầu nhũ tiêm, nam tính ở phía dưới cô cũng đột nhiên đâm lên một cái.
“A!” Cô nức nở, thân thể đột nhiên mềm nhũn, trong nháy mắt đạt tới cao trào.
Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn, liền ôm lấy cô, để cô nằm ở bàn làm việc, phái nam khẽ rút khỏi hoa huyệt, lại kịch liệt tiến vào, đâm thật sau vào hoa huyệt co rút lại kia.
“A… Không…” Vừa mới đạt cao trào nên hoa tâm vẫn vô cùng nhạy cảm, Nam tính tự nhiên đâm sau ra lại chảy ra nhiều “dịch yêu” ở hoa tâm hơn, theo bắp đùi mà chảy xuống.

“Dịch yêu” càng nhiều khiến anh chuyển động thật sướng, từng cái rút ra rút vào càng mạnh càng vang lên thành tiếng, vách tường thịt chặt khít cũng càng đem nam tính chặt hơn.
“Đừng a!” Quá kịch liệt, cô không chịu nổi liền cầu xin tha thứ. “Còn... Còn phải làm việc...” Anh như thế này thì cô làm việc thế nào được?
“Tại em cả.” Phạm Sĩ Hách cúi đầu nhậm nhũ hoa, hẹp mông tăng thêm sức lực, công kích hoa tâm phía dưới. “Nhìn, em hấp thụ chặt như vậy, căn bản là không muốn anh rời đi.”
Anh cầm no đủ tuyết trắng, liếm qua nhũ hoa, cánh môi chứa đựng ý cười.
Nam tính càng chạy nước rút mạnh hơn, cơ hồ muốn trêu đùa hoa tâm mềm mại, để cho cô biết cô thuộc về anh.
Qúa sung sướng khiến cho cô vô lực mềm mại, một lần rồi lại một lần cao trào không ngừng hướng về cô, gần như sắp đem cô bao phủ, cô cảm thấy mình sắp chết dưới thân anh rồi.
Vách tường thịt co rút lại càng kịch liệt, co rút chặt chẽ đem nam tính to dài hấp chặt hơn, cho đến khi anh đâm thật sâu vào khiến cô kêu lên tiếng khóc nức nở.
Hoa huyệt nhất thời chảy ra “dịch yêu” ngọt ngào, anh đi theo gầm nhẹ, ngửa đầu hưởng thụ hoa tâm hết sức chặt chẽ kia, mới ở trong thân thể cô đạt tới cao trào.
Một lúc sau, trong phòng làm việc chỉ còn tiếng thở gấp.
Anh ôm cô ngồi vào ghế, để cho cô ngồi trên người anh, bàn tay khẽ vuốt ve lưng cô, nam tính vẫn thân mật ở trong cơ thể cô.
Mặt đầy mồ hôi dán vào ngực của anh, cô nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của anh, nam tính vẫn chưa rời đi, ở trong cơ thể cô.
Cảm giác việc như thế so với hoan ái còn thân mật hơn, cô không thấy thoải mái, đứng dậy muốn rời khỏi anh.
Thế nhưng anh lại không cho cô đi. “Đi đâu?” Anh hỏi, bàn tay cầm lấy tuyết nhũ, vỗ về chơi đùa.
Cô bắt lấy tay của anh, cúi đầu mà nói: “Nên sửa sang lại chút, còn phải làm việc nữa.”
Thấy cô không nhìn anh, Phạm Sĩ Hách nhếch môi, ngón tay nâng mặt cô lên.
“Thế nào? Cảm giác tội lỗi sao? Cảm thấy muốn xin lỗi Lôi Lôi sao?”
Bị nói trúng tim đen, Mạnh Nhược Kiều cắn môi, thấy ánh mắt cợt nhả của anh, không khỏi tức giận.
“Chẳng nhẽ sẽ không sao?”
“Chắc là không.” Bởi vì cho tới giờ anh sẽ không thật sự xin lỗi Mạnh uyển Lôi về chuyện này.
“Anh!” Mạnh Nhược Kiều trừng anh, thấy bộ dạng lạnh nhạt thoải mái của anh, cô càng tức giận, cô đẩy anh ra, lập tức rời khỏi người anh.
Cô nhanh chóng sửa sang, ngẩng đầu nhìn anh. “Chắc vậy, tôi đã sớm biết, loại người như anh không biết gì tới trung thực” Cho nên anh mới không cảm giác tội lỗi, coi chuyện như vậy là bình thường, chỉ có cô có cảm giác tội lỗi bao vây.
Phạm Sĩ Hách nâng môi lên, dựa lưng vào ghê, cũng không thèm sửa sang lại, nhìn chăm chú vào cô. “Đừng quên, em cùng phạm tội với tôi.”
Mạnh Nhược Kiều thoáng chốc nói không ra lời.
Ừ, anh là không trung thực, nhưng chẳng phải cô cũng thế sao? Biết rõ không nên đụng vào, biết rõ nên cự tuyệt, nhưng rồi một lần rồi lại một lần để anh ôm cô.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, gương mặt chìm xuống, tâm tình cũng cảm thấy tồi tệ, nhưng cánh môi lại đẩy lên như giễu cợt.
“Nếu cảm thấy có lỗi với Lôi Lôi, thì sao em không cự tuyệt tôi?”
“Tôi...”
Anh đứng dậy đi về phía cô, ngón tay nâng cằm của cô, âm thanh trầm thấp, tròng mắt đen xẹt qua một tia sắc bén. “Em yêu tôi, đúng không?”
Mạnh Nhược Kiều giật mình, đẩy tay của anh ra, vội vàng phủ nhận: “Tôi không có!”
“Thật sao? Vậy vì sao để cho tôi ôm em? Rõ ràng cảm thấy hối lỗi, vì sao không cự tuyệt tôi?” Anh không tin lời của cô…, nhìn chằm chằm vào vẻ hốt hoảng của cô.
“Tôi...” Ánh mắt của cô lo sợ, chống lại ánh mắt sắc bén của anh, càng thêm hoảng loạn, tâm tình đáy lòng cô mà cô vẫn không dám nhìn, anh tại sao lại hỏi cô?

Người rõ ràng có vị hôn thê là anh! Một lần rồi lại một lần đụng vào cô rõ ràng là anh!
“Chỉ, chỉ là nhu cầu mà thôi!” Cô hét lên với anh, hết sức hiện lên diện mạo hùng hồn.
“Nhu cầu?” Phạm Sĩ Hách lay mắt.
“Đúng! Nhu cầu!” Cô hất cằm lên. “Chờ khi nào tôi chán, chúng ta liền không có quan hệ, anh muốn làm gì thì làm, tôi trở về thị trấn nhỏ, không liên hệ gì với nhau nữa!”
“Không liên hệ gì nữa?” Anh lặp lại câu nói sau cùng của cô, tròng mắt đen xẹt qua tỉa lửa giận, nhưng gương mặt lại nở nụ cười. “Rất tốt.”
Khá lắm, đường ai nấy đi, đều không liên hệ gì với nhau!
“Như vậy, em cứ tiếp tục cảm giác hối lỗi đi! Ta cùng phạm tội với nhau.” Anh thô lỗ giữ chặt cằm của cô, cúi đầu thô bạo hôn cô.
“Ưmh! Không…” Đau đớn khiến cô cau mày, đang muốn đẩy anh ra nhưng anh lại đột nhiên buông cô ra.
Chuông điện thoại vừa lúc vang lên, Phạm Sĩ Hách nhận điện thoại. “Lôi Lôi?”
Nghe thấy tên, Mạnh Nhược Kiều sững sờ, thấy mặt anh lập tức thả lỏng, cô mở to mắt.
“Ừ, buổi chiều anh không có việc gì, anh đi đón em.” Anh cúp điện thoại, liền đi vào phòng nghỉ, thay một bộ âu phục khác ra ngoài.
“Buổi chiều tôi không vào phòng làm việc, không có việc gì thì không cần tìm tôi.” Anh lạnh nhạt phân phó, mặc xong áo khoác, liền đi ra khỏi phòng làm việc, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng không nhìn về phía cô.
Mạnh Nhược Kiều nhìn anh rời đi, nhớ anh đối với Mạnh Uyển Lôi thì dịu dàng, với cô thì lạnh lùng... Đúng vậy, người ta là hôn thê của anh, cô là cái gì chứ?
Khóe môi giễu cợt nhếch lên, cô cười đến mức tiêu điều, cong người xuống nhặt tất chân bị vứt trên mặt đất kia, ngón tay dùng sức nắm chặt.
“Đáng ghét!” Cô tức giận đá bàn làm việc một phát.
Cô khổ sở cái gì chứ? Có cái gì phải đau khổ hay sao? Anh vốn không thuộc về cô, mà thuộc về người phụ nữ khác.
Cô mới không cần anh, tuyệt không cần!
Cắn chặt môi, Mạnh Nhược Kiều dùng sức dừng đi nước mắt của mình, không cần khóc, có cái gì hay mà phải khóc!
Cô hít sâu một cái, chuẩn bị rời đi, khóe mắt lại liếc trên ngăn kéo tầng thấp nhất ở bàn làm việc mở ra.
Đó là vừa bị cô đá văng ra...
Cô ngồi xổm người xuống, muốn đẩy mạnh ngăn kéo vào.
“Hử?” Cô đột nhiên cau mày, rút ra lá thư màu vàng đè ở dưới hình, vừa thấy người trong hình, cô ngẩn người.
“Đây không phải là mình sao?” Trong hình cô mặc áo T- shirt quần jean, cùng người khác nói chuyện, mỉm cười, mà bối cảnh lại ở thị trấn nhỏ.
Cô cảm thấy kỳ quái, lại thấy lá thư màu vàng không được dán chặt, lộ ra một góc hình.
Cô lấy lá thư ra, đứng lên, để toàn bộ thứ trong lá thư lên trên bàn.
“Chuyện này...” Cô nhìn chằm chằm hình trên bàn, tất cả đều là hình của cô, tại sao Phạm Sĩ Hách lại có hình của cô?
Hơn nữa góc độ này… đều là chụp ảnh lén!
Anh tìm người điều tra cô?
Mạnh Nhược Kiều không tin được, dứt khoát đem toàn bộ ngăn kéo chuyển ra, kiểm tra đồ vật bên trong.
Cô tiện tay rút ra một xấp giấy, lật lên xem, càng nhìn mắt mở càng lớn .”Đây là sao...” Trong tài liệu toàn là tư liệu của cô... Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô cau mày, không hiểu. Phạm Sĩ Hách điều tra cô làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui