Không học thật tốt thì không có đồ ăn vặt, lại không có Tiểu Hoa nói chuyện với cô.
Cô bé vùi đầu chuyên tâm học tập.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ra khỏi phòng thi, cô mặc áo ba lỗ màu đỏ tươi, quần ngắn một đoạn, đứng ở cổng trường chống nạnh, suýt thì chết vì sự lợi hại của mình.
Có rất nhiều cái biết làm, ổn!
Cái không biết làm, đoán rất có cảm giác, còn ổn hơn biết làm!
Tóm lại, cực kỳ ổn.
Xích cổ roi da có hết.
Cô lắc lư cặp sách chạy về nhà.
Đúng lúc Tôn Bình ra ngoài, lại phải đi gặp lãnh đạo. Từ tháng năm đến tháng bảy, sao lãnh đạo này lại nhàn thế nhỉ, ngày nào cũng tiếp mẹ cô. Rửa mặt, cầm dưa chuột lau rồi ăn, Diệp Khả cứ đòi đi theo mẹ.
Mẹ đội mũ cho cô, nhìn ống quần con gái đã kéo lên cao, mẹ cười hơi buồn, “Quần ngắn rồi, khi nào chuyện của bố con chắc chắn, mẹ sẽ mua thêm vài bộ quần áo cho con.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô kéo quần, nghiêng đầu nói, “Vẫn tốt mà mẹ, quần lửng mát mà.”
Tôn Bình xoa mặt con gái, “Con gái ngốc.”
Nhà lãnh đạo ở một khu khác.
Những công nhân viên chức bình thường đều ở trong căn nhà nhỏ có hai phòng, lãnh đạo thì được phân cho ba phòng. Tuy nói là chỉ nhiều hơn một phòng nhưng diện tích lại rộng gấp đôi, tốt hơn nhà có tầng, còn không gần đường, không có tiếng ồn.
Tôn Bình đi lên, Diệp Khả đi theo, như một chiếc đuôi nhỏ tô điểm phía sau.
Vốn dĩ cô phiền nhất là nhìn sắc mặt của những người này, nhưng nghĩ đến vấn đề công việc của bố, cô không khỏi nghĩ nhiều hơn. Nhà đối phương trang hoàng theo kiểu cũ, đồ dùng bằng gỗ nhìn có cảm xúc và rất áp lực.
Bàn uống trà cũng là gỗ thô đẽo thành khối.
Bên cạnh còn treo chữ Thiền viết bằng bút lông… cả phòng, nói thế nào nhỉ, một hơi thở tu tiên.
Ngửi thấy mùi hương là cô mệt rã rời.
Lúc người đàn ông trung niên bụng phệ đi ra, Diệp Khả cảm thấy đời người càng khó khăn hơn rồi. Tên này không nói tiếng người, cứ ba câu thì xen hai danh ngôn Phật gia nhưng không lưu loát, lúc thì《 Tâm Kinh 》 lúc thì 《 Liễu Phàm Tam Huấn 》.
Nếu học Phật cũng phải nịnh hót, cô nghĩ rằng, cô cũng có thể làm Phật Tổ mát lòng mát dạ.
Sau đó người đàn ông này nói kinh điển《 Nam Hoa Kinh 》 của Đạo gia thành điển tịch của Phật gia, Tôn Bình còn bày ra vẻ mặt học vấn của ngài thật cao. Diệp Khả rất muốn nhảy ra nói,《 Nam Hoa Kinh 》 là của 《 Trang Tử 》, Trang Tử được tôn xưng là Nam Hoa Chân Nhân.
Nhưng sống lại một lần, cô nghĩ rằng tranh luận mấy thứ này cũng vô dụng.
Mơ hồ.
Qua loa đi.
Người sống qua loa là được rồi.
Lúc Tôn Bình nói đến chuyện của Diệp Kiến Quốc, đối phương lại không nói vào điểm chính, như lọt vào trong sương mù, giống thật mà là giả, không có một lời chắc chắn. Diệp Khả rất phiền muộn, nhớ đến mấy ông già ngày nào cũng đến công ty uống trà, liền cảm thấy những người này bình sinh nghiên cứu chẳng dùng để làm gì.
Lãng phí lương thực.
Cô nhóc che miệng ngáp.
“Mẹ ơi, con buồn ngủ.”
Tôn Bình xoa đầu cô, “Vậy con ra ngoài một lát đi, đừng chạy xa quá nhé.”
“Vâng ạ.”
Cô nhóc đi ra ngoài, không chạy xa, lắc lư lên lên xuống xuống ở hành lang.
Thỉnh thoảng có người đi qua nhìn cô.
Diệp Khả xinh xắn đáng yêu, mặc như con nhà nghèo, có vẻ không hợp với tiểu khu này. Móc nửa quả dưa chuột trong túi ra ăn, cô ngồi ở cầu thang, không ngại bẩn.
Thật ra cô rất muốn nói với bố mẹ, nghỉ việc thì nghỉ việc thôi.
Cây chuyển đi thì chết, người chuyển đi vẫn sống.
Sau đó lại nghĩ đến những nhà như bọn họ một là không có tiền, hai là không có quan hệ, muốn lướt sóng trong làn sóng, chỉ sợ xác suất lật thuyền khá lớn.
Diệp Khả thổi tóc, nghĩ mình còn trẻ mà đã tiêu cực bảo thủ như vậy thì làm được gì.
Đang phiền muộn tự trách thì thấy một người bước từ trên cầu thang xuống.
Tên Lục Diễm này, trước nay xuất hiện toàn cong lưng, làm mỗi lần cô nhìn thấy anh ta đều nhìn thấy mái tóc vàng phấp phới đón gió kia trước.
Thấy cô, nam sinh nhướng mày.
Diệp Khả trừng mắt nhìn đầu sư tử, nghiêng người qua tiếp tục gặm dưa chuột, chóp chép.
Lục Diễm đá cẳng chân cô, “Chó ngoan không cản đường.”
Cô tức đến nỗi đau đầu, dứt khoát nằm xuống đất, “Tôi đang ốm đấy, anh đá tôi đau quá… Không được, bình oxy, bình oxy ở đâu, em bé này cần trị liệu!”
Lục Diễm ngồi xổm xuống, kéo da mặt dày của cô, cười, “Ăn vạ à, có tin anh đánh chết em tại đây không, nhà em sẽ không được bồi thường một đồng tiền nào hết.”
Diệp Khả bỗng ngồi tử tế lại.
Kéo ống quần, che đi tất bông đã giặt trắng phau và giày vải đã hơi nứt mũi.
Nét mặt kỳ lạ.
Lục Diễm động lòng.
Cuối cùng cũng biết cô đáng yêu chỗ nào rồi —— con bé chết tiệt này rất bướng bỉnh, nhưng lúc thô tục lên thì lại vô cùng kiên cường. Giống như cục bột mặc người ta xoa nắn, bên trong là trái tim làm từ sắt thép.
Rất thú vị, không nhìn thấu.
Diệp Khả chống cửa ngồi, không phải trừng mắt thì là phồng mũi.
Thở phì phò.
Lục Diễm khom lưng cầm bím tóc cô, “Tránh ra.”
“Đây là nhà anh sao? Mà anh kéo tôi như vậy!”
“Đây là nhà bác hai của anh.”
“…” Diệp Khả híp mắt, tức giận nói, “Bác hai của anh sắp thành tiên rồi, mẹ tôi cũng sắp bước vào cửa tu hành rồi.”
Khốn nạn thường ở chung một ổ.
Quả nhiên người thân của đầu sư tử là đảng tu tiên.
Lục Diễm cười không dừng lại được.
Vỗ đầu cô, “Tìm bác ấy làm việc à… nói chuyện thần tiên không được đâu, phải có cái này.”
Ngón cái đặt gần ngón trỏ và ngón giữa chà xát, rõ ràng là động tác đáng khinh, nhưng anh ta làm vậy lại rất tự nhiên và thích hợp, giống như là ngày nào cũng đếm tiền bằng động tác này vậy.
Trời ạ, mẹ nó.
Diệp Khả lẩm bẩm một tiếng, lạnh mặt, “Nếu nhà tôi có tiền thì ngày nào cũng phải đến đây sao?”
“Vậy số em không may rồi.” Nam sinh đứng thẳng dậy, “Bác hai anh chỉ nhận tiền thôi, nể mặt Phật Tổ phỏng chừng có thể đòi ít hơn một tí. Gần đây vì chuyện mất việc mà người đến tìm bác ấy không ít đâu.”
Bím tóc của cô nhóc gục xuống.
Ủ rũ không giống cô.
Lục Diễm mím môi, thuận tay lôi cô vào.
Diệp Khả ngồi xổm bên cạnh như gà con, thấy sắc mặt Tôn Bình dần trở nên mất mát và sợ hãi. Nhìn tên học Phật kia như nhìn tiểu quỷ ở địa ngục, nhìn thấy sắc mặt của mẹ, cô thầm nghĩ không hay rồi.
Lục Diễm ho khan, “Bác hai, bố cháu bảo cháu đến đây lấy đồ.”
Tôn Bình kéo cô ra ngoài.
Hai mẹ con đi xa rồi vẫn không nói câu nào.
Sau đó hai người ra khỏi khu, Lục Diễm đuổi theo, nói bọn họ làm rơi đồ —— là mũ của Diệp Khả, đỉnh nhỏ, đã hơi ố vàng. Lục Diễm đưa cho cô, ghé vào bên tai cô thấp giọng nói, “Ngày kia gặp nhau ở bờ sông.”
Cô ngờ vực nhìn anh ta.
Nét mặt anh ta nhàn nhạt, đôi mắt phượng đa tình rũ xuống
Khuyên tai màu xanh đen rất sáng.
Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng lại rất lưu manh.
Diệp Khả nói thầm, vốn dĩ không định để ý đến thằng nhãi này, nhưng sau đó cô lại nghĩ, tuy anh ta nhìn không đáng tin cậy, nhưng trong lòng lại như gương sáng, ít nhất không nói cái gì mà nhân quả, không nói câu tiếng người nào.
Đến hôm đó, cô dậy sớm chải đầu, cho lương khô vào trong túi nhỏ đan len, hì hục xuất phát.
Tóm lại, phải làm chút gì đó.
Diệp Khả nghĩ thầm.
Cô có thể ở bên đại ca, nhưng bố mẹ thì không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...