Hai vợ chồng càng nói, tâm trạng càng sa sút.
Thành phố không so được với nông thôn, không có tiền, không có việc làm thì còn có thể dựa vào đất đai mà tự cấp tự túc kinh tế. Một nhà ba người, chi phí ăn mặc toàn phải dùng đến tiền, Diệp Khả còn nhỏ, không thể để con bỏ học chạy theo vợ chồng bọn họ đến Quảng Đông được.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hơn nữa nghe nói, Quảng Đông loạn rồi, có xưởng nhận người vào không cho ra nữa…”
“Hay là, anh đến quặng.” Diệp Kiến Quốc lau mặt, “Tổ trưởng đã không để ý đến anh nữa, e là bị đuổi việc chắc rồi, anh nghe nói quặng đang tuyển người, tiền lương cũng cao.”
Tôn Bình hơi do dự.
Nhưng rốt cuộc không phản đối.
Chẳng còn cách nào khác, cũng chỉ có thể đến quặng để kiếm sống, không thể đói chết được.
Diệp Khả nghe mà kinh hãi.
Tuy cô không hiểu lắm về tình hình của niên đại này, nhưng cũng từng nghe tin tức quặng mỏ phát nổ. Tình hình thảm khốc mà trước kia cô cảm thấy thật xa, bây giờ bỗng nhiên đặt vào trước mặt mình, không nói đến chuyện không có cảm giác chân thật, cô còn cảm thấy rất hoang đường.
Cô nhóc hơi ngây ra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa mở.
Hai vợ chồng thấy con đứng ngơ ngác ở cửa, mặt cứng lại, “Sao còn chưa ngủ, Khả Khả, ngày mai không đi học à?”
Diệp Khả há miệng, “Con muốn đi tiểu.”
“Đi thôi.” Tôn Bình đứng lên, đẩy chồng. Diệp Kiến Quốc xoa đầu cô, về phòng trước. Tôn Bình thấy cô mò đến nhà vệ sinh, ngồi xổm xuống hố, quần cũng không biết cởi, cô nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lo con gái nghĩ nhiều, liền nói: “Có bố mẹ ở đây rồi, con cứ học cho giỏi đi.”
Cô dứt khoát không đi nữa, ra ngoài.
Bóp vai cho mẹ, đấm vài cái, “Chúng ta đừng để bố đến quặng, nghe nói nguy hiểm lắm mẹ à.”
Tôn Bình cười, “Bé ngoan, mau đi ngủ đi.”
Diệp Khả vẫn định nói tiếp, nhưng thấy nét mặt của mẹ, cô lại cảm thấy nói cũng không có ý nghĩa gì.
Mọi chuyện đều vậy.
Đều do hiện thực ập loạn lên đầu người ta, đa số mọi người đều không thể phản kháng, ngay cả bị ai lôi đầu ra đánh cũng không biết. Thời đại mà cô sống có dân chạy nạn cổ phiếu xui xẻo, bây giờ thì có công nhân bị đuổi việc như đám ruồi không đầu.
Khó quá.
Cô nhóc quay về phòng, cứ nghĩ mãi rồi lại vui lên.
Cô nghĩ, ít nhất thì bây giờ giá nhà không cao, đang là thời đại kinh tế phát triển đi đầu. Nếu số may thì có thể theo kịp sự tăng vọt của thị trường chứng khoán, của giá nhà, của nghĩa địa! Chỉ cần trốn lên điểm cao nhất, cô chính là người thắng trong cuộc sống.
Rau hẹ vàng trong đống rau hẹ!
Đương nhiên cô cũng không vui được bao lâu.
Cô nhóc lén lút mở chiếc hộp sắt nhỏ của bố mẹ ra, phát hiện tiền trong sổ tiết kiệm đã gần hết rồi. Sau đó hỏi mới biết được, trước đó xưởng phân nhà ở, số tiền tích góp của Diệp Kiến Quốc và Tôn Bình cơ bản đều đã tiêu vào đó, nhưng lại không có tiền vào.
Trừ căn nhà để ở ra thì hai người thật sự là hai bàn tay trắng.
Tuy nghe thì giống đang khoe giàu nhưng chờ nhà tăng giá thì cũng là chuyện của rất nhiều năm sau. Bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể ôm nhà chết đói… nghĩ đến cảnh chết đói, Diệp Khả liền muốn khóc.
Chết như thế nào cũng được, chết đói là không được!
Không được!
Nhưng cô chỉ là một đứa bé, ngoài ôm đùi ra thì không có bản lĩnh nào khác.
Diệp Khả sa sút mấy ngày, ánh mắt nhìn Hứa Xế càng ngày càng kỳ lạ, thường nhìn đại ca chằm chằm làm anh sợ nổi da gà. Anh thật sự không chịu nổi nữa, nhân lúc tan học hôm thứ sáu kéo cô đến bên bờ sông, nhét sô cô la vào miệng tiểu đệ, hỏi cô muốn làm gì.
Cô nhóc há miệng, tủi thân cúi đầu, “Không có gì ạ…”
Phiếu cơm này vừa cao vừa to.
Nhà người đàn ông này có đồ ăn.
Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều tên vở kịch kỳ diệu, từ Bạch Mao Nữ gả cho Hoàng Thế Nhân, đến Chu Bái Bì nửa đêm học tiếng gà gáy, lại đến lão gia địa chủ bội tình bạc nghĩa với con ở yếu ớt. Từ lúc bắt đầu cô âm thầm quan sát, sau đó trực tiếp tưởng tượng ra kết cục bi thảm của mình.
Toàn thân sa sút chán chường.
Đầu cũng sắp trọc rồi.
Mặt Hứa Xế lạnh lùng.
Móc sô cô la trong miệng cô ra ném xuống sông, búng trán cô, “Có phải em định đổi ý không, Diệp Khả, chuyện không đơn giản như vậy đâu, em đã đồng ý với anh rồi thì ngoan ngoãn đi.”
Anh đứng thẳng dậy, “Đừng để anh xử lý em.”
Mũi cô nhóc hếch hếch, cô nhớ vị sô cô la trong miệng vừa nãy, bèn kéo quần áo anh, “Đại ca à, liệu sau này em có chết đói không?” Cô kéo anh ngồi xổm xuống, đặt mông ngồi lên đùi nam sinh, cọ cọ bắp chân của đại ca mà cô thích nhất, “Bố mẹ em sắp bị đuổi việc, có lẽ sau này em sẽ phải đến khu mỏ rồi.”
“Anh nói xem, đến lúc đó em đen nhẻm, anh có còn nhận ra em không?”
Hứa Xế chậm rãi ôm cô vào lòng.
Suýt thì làm Diệp Khả ngộp chết.
“Ngốc, có anh ở đây, sao em chết đói được.”
Giọng anh khi nói câu này có chỗ nào đó không đúng.
Như đang có gì đó ấm ức, khó để biểu đạt.
Diệp Khả sờ hầu kết nổi lên của anh, thơm lên, rồi liếm, “Em không nỡ xa anh đâu.”
Cô rất thích cảm giác bị anh làm.
Cô nhớ cái ôm an toàn ấm áp của anh, như một chiếc thuyền cứu nạn được đúc từ thép tinh luyện, mang đến cho cô sự cứu rỗi và tín ngưỡng, còn nuông chiều, mặc cô ngang bướng.
Tuy nói tình cảm thời niên thiếu không thể coi là thật, nhưng cô rất thích anh.
Như có bệnh.
Hứa Xế vén tóc mái cô lên, hôn thật mạnh, nói như đang hứa hẹn, “Những gì anh nói, chắc chắn anh sẽ làm được. Những gì em đã nói, em phải nhớ kỹ… Diệp Khả, anh hỏi lại em một lần nữa, em muốn anh không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...