Khác với động tác vuốt ve dịu dàng vừa nãy.Hứa Xế vừa ngậm lấy là bắt đầu cắn, hàm răng anh đều tăm tắp, cứ cắn là dùng răng kéo, cô gái không nhịn nổi phải đẩy về phía trước.
Đau quá, đau chết mất, chắc chắn thằng nhãi này coi cô như Wahaha phiên bản người rồi.Đau đến mức nuốt nước bọt, Diệp Khả ôm đầu đại ca, tay nhỏ vung vẩy qua lại, “Đại ca, anh đã nghe nói đến quan điểm phát triển khoa học… hoặc là anh đã từng nghe nói đến nghệ thuật cắt rau hẹ[1] chưa?”[1] Không được cắt hết trong một lần mà phải cắt từ từ, cắt theo đợt.Nam sinh giữ cặp mông nhỏ của cô, khó chịu nói, “Im miệng, ngoan ngoãn cho anh mút.”Cô vặn vẹo cơ thể, nhíu mày hừ mấy lần, khóc nấc nói, “Em bé đau quá à, nếu anh cắn rách ngực em, sau này không còn ngực để mút nữa đâu! Đại ca, rau hẹ phải cắt từng vụ từng vụ, ngực phải mút từng ngày từng ngày nha!”Anh không thể vét hết được.Không được đâu ——Diệp Khả làm tiểu đệ.Có thể nói là cực kỳ nghĩ cho đại ca.Nam sinh đang vùi đầu mút ngực chợt nhả ra, cặp môi mỏng lôi ra sợi chỉ bạc mỏng dài.Mắt anh hơi đỏ.Ngẩng đầu nhìn cô, trên chóp mũi cao thẳng in một vết đỏ.
Diệp Khả nuốt nước bọt, thò lại gần ôm chặt tổ tông này, lắc lắc như để lấy lòng, “Chỉ cần đại ca muốn mút, tiểu đệ sẵn sàng mọi lúc, sao anh phải vội vàng thế.”Shh ——Đầu nhũ nhỏ xinh sưng đỏ đụng vào mặt đối phương, cô đau đến nỗi biến dạng.Người bên dưới bỗng nhiên bật cười, cười rất to.Nụ cười vui vẻ và tính cách lạnh lùng tàn bạo bình thường của anh hình thành một sự đối lập rõ ràng, bỗng thấy hơi đáng ghét.“Diệp Khả, có phải em cực kỳ thích anh không?”Vốn dĩ cô nhóc muốn nói anh hiểu lầm rồi, anh thật sự hiểu lầm rồi.
Nhưng thấy trạng thái tinh thần của đại ca không ổn định, độ vũ lực còn rất ghê gớm, vì thế cô đành phải áp dụng chính sách bình định, hy sinh bản năng tiểu đệ nịnh hót trong nội tâm mình, tạm thời thừa nhận.“Người ta thật sự rất thích rất thích anh đó!”Giọng trẻ con nũng nịu.Cô còn chủ động dẩu môi thơm anh.Khóe miệng đại ca cong lên, xem ra rất hài lòng, gương mặt phát ra ánh sáng Phật Tổ.Cảm giác dao mổ cũng ném đi rồi.Tiểu đệ Diệp Khả giữ được cái mạng nhỏ nên cũng cười rất thư thái.Anh ôm cô trong lòng, hôn vài lần thật mạnh, triền miên gọi “Khả Khả”.
Diệp Khả nghe mà tê dại ngứa ngáy, xun xoe liếm cổ nam sinh, để nam sinh đỡ phải lấy khăn giấy lau mồ hôi.Chán rồi, tay nhỏ lắc bả vai anh, “Đại ca, anh để mì của em ở đâu rồi?”Vừa nãy hai người làm, không biết mì bị ném đi đâu rồi.Nam sinh lấy ra từ chỗ ngồi bên cạnh, bẻ nhỏ từng miếng rồi đút cô ăn, coi Diệp Khả thành người tàn tật không thể tự gánh vác.
Diệp Khả nằm trong lòng đại ca, tiếp tục xem phim, thỉnh thoảng để anh sờ ngực, cũng nũng nịu nói thủ pháp của anh tiến bộ thần tốc, ít ngày nữa có thể vô địch thiên hạ.Khen Hứa Xế đến nỗi làm nơi đó của anh cứng lên.Lúc Diệp Khả về nhà, chiếc túi nhỏ chứa đầy các loại đồ ăn vặt.Một tiểu phú bà.Cô nhóc biết anh giàu, nhưng không ngờ nhà anh lại có một kho hàng thực phẩm.
Anh xách cô đi rẽ trái rẽ phải, bước đến một tòa nhà lớn, tiện tay ném mấy chiếc xúc xích cho con chó săn Đức trong sân ăn, sau đó bế cô đến kho hàng.Lần đầu tiên Diệp Khả hối hận, sao mẹ cô không dùng len đan cho cô cái cặp sách chứ.Hoặc là ra khỏi nhà không mang theo bao tải!Chiếc túi xách nhỏ nhét đầy các loại kẹo, cô ôm một túi xúc xích, nhìn rất ngu ngốc, vui đến nỗi không biết làm gì.
Hứa Xế sờ con chó săn Đức, rồi sờ đầu cô, một người một chó hưởng thụ đãi ngộ ngang nhau.Trong khoảng thời gian ngắn, cô bé và con chó sinh ra cảm giác đồng tình quý mến nhau.Chó Đức: Gâu gâu gâu!Diệp Khả: Tao biết, Nhị Cẩu Tử, đại ca này quá đáng giá đúng không?Chó Đức: Gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!Diệp Khả: Tao hiểu, sau này chúng ta đều là chân chó của đại ca rồi, nhất định phải đoàn kết, không thể để con chó nào liếm anh ấy!Chó Đức: À ú!Diệp Khả: Giơ chữ V!Hứa Xế: “… Hai đứa đang gật gù đắc ý nói cái gì vậy?”Diệp Khả xun xoe chạy đến, chớp đôi mắt, “Đại ca sau này anh đừng tùy tiện nhận tiểu đệ nhé!”Hứa Xế xem như cô đang ghen.Xoa tóc cô nhóc vài lần, anh ừ một tiếng, xem như đồng ý.Diệp Khả: Mẹ nó hạnh phúc quá đi mất!Chiếc đùi này thô như đùi voi, mẹ nó lại còn chỉ có mình cô và một con chó, đời người viên mãn, có thể an tâm nhắm mắt rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...