Tác giả: Tiểu Trân Bảo
Sáng sớm cô vào trường thì hay tin Bảo Ngân không đi học, Gia Nghi hiểu rất rõ cô bạn này, tuy ra vẻ chị hai của trường nhưng thật ra rất yếu đuối, từ nhỏ được sinh ra từ trong trứng nên chẳng phải chịu khổ gì. Bây giờ thất tình, lại nghĩ học... không lẽ?
Cô nắm tay Diệu Anh chạy bán sống bán chết ra ngoài thì đụng phải một bức tượng à không một người có thân hình chắc hơn tượng làm cô ngã xuống đất.
Một bàn tay đưa ra đỡ cô dậy: "Sao lại vội thế? Có chuyện gì sao?"
"Bảo Ngân không xong rồi."- Gia Nghi nhìn anh chỉ kịp nói một câu rồi phóng đi.
Lăng Thiếu Hạo nhìn cô nói theo: "Tôi đưa hai người đi."
Chiếc xe thể thao sang trọng dừng trước nhà riêng của Bảo Ngân, hôm qua là chiếc xe màu đen nay lại thành màu trắng, con người này có cần đổi xe phung phí vậy không, đến cô là con nhà khá giả cũng thấy tiếc. Nhưng Gia Nghi chẳng còn thời gian để cảm thán, cô chỉ phóng nhanh vào nhà.
Không gian biệt thự vốn rộng lớn nhưng không có người, bình thường sẽ có quản gia hay người hầu mà, bọn họ đâu hết cả rồi? Khẽ gọi nhưng chẳng thấy ai trả lời, Diệu Anh đi lên tầng trên tìm cuối cùng hét lên hoảng sợ: "Ngân, cậu sao rồi."
Gia Nghi và Lăng Thiếu Hạo lập tức chạy lên, khung cảnh trước mắt làm họ kinh hãi, Bảo Ngân nằm trên giường, thuốc ngủ vung vãi khắp nơi, cạnh giường là một chai rượu nặng đã được uống hết.
"Ngân, cậu sao rồi, đừng làm mình sợ"- Gia Nghi dùng sức lay người Bảo Ngân, Lăng Thiếu Hạo tức tốc bế cô nàng ra xe.
--- -----++--- ------
Trong bệnh viện, trước phòng cấp cứu, Gia Nghi và Diệu Anh hồi hộp chờ đợi, sau đó cha mẹ của Bảo Ngân cũng tới khóc lóc, Diệu Anh an ủi họ rồi cùng họ đi kí tên.
Gia Nghi ngồi ở một xó, thờ thẫn nhìn vào cửa phòng cấp cứu, cô vô thần, sắc mặt tái nhợt. Lăng Thiếu Hạo vỗ nhẹ vai cô trấn an: "Sẽ không sao đâu."
Gia Nghi không trả lời, vẫn nhìn vào cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn, một lúc lâu sau nói: "Cậu ấy, là người thân nhất của tôi, tôi chỉ có hai người thân thôi... tôi đã mất quá nhiều giờ không thể mất Diệu Anh và Bảo Ngân được..."
Lăng Thiếu Hạo thâm sau nhìn cô, dáng vẻ sợ hãi của cô hắn không phải chưa từng thấy, nhưng lần này là lo lắng, Gia Nghi bây giờ giống như một đứa bé cố chấp giữ lấy vạt áo của thần chết, van xin đừng mang đi người thân của cô.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Gia Nghi chạy đến nắm lấy tay bác sĩ hỏi: "Cậu ấy sao rồi?"
"Chúng tôi đã súc ruột cho cô ấy, hiện giờ không có vấn đề gì, mọi người có thể vào thăm."- Nói rồi bác sĩ rời đi, Gia Nghi vừa trút được một mối lo lớn, cô bước vào phòng bệnh thì thấy Bảo Ngân đang dùng mảnh ly bể cứa vào cổ tay mình, cô vội vàng giật lấy mảnh thủy tinh.
"Cậu buông mình ra, buông ra!"- Bảo Ngân vung tay loạn xạ, vô tình mảnh thủy tinh cứa trúng tay Gia Nghi. Bảo Ngân tái mặt, hoảng sợ buông bỏ mảnh thủy tinh nhìn cô.
"Cậu..."
"Chát!"- Bảo Ngân chưa kịp nói đã bị một cú tát trời giáng của cô xuống mặt.
Lăng Thiếu Hạo đứng bên cạnh, ngạc nhiên. Cô gái này hình như đã rất giận rồi.
"Cậu nhìn lại bản thân mình đi, bây giờ trông cậu giống cái gì? Uống rượu còn uống thuốc ngủ tự tử, khi được cứu sống thì muốn cắt cổ tay, mình nói cho cậu biết, mạng của cậu do mình và những người quan tâm cậu nhặt lại, cậu không được dùng cái chết để trốn tránh, chỉ có những con người bạc nhược mới làm thế."- Gia Nghi tức giận mắng, Bảo Ngân chỉ biết cuối đầu nghe. Khi thấy người nhà của Bảo Ngân đến thì cô cũng an tâm rời đi.
Lăng Thiếu Hạo đi phía sau cô, từ đầu đến cuối như một người ngoài cuộc không hề lên tiếng, đột nhiên cô dừng lại nhìn anh: "Chở tôi đến vũ trường Pink."
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...