Tác giả: Tiểu Trân Bảo
Đứng trên du thuyền, phong cảnh xế chiều, từng đàn chim hải lướt trên mặt biển rồi lại dang cánh bay.
Bạn có từng ngưỡng mộ chim hải âu bay cao? Hay bạn nguyện làm con chim nhỏ hạnh phúc, được sủng ái nuôi dưỡng trong lồng? Chao liệng và an định là hai loại theo đuổi khác nhau, hay đồng thời cùng tồn tại trong lòng mỗi người? Chúng ta khát vọng tự do song lại sợ hãi mạo hiểm, hướng về bầu trời xa xôi song cũng sợ hãi cô đơn. Bay cao vì ai, cũng dừng lại vì ai? Bay tới nơi nào? Lưu lại phải chăng sẽ hối hận vì chưa từng bay cao? Chúng ta đều muốn được một khoảng trời riêng, lại cũng muốn có một chiếc lồng xinh đẹp.
Sau khi chuẩn bị xong các món ăn, Lăng Thiếu Hạo bước ra khoang tàu nhìn thấy cô đứng đó, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía xa, hàng mi dài như cánh quạt khẽ rung động, đôi mắt màu đen tinh nghịch lại vô cùng bình thản. Cô đúng đó, chỉ cần yên lặng như vậy cũng đủ lấn át phong cảnh hữu tình xung quanh.
"Vào ăn đi."- Lăng Thiếu Hạo đến bên cạnh cô, tay cầm theo một cái khăn ướt.
Vừa nói vừa cầm tay cô lên, khi nãy vừa nghịch đất nên trông cô vô cùng lem luốc, anh chậm rãi lau tay cho cô.
Gia Nghi yên lặng nhìn anh một lúc rồi nói: "Sao anh lại đưa tôi đến đây?"
Lăng Thiếu Hạo vẫn tỉ mỉ lau tay cho cô, lên tiếng: "Tôi không nghĩ cô định đón sinh nhật với mì ăn liền."
Gia Nghi ngạc nhiên: "Anh, sao anh lại biết?"
Lăng Thiếu Hạo nhìn cô: "Tôi không cần thiết phải trả lời câu hỏi ngu ngốc này."
Đúng là ngu ngốc, anh là ai chứ? Trợ giáo cơ mà, chỉ cần xem hồ sơ là biết ngay. Nhưng vấn đề là sao anh lại xem thông tin của cô.
Lăng Thiếu Hạo quàng tay qua cổ cô. Gia Nghi cảm nhận được mùi hương Bạc Hà thoang thoảng trên người anh, đó không phải là sự nồng nàn của nước hoa mà là một loại hương thơm tự nhiên có tác dụng trấn an rất hiệu quả.
"Đi thôi."
Một bàn lớn các món ăn được trưng bày trước mắt, một mình anh làm sao? Lăng Thiếu Hạo là người thường nhưng sao lại có năng lực của supermen nhỉ? Với lại... tuy là Gia Nghi ham ăn nhưng cũng không đến độ ham ăn như heo.
Niếm thử một ích cá, tay nghề không tệ, có thể xếp ngang với nhà hàng năm sao, đàn ông đã hảo soái còn nấu ăn ngon, cực phẩm.
Lăng Thiếu Hạo đưa cô về nhà đã gần tối.
Tuy không biết vì sao anh lại tốt với mình như vậy nhưng Gia Nghi vẫn lên tiếng: "Cảm ơn"
"Cảm ơn ai?"- Lăng Thiếu Hạo nhìn cô, hỏi.
"Anh."- Gia Nghi trả lời.
"Vì điều gì?"- Lăng Thiếu Hạo cố tình trêu cô. Biết vậy, Gia Nghi hung hăng lườm anh rồi vào nhà nhưng lại nghe anh nói lớn: "Không mời tôi vào nhà à?"
Gia Nghi mặc kệ, bước chân ngày càng nhanh. Con người vô sỉ này, nghiêm túc được một chút lại bắt đầu giở trò.
Lăng Thiếu Hạo mỉm cười nhìn cô nhóc nhỏ chạy như bay rời đi, điện thoại anh reng lên, anh nghe máy, tức thời sắc mặt trở nên căng thẳng.
"Cha, vì sao phải hủy"
...
"Không cần."
.....
"Trước khác giờ khác, con... là vì bộ mặt của gia đình mình, nên hôn sự này, không cần hủy nữa"
Cuộc gọi nhanh chóng tắt, Lăng Thiếu Hạo nhìn vào khu nhà trọ lụp xụp thở dài như vừa chiến đấu với Mafia, nói thật, đối diện với gia đình anh chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...