Tác giả: Khương Nan Cật
Editor: Left Dimple
Hạ Tử Xuyên đọc xong văn kiện vô cùng hưng phấn, ôm lấy cái đầu nhỏ của Dạ Mục liền "chụp chụp" hôn hai cái, liên thấy vẻ mặt ngây dại khi bị hôn của Dạ Mục.
Chờ cho cô thư ký ra khỏi cửa.
Dạ Mục: Có chuyện gì vậy? Nhìn anh thật hạnh phúc.
Hạ Tử Xuyên: Sau khi thử nghiệm tự phục hồi tế bào động vật của chúng ta thành công, kết quả thử nghiệm đã được công bố trên tạp chí khoa học quốc tế.
Dạ Mục: Các tế bào tự phục hồi? Có phải là khả năng tự chữa lành vết thương sau khi bị thương?
Hạ Tử Xuyên: Đúng rồi.
Dạ Mục: Sau khi xong sẽ trở thành ma cà rồng? Có thể tự chữa lành, hơn nữa còn không già cũng không chết.
Hạ Tử Xuyên: Nhưng ma cà rồng không thể ăn tỏi và không thể nhìn thấy mặt trời.
Dạ Mục: Ồ, cũng đúng ha.
Hạ Tử Xuyên cười cười xoa đầu Dạ Mục.
Sau khi tan ca, Hạ Tử Xuyên mang theo Dạ Mục ăn cơm, lại một mình mua cho Dạ Mục một phần đồ ngọt dâu tây Đại Phúc.
Dạ Mục: Ha ~ em ngửi thấy nó nè, bây giờ miệng của em toàn là mùi dâu tây.
Hạ Tử Xuyên: Đừng nháo! Tôi đang mở cửa ngay bây giờ.
Dạ Mục: Không ồn ào, anh ngửi thấy.
Hạ Tử Xuyên mở cửa, đem Dạ Mục kéo vào nhà.
Hạ Tử Xuyên: Vị dâu? Tôi muốn nếm thử.
Dạ Mục: Làm sao để nếm thử đây? Ngô...
Hạ Tử Xuyên ấn Dạ Mục lên tường, lập tức ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu, dùng đầu lưỡi 'nếm thử' mùi dâu tây trong miệng cậu.
Không đến mấy phút, ma cà rồng nhỏ đã bị hôn đến thở hồng hộc, hai chân nhũn ra, dựa vào trong ngực Hạ Tử Xuyên hai mắt mê ly thở hổn hển.
Sau đó, cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy trong phòng khách có một nữ nhân trung niên tao nhã, trợn to hai mắt, há miệng, bộ dáng không thể tin được.
Hạ Tử Xuyên nhìn đến nữ nhân kia, nói: Mẹ, sao mẹ lại tới đây?
Người phụ nữ trung niên: Con đã không trở về nhà kể từ khi con cãi nhau với cha của con, mẹ chỉ nhớ con, đến thăm con.
Hạ Tử Xuyên: Em ngồi xuống trước, tôi sẽ pha trà.
Nói xong, xoay người đi vào phòng bếp nấu nước sôi, pha trà.
Mẹ Hạ Tử Xuyên: Chàng trai trẻ, con xưng hô thế nào?
Dạ Mục: Xin chào dì, con tên Dạ Mục, dì gọi con là Tiểu Dạ là được.
Mẹ Hạ Tử Xuyên: Tiểu Dạ* à, quan hệ của con và Tử Xuyên là...?
(*Ở đây tui để Tiểu Dạ nhá chứ bản raw là Tiểu Diệp(Lá nhỏ)không biết sao lại thế không lẽ đồng âm (???))
Dạ Mục vẻ mặt ngoan ngoãn: Dạ là quan hệ bao dưỡng?
Mẹ Hạ Tử Xuyên kinh hãi: Quan hệ bao dưỡng? Hạ Tử Xuyên nó cho con rất nhiều tiền?
Dạ Mục: Không, là con cho Dạ Mục rất nhiều tiền nghiên cứu, để anh ấy vĩnh viễn ở bên con.
Mẹ Hạ Tử Xuyên vẻ mặt đờ đẫn, con trai bà, một đường nhảy cấp học xong siêu cấp học bá tiến sĩ sinh học.
Để nghiên cứu dự án 'bất tử', chọn từ chức khỏi phòng nghiên cứu quốc gia để tự đầu tư.
Cãi nhau với cha mình, rồi sau đó thề sẽ không lấy của cha mẹ một xu.
Hiện giờ, con bà vì tài chính để nghiên cứu, vậy mà tự mình đi hy sinh nhan sắc!
Hạ Tử Xuyên đi tới, đưa trà cho mẹ.
Mẹ Hạ Tử Xuyên: Tiểu Dạ à, dì đột nhiên rất muốn ăn trái cây, có thể rửa trái cây cho dì ăn không?
Dạ Mục gật đầu, vui vui vẻ vẻ chạy đi rửa trái cây.
Hạ Tử Xuyên ngồi xuống: Mẹ, sao con lại cảm thấy hôm nay mẹ hơi kỳ lạ?
Mẹ: Mối quan hệ của con với Dạ Mục, không bao giờ được cho cha của con biết!
Nếu để lão già bướng bỉnh trong nhà biết, con trai vì có tiền, được một nam hài tử bao dưỡng, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.
Hạ Tử Xuyên: Dạ.
Mặc dù nói xã hội hiện nay đối với đồng tính luyến ái tương đối bao dung và hiểu biết, nhưng lão gia tử trong nhà vẫn rất phong kiến.
Lúc trước chính anh lựa chọn rời khỏi viện nghiên cứu quốc gia, tự mình đi nghiên cứu thì thiếu chút nữa cùng lão gia tử đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Hai mẹ con ăn ý bắt đầu rơi vào im lặng ngắn ngủi.
Lúc này, Dạ Mục cầm hai quả táo đỏ thạch rửa sạch đi tới
Dạ Mục: Dì, ăn táo.
Hạ Tử Xuyên nhéo chóp mũi Dạ Mục: Tiểu ngốc nghếch, táo phải gọt vỏ, cắt miếng, bày ra.
Dạ Mục vui sướng đi lấy dao gọt hoa quả cùng đĩa, thời gian kế tiếp, mẹ Hạ Tử Xuyên nhìn con trai cười ha hả đem táo cắt miếng, mỗi một khối gọt thành thỏ nhỏ bày ở trên đĩa.
Đây có phải là con trai bà không? Cái máy học tập thờ ơ ngoài sinh học ra thì không cần gì khác, bây giờ được bao nuôi, đều biết làm thế nào để kim chủ thích rồi à.
Mẹ Hạ Tử Xuyên vừa mừng rỡ, vừa bi thương nghĩ.
Mẹ Hạ Tử Xuyên tràn đầy tâm tư rời đi, hai người bắt đầu tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Dạ Mục uất ức: Hạ Tử Xuyên, sao buổi tối anh không ôm em, hát ru cho em nghe?
Hạ Tử Xuyên: Hát ru ngủ có thể, ôm không được.
Dạ Mục: Tại sao?
Hạ Tử Xuyên thấp giọng bên tai cậu: Ôm em, tôi chỉ sợ mình nhịn không được nửa đêm đứng dậy đâm vào mông em.
Dạ Mục: Đâm mông? Dùng cái gì đâm?
Hạ Tử Xuyên tắt đèn: Còn nhỏ không được hỏi cái này, ngủ đi.
Dạ Mục quyết định lén đi tư vấn vấn đề đâm mông.
_______________________
._.
Editor: Mé ưiiiii cíuuu hôm nay edit hai chương xịt máu mũi 2 lần (ノω\).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...