Kẻ Tuẫn Tội FULL


Lão Kỉ không ở trong phòng.
  Ngụy Huỳnh để giẻ lau trên lưng ghế, lau tay vào quần jean, đang tính xem có nên ở trong phòng đợi lão Kỉ hay không.

Đang suy nghĩ, Trương Hải Sinh cầm cây lau nhà đẩy cửa bước vào, thấy Ngụy Huỳnh, liền sững người.
   "Lão Kỉ đâu?"
   "Không biết." Ngụy Huỳnh thành thật trả lời, "Tôi vừa mới tới."
   "Lão già này, lại lén đi đâu rồi không biết." Trương Hải Sinh liếc nhìn Ngụy Huỳnh, "Sao cậu lại tới đây?"
   "Dạ?" Ngụy Huỳnh tránh ánh mắt của Trương Hải Sinh "Tình nguyện viên phục vụ."
   "Lão Kỉ lại nhờ cậu mua đồ?"
   "Không có."
  Vẻ mặt Trương Hải Sinh hòa dịu đôi chút, ngữ khí vẫn không hề khách khí, "Cậu tới phòng khác đi, tôi còn phải lau nhà" Nói xong, bung cây lau nhà ra, bắt đầu lau ngang lau dọc.

Ngụy Huỳnh không kịp tránh, liền bị đập vào gót chân hai lần liên tiếp, vội vàng cầm giẻ lau chạy khỏi phòng.
  Đây là tiết xã hội thực tiễn cuối, Ngụy Huỳnh luôn cảm thấy nên nói tạm biệt với Kỉ Càn Khôn, tuy không cần quá chính thức, nhưng cũng được coi là có đầu có đuôi.

Sau đó đi khắp cả tầng lầu, vẫn không thấy bóng dáng Kỉ Càn Khôn đâu.

Ngụy Huỳnh cân nhắc xem có nên đi hỏi Trương Hải Sinh không, sau khi suy nghĩ mấy bận, vẫn là từ bỏ suy nghĩ này.

Một là, Trương Hải Sinh nhìn có vẻ cũng không biết lão Kỉ đi đâu; hai là, từ thái độ của Trương Hải Sinh đối với anh, thì biết chắc cũng sẽ không nói cho mình biết.
  Thôi vậy, Ngụy Huỳnh nói với chính mình, biển người mênh mông, anh và lão Kỉ chỉ có thể xem là bèo nước gặp nhau.

Duyên đến duyên đi, thuận theo tự nhiên vậy.
  Dù vậy, Ngụy Huỳnh vẫn có chút mất mát, cũng không còn hứng thú tìm người để nói chuyện nữa.

Anh cầm giẻ lau, tính đi giúp những tình nguyện viên khác làm vệ sinh.
  Sau khi làm liên tiếp hai tầng lầu, lau chùi mấy căn phòng, Ngụy Huỳnh tới lầu 3.

Trái ngược với cảnh người qua kẻ lại đông đúc, ở đây rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều.

Vừa rẽ vào lối hành lang, Ngụy Huỳnh liền nhìn thấy một người ngồi trước cửa phòng nào đó, đang nhìn vào bên trong.
  Là Kỉ Càn Khôn.
  Ngụy Huỳnh liền vui trở lại, bước nhanh về phía đó.
   "Lão Kỉ!"
  Kỉ Càn Khôn nghe tiếng liền quay đầu lại, nhìn anh, trên mặt cũng mỉm cười.
   "Cậu đến rồi?"
   "Đúng vậy, bác đang làm gì thế?"
  Ngụy Huỳnh tới bên cạnh Kỉ Càn Khôn, nhìn vào trong phòng.
  Đây là gian phòng đơn, bố cục không khác mấy so với phòng của lão Kỉ, chỉ là, vì rèm cửa kéo lại nên trong phòng ánh sáng lờ mờ, nhiệt độ cũng thấp hơn nhiều.
  Một người yên tĩnh nằm trên giường, toàn thân được đắp một tấm chăn bông, chỉ lộ ra phần đầu.


Từ mái tóc hoa râm bung xõa trên chăn có thể thấy được đây là một người phụ nữ, tuổi cũng tầm 60.
   "Bà ấy là?"
   "Họ Tần, tên gì thì không rõ." Kỉ Càn Khôn trầm tư nhìn người phụ nữ.
   "Bà ấy..

đang ngủ sao?" Ngụy Huỳnh thấp giọng hỏi.
   "Đúng vậy, vả lại còn là loại giấc ngủ khó tỉnh lại."
   "Ồ?" Ngụy Huỳnh kinh ngạc mở to mắt, "Vậy..

ông ở đây làm gì?"
  Kỉ Càn Khôn cười nhưng cũng không trả lời, chỉ là hất cằm về phía trước.
   "Giúp tôi, đi kéo rèm cửa ra."
  Ngụy Huỳnh do dự một lúc.

Tuy người phụ nữ đang ngủ say, nhưng dù sao đây cũng là không gian riêng của bà ấy.

Nhưng chỉ là kéo rèm thôi mà, chắc không được tính là xâm phạm quyền riêng tư chứ.

Nghĩ tới đây, Ngụy Huỳnh nhìn trái nhìn phải dãy hành lang, rồi đưa chân bước vào phòng.
  Vừa vào phòng, Ngụy Huỳnh liền ngửi thấy một mùi kỳ lạ.

Anh hít hít mũi, đi tới cửa sổ, kéo rèm ra.
  Ánh trời chiều liền chiếu vào, gương mặt người phụ nữ cũng trở nên rõ ràng hơn.

Có thể nhìn ra được lúc bà còn trẻ có lẽ là một mỹ nữ, gương mặt tròn mịn, mi mắt đoan chính, da dẻ mềm mại.
  Ngụy Huỳnh quay đầu nhìn Kỉ Càn Khôn, phát hiện ra người phía sau cũng đang nhìn anh.
   "Cậu cũng ngửi thấy rồi?"
   "Ừm" Ngụy Huỳnh chau mày, mùi này không khiến người ta cảm thấy vui vẻ được, hỗn hợp dầu mè hay của thứ gì đó, khiến người ta liên tưởng tới một loại cảm xúc tà ác.
  Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn, từ từ vào trong phòng.

Ông đánh giá bày biện trong căn phòng, thỉnh thoảng động đậy cánh mũi, sau đó, ông hướng tầm mắt về người phụ nữ đang ngủ say.
  Ngụy Huỳnh cũng đang tìm nguồn gốc của mùi hương đó, nhưng trong căn phòng bé tí nhìn là thấy hết, cũng không có những thứ đại loại như thức ăn thừa.

Sau cùng, anh và Kỉ Càn Khôn nhìn nhau.
  Kỉ Càn Khôn cười, di chuyển xe lăn tới bên giường, nghiêng người ngửi.

Sau đó, sắc mặt ông liền khó coi.
   "Không sai." ông chỉ vào người phụ nữ đang ngủ say, "Là mùi trên người bà ấy."
  Ngụy Huỳnh có chút khó hiểu, loại trị liệu nào đó cần tới dầu mè sao?
   "Nào, lấy giúp tôi chiếc ly đó tới đây."
  Ngụy Huỳnh nhìn theo hướng ngón tay Kỉ Càn Khôn, trên chiếc bàn gỗ đối diện chiếc giường, có đặt một ly thủy tinh, bên trong còn chừng nửa ly nước đục ngầu.

  Ngụy Huỳnh đưa ly nước tới cho ông.

Kỉ Càn Khôn cầm ly nước trong tay, đầu tiên là đưa ly nước có dung dịch vẩn đục soi dưới ánh mặt trời, sau đó lại đưa mũi lên miệng ly ngửi ngửi.

Sau cùng, ông dùng ngón tay út chấm lấy một chút nước, đưa vào miệng thử một lúc rồi quay đầu nhổ đi.
   "Được rồi" ông từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay, đem chiếc ly lau vài lần, rồi dùng khăn tay gói chiếc ly lại, đưa cho Ngụy Huỳnh.
   "Để lại chỗ cũ."
  Ngụy Huỳnh làm theo lời ông, thắc mắc trong lòng ngày càng lớn.
   "Lão Kỉ, bác đây là?"
   "Không sao." Kỉ Càn Khôn đột nhiên ngẩng đầu cười, trong mắt lại thoáng lộ ra chút tức giận, "Đưa tôi về."
  Ngụy Huỳnh đẩy Kỉ Càn Khôn chậm rãi đi trong dãy hành lang yên tĩnh.

Ngụy Huỳnh nhìn những cánh cửa hoặc được che đậy hoặc được mở ra, thấp giọng hỏi: "Những người ở chỗ này là người thế nào?"
   "Hử?" Kỉ Càn Khôn như đang suy nghĩ chuyện trong lòng, "Nằm liệt giường.

Họ không cần thường xuyên ra ngoài, nên được sắp xếp ở lầu 3."
  Ngụy Huỳnh "ồ" một tiếng, nhìn xuống chiếc xe lăn mình đang đẩy, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
   "Vậy, sao bác có thể lên đây được?"
   "Nghĩ cách thôi." Kỉ Càn Khôn trả lời qua loa, dường như ông không muốn nói nhiều, Ngụy Huỳnh cũng thức thời liền ngậm miệng lại.
  Đi tới lối cầu thang, Ngụy Huỳnh dừng lại, đánh giá một lượt, tính xem làm thế nào mới có thể đưa Kỉ Càn Khôn xuống lầu 1.

Kỉ Càn Khôn nhìn ra được vẻ không biết phải làm thế nào của anh, liền cười nói: "Cậu cõng tôi xuống trước."
  Xem ra chỉ còn cách này.

Ngụy Huỳnh xoay người, ngồi xổm xuống đưa lưng tới chỗ Kỉ Càn Khôn, Kỉ Càn Khôn ôm lấy cổ anh, Ngụy Huỳnh đưa hai tay ra sau, giữ lấy đùi của Kỉ Càn Khôn, dùng sức đứng dậy.
  Lão Kỉ nặng hơn so với tưởng tượng.

Ngụy Huỳnh đi xuống lầu một, cảm giác được thắt lưng và đầu gối chịu áp lực rất lớn.

Rất nhanh, trán anh xuất hiện tầng mồ hôi, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc.
   "Mệt rồi thì để tôi xuống." giọng nói Kỉ Càn Khôn vang lên bên tai "Nghỉ một lúc rồi đi tiếp."
   "Không sao." Ngụy Huỳnh có chút xấu hổ đối với thể lực tệ hại của mình, cắn cắn răng, từng bước từng bước đi xuống.

Tới lầu một, anh lại gặp khó khăn, phải để lão Kỉ ở đâu đây? Dù sao cũng không thể để ông ngồi trên nền đất lạnh chứ?
   "Để tôi xuống chỗ tay vịn cầu thang."
  Ngụy Huỳnh làm theo.

Kỉ Càn Khôn nghiêng người ôm lấy tay vịn cầu thang, hai tay nắm chặt lan can sắt, hai chân mềm nhũn đặt xuống đất.
   "Được rồi, đi lấy xe lăn của tôi xuống đi." Kỉ Càn Khôn lại dặn dò một câu "Cẩn thận đấy, cái đó cũng rất nặng."

  Ngụy Huỳnh không dám ở lại quá lâu, lau mồ hôi trán, liền mau chóng chạy lên lầu 3, đem chiếc xe lăn xuống.
  Kỉ Càn Khôn vẫn giữ tư thế khó chịu nằm sấp ôm lấy tay vịn cầu thang, nhìn lên trên, giống như một đống quần áo cũ bị vứt bỏ.

Nghe tiếng xuống cầu thang của Ngụy Huỳnh, Kỉ Càn Khôn ngẩng đầu, vẻ đầy hy vọng nhìn anh, trong mắt còn có chút áy náy.
   "Thật vất vả cho cậu quá."
  Ngụy Huỳnh biết ông cũng đang gắng gượng.

Chỉ dựa vào đôi tay chống đỡ sức nặng toàn thân, bất cứ lúc nào ông cũng có thể té xuống đất.

Cho nên anh không kịp nghỉ, liền vội vàng đỡ Kỉ Càn Khôn ngồi xuống xe lăn.
  Giúp ông đắp thảm lông xong, Ngụy Huỳnh thẳng người dậy, hai người cùng lúc thở ra một hơi.

Kỉ Càn Khôn vỗ vỗ lưng anh: "Đưa tôi về phòng đi, pha trà chúng ta nghỉ ngơi một chút."
Trương Hải Sinh vẫn đang trong phòng, đang cúi người xuống giường Kỉ Càn Khôn dọn dẹp, thấy họ vào, Trương Hải Sinh đem chiếc gối đang vỗ trên tay để xuống đầu giường.

Dù ông ta nhìn có vẻ giống như đang dọn dẹp giường, nhưng Ngụy Huỳnh dám khẳng định ông ta đang tìm thứ gì đó.
   "Ông về rồi?" Trương Hải Sinh vẻ mặt tươi cười, chỉ xuống giường, "Có muốn nghỉ chút không?"
   "Không cần." Kỉ Càn Khôn khóe mắt rủ xuống, đưa tay ra hiệu cho Ngụy Huỳnh đẩy ông tới trước cửa sổ.
   "Đi đâu vậy lão Kỉ? Khiến tôi lo chết được."
   "Đi dạo quanh một vòng." Kỉ Càn Khôn không nhìn ông ta, xoay người sang Ngụy Huỳnh "Tiểu Ngụy, mở cái tủ đó, bên trong có trà.

Chúng ta pha chút trà uống nhé."
  Trương Hải Sinh thấy vậy, chỉ có thể nói "Hai người cứ trò chuyện." rồi hậm hực đẩy cửa đi ra.
  Trà hôm nay là chè xanh Lục An, hương thơm thanh cao, mùi vị tươi mới nguyên chất.

Một cốc trà nóng xuống bụng, hơi thở hai người cũng dần được điều hòa lại.

Mồ hôi trên người Ngụy Huỳnh cũng đỡ đi một nửa, thoải mái dựa cạnh bàn, nhấp từng ngụm trà nhỏ.
  Kỉ Càn Khôn lấy thuốc Kent ra hút, rất nhanh trong phòng mù mịt khói thuốc, lẫn với mùi trà, khiến người ta lười biếng.

Ngụy Huỳnh hít hít mũi, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ trên lầu 3.
   "Bác gái đó.." Ngụy Huỳnh thử hỏi, "Là bạn của bác sao?"
   "Không được tính là bạn." Kỉ Càn Khôn lắc đầu, "Tôi chỉ biết bà ấy họ Tần."
   "Vậy bác.."
   "Sau này sẽ từ từ kể cậu nghe." Kỉ Càn Khôn cười, "Hôm nay mấy giờ về?"
   "Cũng sắp rồi." Ngụy Huỳnh nhìn đồng hồ "Lúc nữa phải đến phòng viện trưởng viết lời bình gì đó nữa ạ."
   "Lời bình?"
   "Dạ phải." Ngụy Huỳnh bỏ tách trà xuống, đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào mắt Kỉ Càn Khôn "Đây là tiết xã hội thực tiễn cuối của cháu rồi."
   "Cũng có nghĩa là." Kỉ Càn Khôn ngừng lại một chút, đưa ánh nhìn sang chỗ khác "Cậu sẽ không đến nữa?"
   "Chưa chắc ạ." Ngụy Huỳnh nhìn ra vẻ vô cùng thất vọng tử trên gương mặt ông, liền mềm lòng "Lúc không có tiết, cháu sẽ tới thăm bác."
   "Haizz, không cần đâu." Kỉ Càn Khôn cúi đầu, đập đập bụi trên thảm lông "Cậu thanh niên trai tráng, không cần lãng phí thời gian với ông già này đâu."
   "Không mà, lão Kỉ." Ngụy Huỳnh có chút ngượng ngùng gãi đầu "Bác rất thú vị..

cháu cũng rất thích trò chuyện với bác."
   "Thú vị? Hahaha." Kỉ Càn Khôn kinh ngạc trừng to mắt, sau đó liền ồ lên cười "Tôi sống hơn nửa đời người, lần này xem như tôi được đánh giá cao nhất rồi đấy."
   "Thật đấy ạ, cháu cảm thấy bác không giống với những cụ già khác."
   "Hờ hờ." không biết vì sao, thần sắc Kỉ Càn Khôn có chút ảm đạm "Đương nhiên không giống rồi."
  Ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa gương mặt được ánh mặt trời buổi chiều nhuộm thành một màu vàng, nửa còn lại giấu trong bóng râm.


Điều này khiến biểu tình trên mặt ông lộ ra vẻ vô cùng phức tạp, có hy vọng, cũng có nỗi cô đơn sâu thăm thẳm.
  Ngụy Huỳnh nhìn ông, tự dưng có chút thương cảm.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, đến cả hơi thở của hai người cũng có thể phân biệt rõ ràng.

Một có lực, một mềm yếu; một ngắn, một dài; một nặng tâm tư, một vô tư không biết gì; một ra sức giữ chặt lấy những thứ mình trân quý, một hiếu kỳ đối mặt với tương lai đang dần dần mở ra.
  Hồi lâu, Kỉ Càn Khôn quay đầu lại, cười với Ngụy Huỳnh.
   "Không cần biết có gặp lại hay không, tôi cũng rất vui được quen biết cậu, Ngụy Huỳnh."
   "Cháu cũng vậy." Ngụy Huỳnh cũng cười, "Lão Kỉ."
   "Cháu thật hy vọng mình có thể được bác cho lời bình đủ tư cách." Kỉ Càn Khôn nhướng mày nhìn anh, ánh mắt vừa thân thiện vừa giảo hoạt "Cho cậu một cái không đủ tư cách."
   "Dạ?" Ngụy Huỳnh kinh ngạc mở to mắt.
   "Để cậu về viện dưỡng lão học lại thực tiễn xã hội."
   "Haha!" Ngụy Huỳnh cũng cười, "Cháu sẽ về thăm bác."
   "Thật?" biểu tình của Kỉ Càn Khôn trở nên nghiêm túc, "Cậu không được lừa ông già này đâu nhé."
   "Đương nhiên."
   "Nói thật thì tôi vẫn còn chuyện muốn cậu giúp."
   "Dạ, bác cứ nói." Ngụy Huỳnh nhìn hộp thuốc trên đầu giường, cả cây thuốc đã hết một nửa "Vẫn là mua thuốc lá sao?"
   "Không phải." Kỉ Càn Khôn nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nói "Cậu biết quan hệ giữa tôi và Trương Hải Sinh là gì không?"
   "Dạ?" Ngụy Huỳnh có chút khó hiểu, "Ông ấy là điều dưỡng của bác, không phải sao?"
   "Không chỉ có vậy." Kỉ Càn Khôn cười khổ "Cậu muốn biết vì sao tôi phải ở trong này không?"
  Dáng vẻ Ngụy Huỳnh trở nên trịnh trọng, anh đứng thẳng người, gật đầu.
   "Tôi từng là kỹ sư điện tử, từng kết hôn, hơn 20 năm trước, vợ đã qua đời." Kỉ Càn Khôn châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, "Chúng tôi không có con với nhau.

Cho nên, nhưng năm sau này, tôi vẫn sống một mình.

Sau đó, tôi bị tai nạn xe rất nặng."
  Ông vỗ vỗ đùi mình: "Hai chân cũng bị tàn phế, vả lại tôi còn hôn mê cả một năm rưỡi."
  Ngụy Huỳnh nhìn ông chằm chằm, khẽ chau mày.
   "May mà khi đó công đoàn cũng không tệ." Kỉ Càn Khôn nói "Công đoàn giúp tôi thắng kiện, đối phương bồi thường cho tôi một khoản tiền lớn.

Tôi không có con cái, cũng không có họ hàng.

Cho nên, sau khi tôi tỉnh lại, đơn vị đưa tôi tới đây."
   "Sau đó, bác đã ở trong viện dưỡng lão cho tới giờ?"
   "Ừm." Kỉ Càn Khôn phủi phủi khói thuốc, "Nhà của tôi đã cho người ta mướn, mấy năm trước làm xong thủ tục nghỉ hưu sớm.

Nhà cho mướn, lương và tiền bồi thường, dư giả cho sinh hoạt, cho nên trong mắt người khác, tôi là ông lão có tiền."
  Ngụy Huỳnh cười: "Đích thực là vậy, ít ra trà của bác không tồi."
  Kỉ Càn Khôn cũng cười: "Cậu biết đấy, chân tôi không tiện, lại không muốn cuộc sống mình quá nhàm chán, cho nên, những chuyện mua sắm, chỉ có thể nhờ Trương Hải Sinh.

Tin rằng cậu cũng nhìn ra, lão già này tay chân không mấy sạch sẽ."
  Ngụy Huỳnh gật đầu.

Cuối cùng anh cũng biết vì sao thái độ của Trương Hải Sinh đối với mình lại dữ dằn như vậy, Kỉ Càn Khôn nhờ anh mua đồ, Trương Hải Sinh đương nhiên sẽ không thể khai khống hóa đơn, mất đi cơ hội kiếm lời.
   "Vả lại, bây giờ tôi đã không thể tin ông ta được nữa." Kỉ Càn Khôn ném đầu thuốc vào trong miệng bình,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui