Tiểu khu Tây Viên Quận được khởi công xây dựng vào khoảng năm 1991, khi đó là một trong số ít khu nhà có kiến trúc cao tầng của thành phố C.
Mười mấy năm qua đi, theo sự phát triển không ngừng, từng tòa cao tầng mọc lên, Tây Viên Quận đã mất đi vị trí nổi bật giữa đám đông của nó.
Ở nơi mà ngơi một tí đều là những tòa kiến trúc mấy chục tầng lầu, Tây Viên Quận 15 tầng lầu rõ ràng bị lu mờ.
Sau năm 2007, vì phí bất động sản ở đây thu về quá thấp, công ty bất động sản Tây Viên Quận bị buộc phải tháo dỡ, nơi đây thật sự trở thành tiểu khu không ai quản lý.
"Vứt bỏ" hai chữ này có thể nói là rất phù hợp với quang cảnh của khu này
Con đường nhựa gồ ghề; vỉa hè vỡ vụn; thùng rác ngập tràn rác thải; xe cộ để ngổn ngang; vì lâu rồi không được cắt tỉa, cỏ đã cao ngang người
Bị "vứt bỏ" còn có cư dân của tiểu khu ở đây, những hộ có điều kiện cải thiện chỗ ở sớm đã dọn đi rồi, nhà ở ban đầu nếu không bán, thì cũng cho người ta thuê, thêm vào đó chỗ gần tiểu khu là khu chợ bán sỉ các mặt hàng nhu yếu phẩm, rất nhiều thương hộ đều thuê chỗ này làm nhà kho.
Điều này khiến cho thành phần cư dân sống trong tiểu khu tương đối phức tạp, người từ nơi khác đến và người sống trôi nổi chiếm tỉ lệ tương đối cao, nhiều năm nay các vấn đề trị an và các vụ án hình sự xảy ra rất nhiều
Đỗ Thành trầm mặc nhìn tòa lầu trước mặt, phiền não nhả ra một ngụm khói
Đã vào giữa đông, tầm 7h tối, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.
Tuy con đường lớn cách một bức tường đã lên đèn sáng trưng, nhưng trong tiểu khu Tây Viên Quận vẫn là dáng vẻ nặng mùi chết chóc.
Đèn đường trong khu viên phần lớn đều đã bị hư, chỉ có ánh đèn của mấy hộ sống ở đấy len qua cửa sổ miễn cưỡng soi sáng đoạn vỉa hè phía trước.
Những ánh sáng thưa thớt này khiến khu viên không bị tối đen, ngược lại còn khiến bầu không khí thêm phần tự nhiên
Đỗ Thành ném đầu thuốc đi, dập tắt, quay đầu hỏi một thanh niên bên cạnh: "Tiểu Cao, xác định là chỗ này chứ?"
"Không sai" Cao Lượng lấy điếu thuốc trên miếng xuống, chỉ tay về phía một trong những tầng lầu, "Tòa lầu 4, ban 2"
"Có thể chi tiết hơn chút nữa không?"
Cao Lượng nhìn Đỗ Thành một cái, xoay người chui vào ghế sau của chiếc Santana, lấy ra một thùng hình vuông bằng da màu đen, chậm rãi đi về hướng lầu 4
Đỗ Thành vội đuổi theo sau
Cao Lượng đứng nơi hành lang cầu thang, đeo thiết bị định vị lên vai, lấy đầu dò ra, dò trái dò phải mấy lần, mắt nhìn vào tần suất tín hiệu, sau cùng lười biếng chỉ về phía tay phải: "Số 3"
"Số 3" Đỗ Thành lại hỏi "Lầu mấy?"
"Cái đó thì không biết" Cao Lượng cụp mí mắt nhìn xuống, cất đầu dò vào trong hộp, "Không việc gì nữa rồi chứ? Tôi đi trước đây"
"Có a" Đỗ Thành có chút khẩn trương "15 tầng, tôi không thể lục soát hết được a"
"Vậy phải làm sao?" Cao Lượng không kiên nhẫn, "Thiết bị định vị chỉ có thể bắt tín hiệu theo phương thẳng đứng"
"Thôi đừng đùa anh nữa" Đỗ Thành đổi sang bộ mặt tươi cười, ông chỉ vào đèn báo tần suất tín hiệu của thiết bị định vị, "Nếu gần nguồn phát ra tín hiệu, nó sẽ chớp nhanh hơn"
"Tôi kháo!" Cao Lượng trừng to mắt, "Đừng nói ông muốn tôi phải lục soát từng tầng một đấy chứ, 15 tầng đấy!"
"Hai chúng ta ngồi tháng máy lên trên, lục soát từ đỉnh lầu trở xuống" Đỗ Thành vỗ vỗ vai Cao Lượng, tiện tay nhét nửa bao thuốc lá thơm vào túi áo của đối phương, "Anh đây lên cùng cậu, lỡ như thằng nhóc đó trốn ở tầng 15, thì cũng không mệt được cậu mà"
Miệng đang nói, nhưng Đỗ Thành đã dỗ Cao Lượng đẩy vào thang máy.
Cao Lượng mặt không vui chút nào, cửa thang máy vừa khép lại, liền không nhịn được mà phàn nàn: "Anh nhiều tuổi vậy rồi, còn liều mạng vậy sao?"
Đỗ Thành ấn số 15, xoay người cười hì hì: "Anh đây cũng chỉ làm thêm vài năm nữa thôi mà, coi như giúp lần này đi"
Cao Lượng nhìn Đỗ Thành, lão cảnh sát này đã làm cảnh sát hơn 30 năm, cơ thể đã hơi béo, áo Jackets cũ kĩ ôm sát người, vòng eo nhô ra nửa vòng tròn đáng yêu.
Tóc hoa râm rối bù, trên gương mặt đầy nếp nhăn là bộ dạng đang lấy lòng, cũng không đành lòng, làu bàu vài câu cũng không nói gì nữa
Đỗ Thành đứng thẳng người, không rời mắt khỏi những con số đang không ngừng biến hóa trên màn hình LCD
Thang máy lên tới tầng 15.
Hai người lần lượt ra khỏi thang máy, Cao Lượng lấy đầu dò của thiết bị định vị ra, vừa muốn bắt đầu kiểm tra, Đỗ Thành liền ngăn anh lại, đưa tay tắt đi âm thanh của thiết bị định vị.
Cao Lượng bất giác bật cười, nhỏ giọng nói: "Lão hồ ly nhà ông"
Đỗ Thành cười không thành tiếng, ra hiệu cho Cao Lượng đi phía trước, còn mình thì theo sau, nhìn vào tầng suất của đèn tín hiệu
Hai người nhẹ tay nhẹ chân, trong hành lang cầu thang tối đen chậm rãi tiến về phía trước.
Nền xi măng sớm đã bị hư hại nghiêm trọng, lộ ra cát bên trong, giẫm lên sẽ phát ra tiếng động.
Hai người cố gắng làm động tác nhẹ nhàng, sau khi thăm trắc ba nhà, tần suất đèn tín hiệu cũng không có biến hóa rõ ràng
Đỗ Thành giật giật tay áo của Cao Lượng, xoay người đi theo lối thoát hiểm
Xuống liên tiếp 5 tầng, vẫn chưa tiếp cận được nguồn tín hiệu.
Đỗ Thành có chút thở gấp, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Cao Lượng nghe tiếng hít thở có chút dị thường của ông, xoay người nhỏ giọng nói: "Lão Đỗ, có cần nghỉ chút không?"
Đỗ Thành xua xua tay, chỉ lối cầu thang nhìn không thấy đáy nói: "Không cần đâu, tiếp tục thôi"
Cao Lượng khẽ thở dài: "Lão già nhà anh nghỉ chút đi, định vị xong tôi sẽ nói với anh"
"Vậy thì ngại lắm"
"Bớt trò này đi" Cao Lượng đã cầm thiết bị định vị đi xuống cầu thang, "Lúc về mời tôi ăn cơm đi"
Đỗ Thành cười, dựa lưng vào tường, đưa tay vào túi áo lấy thuốc lá, thấy trống trơn mới nhớ lúc nãy đã đem nửa gói còn lại cho tiểu Cao rồi.
Ông đành chép miệng giơ tay áo lên lau trán, cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi, áo trong mát lạnh dính vào người rất không thoải mái
"Mẹ kiếp tên khốn này" Đỗ Thành nhỏ giọng mắng, "Bắt được tuyệt đối sẽ không tha cho mày!"
Hai ngày trước, lúc đại đội hình cảnh của phân cục tiến hành đột kích kiểm tra trung tâm một nhà tắm, tại hiện trường bắt được mấy tên tụ tập chơi ma túy đá.
Qua điều tra, một con nghiện nói hàng mà hắn chơi đều do một người tên là lão Tứ bán cho hắn.
Phía cảnh sát cho rằng, tên lão Tứ này rất có thể là người sản xuất và buôn bán ma túy đá, thông qua tín hiệu điện thoại thu được bước đầu xác định vị trí là trong tiểu khu Tây Viên Quận
Địa điểm, buộc phải chuẩn xác, nếu không khó mà bắt được cả người và tang vật
Đỗ Thành chậm rãi điều chỉnh hô hấp, thả lỏng cơ thể, bụng lại bắt đầu đau lâm râm.
Ông để tay lên bụng xoa xoa, cảm giác đau dường như cũng giảm đi một chút
Già rồi, linh kiện cũng không dùng được nữa.
Nhưng mà, tối nay mày đừng thêm phiền phức cho tao nữa
Đang suy nghĩ, Đỗ Thành liền nghe thấy dưới cầu thang truyền tới tiếng "suỵt suỵt" rất nhỏ
Ông theo âm thanh đó mà nhìn sang, một bóng đen từ sau cửa phòng cháy lộ ra nửa người, đang giơ tay vẫy mình
"Lão Đỗ, nhanh tới đây!"
"Lầu 8?"
"Không sai, lầu 8 phòng 3" biểu tình của Cao Lượng cũng trở nên chăm chú, anh chỉ vào thiết bị định vị, đèn tần suất tín hiệu đang nhấp nháy liên hồi
Đỗ Thành ra hiệu Cao Lượng đừng lên tiếng, nhẹ tay nhẹ chân đi tới trước cửa phòng 3, dán sát tai lên cửa, một lúc sau, ông lắc đầu, xem xét xung quanh, ánh mắt ông dừng lại chỗ hai túi rác trước cửa
Đỗ Thành lấy di động ra, mở chức năng đèn pin, đồng thời dùng tay che lên điện thoại, cố gắng không để phạm vi ánh sáng khuếch tán quá lớn.
Cao Lượng bỏ thiết bị định vị xuống rồi ngồi xổm, quan sát túi rác một lúc, từ từ mở ra
Trên chiếc túi nilon màu trắng có in dòng chữ "Dược phẩm Thiên Minh", bên trong chủ yếu là một số rác sinh hoạt.
Cao Lượng lấy ra một chiếc kẹp dài, cẩn thận tìm kiếm bên trong.
Rất nhanh, có mấy thứ được lựa ra: Một tờ hóa đơn của siêu thị; một tờ giao hàng của dược phẩm Thiên Minh; một vỏ hộp thuốc dán chữa cảm mạo của một hãng nào đó; hai hộp cơm; mấy chiếc đũa
Đỗ Thành nhìn mấy thứ đó một hồi rồi ra hiệu cho Cao Lượng bỏ chúng vào lại trong túi, rồi buộc miệng lại như cũ
"Rút thôi, tiểu Cao" ánh mắt Đỗ Thành lấp lánh trong đêm tối, "Chính là ở đây, cảm ơn"
Hai người lặng lẽ xuống tới tầng 6, ngồi thang máy xuống tầng 1.
Sau khi rời khỏi khu viên, Đỗ Thành đi thẳng về phía mấy chiếc xe đang đậu bên đường.
Ông mở cửa một chiếc xe thương vụ Buick màu đen, ngồi ở ghế phụ là một thanh niên mặc chiếc áo khoác bằng da màu đen hỏi: "Thế nào rồi, lão Đỗ?"
"Tòa lầu 4 ban 2 tầng 8 phòng 3 phía bên phải" Đỗ Thành trả lời một câu, lại quay đầu nói với Cao Lượng: "Vất vả rồi tiểu Cao, để tôi cho người đưa cậu về"
"Anh không cần để ý tới tôi làm gì" Cao Lượng hồi phục lại dáng vẻ lười nhác, "Ông bạn già, cẩn thận đấy nhé"
Đỗ Thành cười, đưa chân trèo lên xe
"Chúng ta tính không sai, dùng thuốc dán cảm mạo để chiết xuất ra ma túy đá" Đỗ Thành ấn ấn bụng, thở hắt ra, "Chí ít có hai người"
"Ừm" người đàn ông mặc áo khoác Jakets quay đầu nhìn ra hàng ghế sau, một thanh niên tóc vàng gầy như que củi đang bị kẹp giữa hai cảnh sát mặc thường phục, cúi đầu rụt vai, hai tay đeo còng không nhịn được mà không ngừng run rẩy
"Biết làm thế nào rồi chứ?"
Người thanh niên tóc vàng liên tục gậc đầu.
Đỗ Thành nhìn hắn một cái, hỏi áo khoác Jackets đen: "Chấn Lương..
đội trưởng Trương, làm sao đây?"
Trương Chấn Lương chỉ chỉ người thanh niên tóc vàng: "Để tên nhóc này gọi điện thoại mua ma túy đá, chúng ta mai phục ở ngoài cửa, cửa mở chúng ta liền bắt người và cả tang vật
Đỗ Thành không nói gì, suy nghĩ một hồi, lúc ngẩng đầu lên, thấy trên bảng điều khiển có một hộp thuốc lá, liền rút ra một điếu hút
Trương Chấn Lương có chút mất kiên nhẫn:" Thế nào? Người cảm thấy có gì không ổn sao? "
Đỗ Thành nhả một ngụm khói, suy nghĩ rồi mở miệng nói:" Định vị di động tới tầng 8, người có lẽ cũng ở tầng 8.
Nhưng chế thuốc thì phải có khói và mùi, bọn họ không sợ có người phát hiện sao? "
" Đó không phải là vấn đề "Trương Chấn Lương xua tay," Bắt được người, thì mọi chuyện đều dễ xử lý "nói xong, anh cầm lấy máy bộ đàm, ra lệnh ngắn gọn:" Tầng 8 phòng 3, xông lên "
Đỗ Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, thấy phía sau xe có mấy anh chàng nhảy xuống, vội vã chạy lên tòa lầu 4 ban 2
Trương Chấn Lương mắt nhìn theo họ cho tới khi họ biến mất trong lối hành lang, sau vài phút, trong bộ đàm truyền tới một giọng nam trầm thấp:" Tổ truy bắt đã vào vị trí "
Trương Chấn Lương cầm máy bộ đàm lên:" Lát nữa hành động nhanh gọn chút "liền lấy từ trong túi áo ra một di động, đưa cho người thanh niên tóc vàng trước mặt
" Nói theo những gì tao vừa nói, nếu mày dám giở trò, tao sẽ cho mày cả đời này gặm bánh ngô
Người thanh niên tóc vàng, còn chưa mở miệng thì đã ngáp một cái
"Tôi..
tôi làm sao dám?"
Hắn cầm lấy điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi ra, chọn ra một dãy số rồi nhấn gọi
Cảnh sát trong xe đều nín thở ngưng thần, im lặng nhìn hắn
Hai mươi mấy giây sau, điện thoại cuối cùng được kết nối
"Alo, anh Tứ, giờ..
tôi đang ở quán bar Đại Ngư, đưa ít hàng tới nhé.." thanh niên tóc vàng lại ngáp một cái, "Không chịu nổi nữa rồi..
được, 300 đồng thôi mà"
Điện thoại cúp rồi.
Thanh niên tóc vàng trả điện thoại lại: "Hắn nói nửa tiếng nữa tới"
Đỗ Thành cười: "Tiểu tử cậu diễn cũng không tệ"
Trương Chấn Lương đẩy cửa xe, vẻ mặt không biểu tình gì nói: "Nó là con nghiện mà" nói xong, anh liền nhảy xuống xe, đi thẳng lên ban 2.
Đỗ Thành thấy vậy, cũng vội vàng xuống xe, theo sau
Đi tới trước cửa ban, Trương Chấn Lương quay đầu: "Thầy theo tới đây làm gì?"
"Sao thế?" Đỗ Thành có chút khó hiểu, "Bắt người a"
"Thầy thôi đi, tay chân già rồi" Trương Chấn Lương xua tay "Quay về xe đi"
Đỗ Thành sầm mặt, trong lòng nói thằng nhóc này, lúc lão tử làm cảnh sát, mẹ kiếp cậu còn đang chơi đồ hàng, lời lên tới miệng nhưng lại biến thành: "Được, các cậu cẩn thận"
"Thằng nhóc" bước thẳng vào hành lang cầu thang, Đỗ Thành hậm hực xoay người, nhìn xung quanh một lượt, đi tới bên ngoài góc lầu, cởi dây kéo quần ra đi tiểu
Xong việc, Đỗ Thành rùng mình một cái, chậm rãi sửa lại quần áo, quay về xe, mở cửa lấy thuốc.
Lúc này, cuối hành lang tối đen truyền lại tiếng bước chân, sau đó, một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện đang dần hiện ra trong đêm tối
Tựa hồ như cùng lúc, Đỗ Thành như phản ứng theo bản năng đặt tay lên chìa khóa xe, chuyển động, tắt máy.
Hai người cảnh sát phía sau không hẹn mà cùng kêu lên, sau đó liền ngồi yên tĩnh
Đỗ Thành rút chìa khóa ra, đóng cửa lại, đốt điếu thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen đang ngày càng hiện rõ
Là một người đàn ông, cao chừng 170cm, tay phải cầm một chiếc túi mua hàng bằng nilon lớn.
Hắn thấy trong bóng tối có đốm thuốc lập lòe, hơi khựng lại một lúc, rồi tiếp đó liền gia tăng cước bộ đi lên tòa lầu 4 ban 2
Đỗ Thành không cần suy nghĩ liền đi theo người đàn ông vào lối cầu thang hành lang
Người đàn ông rõ ràng phát hiện có người theo sau mình, nhưng cũng không quay đầu, đi thẳng tới trước thang máy, nhìn màn hình LCD đang hiện thị con số 8, hắn liền ngây ra, rồi đưa tay ấn phím lên trên
Thang máy từ từ hạ xuống, vài giây sau, "ding" một tiếng, cửa thang máy kẽo kẹt mở ra
Người đàn ông bước vào thang máy, Đỗ Thành ném đầu thuốc đi, cũng bước vào trong.
Người đàn ông hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn thô cứng, trên người là áo gió màu xanh đẫm của quân đội
Người đàn ông hô hấp rõ ràng có chút ngưng lại, thang máy bắt đầu đi lên
Trong không gian kín mít chật hẹp, các loại mùi kỳ quái đều bốc lên.
Đỗ Thành cúi đầu nhìn túi đồ mà người đàn ông đã mua, hai hộp cơm đang bốc khói, trong túi đã được phủ bơi một tầng hơi nước mỏng.
Đỗ Thành hít hít mũi, đưa tay tới thắt lưng, lặng lẽ mở bao súng
Thang máy tới tầng 8, đột nhiên nghe thấy một tràng tạp âm, có tiếng đánh nhau, có tiếng cửa chống trộm va vào bức tường, còn nghe thấy có người lớn tiếng kêu lên "Đừng động đậy"
Đỗ Thành khẽ chau mày, đồng thời nghe thấy bên trong thang máy cũng có tiếng động, là túi nilon trong tay người đàn ông phát ra tiếng soạt soạt
Người đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, đột nhiên thở gấp.
Số 10 vừa xuất hiện, anh ta liền đi ra phía trước, cửa vừa mở liền lao ra ngoài
Thang máy tiếp tục di chuyển lên trên, Đỗ Thành vội ấn số 11.
Lúc cửa thang máy mở lần nữa, ông cũng vội xông ra ngoài, men theo lối cầu thang thoát hiểm đi xuống.
Vừa tới chỗ chiếu nghỉ, di động của Đỗ Thành chợt vang lên
Ông vừa xuống lầu vừa nghe điện thoại, giọng của Trương Chấn Lương lập tức truyền tới
"Một người, không tới 2g hàng.
Không phát hiện công cụ chế thuốc" Trương Chấn Lương còn mang theo tiếng thở gấp kịch liệt "Lão Đỗ, rốt cuộc là thế nào?"
Đỗ Thành chạy tới trước cửa thoát hiểm của tầng 10, cẩn thận kéo ra để một khe hở, trước thang máy, người đàn ông đã đem túi đựng hàng chuyển qua tay trái, tay phải không ngừng bấm phím đi xuống
Đỗ Thành thấp giọng nói: "Tầng 10, mau tới giúp tôi"
Nói xong, Đỗ Thành cúp máy, đẩy cửa thoát hiểm đi ra
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...