Tầng 1 trung tâm mua sắm Trác Duyệt, Nhạc Tiêu Tuệ đứng trước quầy nước hoa Pháp Guerlain, chỉ vào một lọ thủy tinh, xoay người nói với Ngụy Huỳnh: "Chính là cái này."
Ngụy Huỳnh đánh giá chiếc lọ thủy tinh bé tí được tạo hình sang trọng, và cả dịch thể màu vàng nhạt đựng bên trong nó.
Sau đó, anh cố đọc những chữ cái in trên thân chai: "Mitsouko, đây có nghĩa là Hồ Điệp phu nhân?"
"Đúng vậy." Nhạc Tiêu Tuệ phì cười, "Lẽ nào cậu cho rằng là Mitsouko?"
Ngụy Huỳnh bối rối gãi đầu: "Mình không hiểu về cái này."
Nhạc Tiêu Tuệ có chút tự đắc: "Trong đó nhiều kiến thức lắm đấy." nói xong, cô lấy lọ nước hoa tới, mở nắp ra, đưa tới ngửi.
"Ừm, mùi hương cũng rất cổ điển."
Nhân viên bán hàng đi tới: "Đây đúng là nước hoa hương cổ điển của Guerlain, hương đầu gồm phật thủ, chanh, vỏ quýt, còn có hương đào.
Hương giữa có hương hoa, bao gồm hoa hồng, hoa nhài.."
Ngụy Huỳnh nghe tới một đầu sương mù, Nhạc Tiêu Tuệ ngược lại gật đầu liên tục, sau cùng còn thoa một ít lên cánh tay, đưa tới trước mặt Ngụy Huỳnh.
"Thế nào, dễ ngửi không?'
Cánh tay trắng nõn của cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt, Ngụy Huỳnh theo bản năng lùi ra sau né, nhưng trong mũi vẫn thoang thoảng mùi trái cây.
" Mùi đào? "
" Khứu giác nhạy bén đấy.
"Nhạc Tiêu Tuệ lại cười, xoay người nói với nhân viên bán hàng" Gói lại giúp tôi.
"
487 tệ.
Ngụy Huỳnh muốn lấy ví tiền ra, lại bị Nhạc Tiêu Tuệ kiên quyết ngăn lại.
Lúc tính tiền, Ngụy Huỳnh cảm thấy vô cùng bối rối, mình giống như người bạn trai bủn xỉn dẫn bạn gái đi mua sắm nhưng lại không nỡ chi đồng nào.
Nhạc Tiêu Tuệ lại không để tâm, cầm chiếc túi nhỏ đựng lọ nước hoa, tự nhiên thoải mái đi về phía trước.
" Còn không về sao? "
" Không phải.
"Nhạc Tiêu Tuệ từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy, đưa qua đưa lại trước mặt Ngụy Huỳnh" Còn tới mấy loại cần phải thử nữa đấy.
"
Đỗ Thành tiến hành phỏng vấn người nhà của 3 nạn nhân, trọng điểm điều tra họ lúc còn sống có thói quen dùng nước hoa hay không.
Quả đúng là thế, cả ba nạn nhân vào hôm xảy ra vụ án đều từng dùng hoặc có dùng qua nước hoa.
Chỉ là ngoài chồng của nạn nhân Trương Lam là Ôn Kiến Lương nói được chuẩn xác hiệu nước hoa vợ dùng là Mitsouko ra, thì người nhà của hai nạn nhân còn lại đều bảo là không nhớ rõ, chỉ đưa ra một phạm vi rộng lớn.
Nhiệm vụ của Nhạc Tiêu Tuệ và Ngụy Huỳnh hôm nay, chính là trong danh sách những thương hiệu này, tìm ra được loại nước hoa có mùi tương tự như Mitsouko hay không.
Tuy những hiệu nước hoa được liệt trong danh sách đều có thể được tìm thấy ở trung tâm mua sắm này, nhưng có mấy loại đã ngừng sản xuất, không thể đi đối chiếu và phân biệt được.
Nhạc Tiêu Tuệ ngẫm nghĩ, nhờ nhân viên bán hàng giới thiệu vài sản phẩm có phối liệu tương tự.
Rất nhanh, Nhạc Tiêu Tuệ đã chọn ra được một loại thoa lên tay còn lại, để Ngụy Huỳnh giúp phân biệt.
Cả khu hóa mỹ phẩm thơm nồng, Ngụy Huỳnh sớm đã bị ngạt tới đầu quay mòng mòng.
Trong mũi anh, những mùi hương này cơ bản là một.
Nhạc Tiêu Tuệ thấy anh không giúp gì được, đuổi anh tới bên cạnh đợi.
Sau khi thử đi thử lại mấy lần, hiệu nước hoa này cũng bị cô loại trừ.
Ngụy Huỳnh tò mò hỏi nguyên nhân, nhận được câu trả lời qua loa của cô" Hương giữa không giống "thế là xong.
Lại thử mấy loại liên tiếp, Ngụy Huỳnh nhìn động tác thành thạo và thần thái chuyên nghiệp của Nhạc Tiêu Tuệ, trong lòng nghĩ nhiệm vụ này thật sự đúng là để phụ nữ hoàn thành thì tốt hơn.
Nhưng như vậy cũng tốt, mình lại rảnh rỗi, chỉ cần ngoan ngoãn theo sau là được.
Cuối cùng, Nhạc Tiêu Tuệ chọn được một loại nước hoa của thương hiệu nào đó.
Sau khi thanh toán, cô cẩn thận để lọ nước hoa vào trong túi giấy, ra hiệu bảo Ngụy Huỳnh rời khỏi.
" Xác định là loại này? "
" Không sai, là hương Amber.
"Nhạc Tiêu Tuệ chỉ vào tờ danh sách, trong danh sách thương hiệu mà người thân của nạn nhân thứ 3 Hoàng Ngọc đưa ra có loại này.
Trên tuyến xe buýt trở về, Nhạc Tiêu Tuệ rất ít mở miệng, chỉ xem đi xem lại hai lọ nước hoa này, lại thoa hai loại nước hoa lên hai cánh tay.
Thần bí, u buồn.
Như một cô gái đứng bên bờ biển, trên người khoác lớp sa mỏng.
" Đây là hương cuối của hai loại nước hoa này.
"Nhạc Tiêu Tuệ có chút mệt mỏi, nụ cười điềm nhiên" Nạn nhân đều vì dùng nước hoa sau một thời gian mới gặp phải hung thủ, cho nên, mình cảm thấy dư hương của nước hoa mới là nguồn cơn kích thích hung thủ.
"
" Vậy cũng không cần phải mua về chứ.
"Ngụy Huỳnh cuối cùng cũng đưa ra nghi vấn vẫn luôn vướng mắc trong lòng" Lão Kỉ cũng không bảo chúng ta làm vậy.
"
" Mình tự có chỗ dùng đến.
"Nhạc Tiêu Tuệ mắt nhìn ngoài cửa sổ, trả lời qua quýt.
Đỗ Thành và Kỉ Càn Khôn đều trong phòng, đang nghiên cứu xấp tài liệu trên bàn, thấy họ bước vào, đều quay sang nhìn.
" Thế nào rồi? "
" Đương nhiên có phát hiện.
"Nhạc Tiêu Tuệ giơ chiếc túi giấy lên" Có một loại nước hoa tương tự Mitsouko, rất có thể Hoàng Ngọc từng dùng.
"
" Nói vậy, chí ít có ba nạn nhân trước lúc vụ án xảy ra đều từng dùng nước hoa.
"Kỉ Càn Khôn rõ ràng rất hưng phấn," Lý Lệ Hoa vào tối hôm bị hại từng tới trung tâm mua sắm, rất có thể cũng mua nước hoa hoặc chí ít từng thử nước hoa.
"
Đỗ Thành cũng phấn chấn hơn, từ trong túi giấy lấy ra hai lọ nước hoa, mở nắp ra, đưa tới mũi ngửi, liền hắt hơi mấy cái.
Nhạc Tiêu Tuệ bị chọc cười.
Cô lấy lại lọ nước hoa từ tay Đỗ Thành, giơ tay lên.
Sau đó" xịt xịt ", một màn sương mỏng từ từ rơi xuống.
Mọi người phút chốc bị hương thơm bao vây lấy.
Không ai nói gì, tựa hồ đang tỉ mỉ bình phẩm mùi vị đang lan tỏa quanh mình.
Lúc sau, Đỗ Thành hít hít hơi, mở miệng nói:" Rất dễ chịu, mẹ kiếp thật sự không rõ vì sao có người lại vị nó mà đi giết người.
"
Ngụy Huỳnh nhìn Kỉ Càn Khôn.
Ông lão ngồi bất động trên xe lăn, hai tay nắm chặt lấy tay vịn bằng thép không gỉ, đầu hơi cúi, mắt khép hờ, dường như đang đắm chìm trong kí ức nào đó khó mà thoát ra được.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều không mở miệng, yên lặng nhìn lão Kỉ.
Nửa buổi trời, Kỉ Càn Khôn cuối cùng cũng hoàn hồn.
Ông hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn ba người, có chút bối rối.
" Là mùi này, không sai.
"Kỉ Càn Khôn đưa tay lấy ví tiền" Tiêu Tuệ, hết bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cô.
"
" Không cần đâu, cháu mua để mình dùng.
"Nhạc Tiêu Tuệ xua tay" Hai người vừa nãy đang nói gì vậy? "
" Tôi lại lần nữa tới thăm hỏi Dương Quế Cầm, chính là mẹ của Hứa Minh Lương.
"Đỗ Thành chỉ chỉ xấp tư liệu trên bàn" Bà ấy cho tôi một danh sách, trên đó là người có quan hệ tương đối gần gũi với Hứa Minh Lương.
Nói một cách khác, chính là người mà hắn có thể giao thịt heo cho đối phương.
"
Đỗ Thành hất cằm với Ngụy Huỳnh" Theo suy đoán của cậu.
"
Ngụy Huỳnh bỗng đỏ mặt" Cháu chỉ buột miệng nói thôi.
"
" Mạch suy nghĩ của cậu rất tốt đấy.
"Đỗ Thành cười" Nếu có thể loại trừ những khả năng khác, dù có khó bề tưởng tượng, thì cái còn lại chính là chân tướng.
"
Ông quay sang Kỉ Càn Khôn:" Hai đứa trẻ này đều rất được việc.
"
" Đúng vậy.
"Kỉ Càn Khôn nhìn Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ, ánh mắt dịu dàng" Tôi rất may mắn.
"
Ngụy Huỳnh càng thấy ngại.
Lực chú ý của Nhạc Tiêu Tuệ lại ở xấp tài liệu đó.
" Cũng không nhiều người lắm.
"
" Ừm, quan hệ xã hội của Hứa Minh Lương lúc còn sống tương đối đơn giản.
"Đỗ Thành cũng quay sang chiếc bàn nhỏ" Tôi đã sàng lọc danh sách này một chút, có hai người đã qua đời, đều vì lớn tuổi mà chết.
Lúc xảy ra vụ án họ đều đã gần 60 rồi, cơ bản có thể loại trừ.
"
" Những người khác thì sao? "Nhạc Tiêu Tuệ nhìn Đỗ Thành chằm chằm, vẻ mặt tập trung.
" Chúng ta xem ra vẫn rất may mắn.
"Đỗ Thành cầm tờ danh sách, nhìn dấu mực đỏ trên đó" Một trong số đó đã di cư sang thành phố khác, có thể nhờ bạn giúp điều tra.
Những người còn lại đều vẫn đang sống trong thành phố.
"
" Ừm, vậy khi nào chúng ta bắt đầu điều tra? "
" Ngay lập tức.
Bắt đầu từ người nhỏ tuổi.
"Đỗ Thành chợt nhớ tới gì đó, nhìn Nhạc Tiêu Tuệ" Cô còn tích cực hơn cả lão Kỉ đấy.
"
" Ồ? "Nhạc Tiêu Tuệ ngồi thẳng người dậy," Bọn cháu sắp nhập học rồi mà.
"
" Hai đứa đừng chậm trễ việc học.
"Kỉ Càn Khôn nói chen vào" Nếu vậy tôi sẽ rất áy náy.
"
" Không sao.
Dù gì cũng chỉ có 7, 8 người cần điều tra, sẽ không tốn nhiều thời gian.
"Nhạc Tiêu Tuệ vuốt tóc" Đúng không cảnh sát Đỗ? "
Đỗ Thành chỉ nhìn cô, không nói gì.
" Nhà thầy rất ngăn nắp đấy.
"Trần Hiểu cởi áo khoác, tiện tay để lên sô pha" Chỉ là nhà hơi cũ.
"
" Sống một mình, không sao cả.
"Lâm Quốc Đông cũng cởi bỏ đồ bông, vứt lên đồ Trần Hiểu" Cô tự nhiên tham quan, muốn uống chút gì không? "
" Trà đi.
"Trần Hiểu ôm lấy gương mặt đỏ ửng của mình, cười với hắn" Vừa khéo có thể giải rượu.
"
Lâm Quốc Đông trả lời một tiếng, đứng dậy vào nhà bếp đun nước, lại lấy ra hai cái ly sạch, bỏ trà vào xong.
Đây là lần hẹn hò thứ ba của họ.
Bữa trưa vừa nãy, hắn và Trần Hiểu đều uống chút bia.
Lúc này, bàng quang căng cứng.
Trong thời gian chờ đợi, hắn đi vệ sinh.
Sau khi xong, hắn đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước, xòa xòa rửa tay.
Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn cửa thông gió trên bồn tắm bằng thép không gỉ liền cảm thấy toàn thân nóng lên.
Vài phút sau, Lâm Quốc Đông đem hai ly trà nóng từ nhà bếp đi ra, Trần Hiểu không ở phòng khách.
Hắn hít hít mũi, đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Đúng thật, Trần Hiểu đang ngồi trước bàn sách, giở xem một quyển sách.
Thấy hắn đi vào, Trần Hiểu bỏ sách xuống, nói:" Đây là chỗ làm việc hằng ngày của thầy Lâm sao? "
" Đúng vậy, điều kiện rất thô sơ.
"Lâm Quốc Đông đưa ly trà cho Trần Hiểu.
Cô gái nói cảm ơn, bắt đầu nhấp từng ngụm trà nhỏ.
Lâm Quốc Đông bưng tách trà, thong thả đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.
Thời tiết hôm nay cao hơn hôm trước, dấu vết của mùa xuân càng thêm rõ nét.
Trên cửa sổ còn một ít tuyết chưa tan hết, đang khẽ bốc hơi dưới ánh mặt trời.
Lâm Quốc Đông nhìn sang góc phố của tiểu khu, trên đường vắng vẻ.
Hắn lại chuyển ánh nhìn sang tòa 14 đối diện.
Dù nhìn vào cửa sổ chiếu nghỉ tầng 6 một mảng tối đen, nhưng có thể chắc chắn một điều, ở đó không một bóng người.
Từ sau hôm đưa ra cảnh cáo với Lạc Thiếu Hoa xong thì tên theo dõi chết tiệt đó không xuất hiện nữa.
Đường băng keo trong dán trước cửa nhà mình sớm đã mất đi độ dính, vào một buổi sáng nọ bị tróc xuống.
Vết thương tự mình tạo ra trên bàn tay cũng bắt đầu liền lại, còn trái tim Lâm Quốc Đông, đang trong tiết trời trở nên ấm áp, dần dần thức tỉnh.
Ở phía sau truyền tới tiếng" Ding ".
Hắn quay đầu lại, thấy Trần Hiểu đã ngồi lên giường mình, đang từ trong túi quần lấy di động ra, sau khi xem xong, biểu tình hờ hững đem điện thoại ném lên giường.
" Bạn trai sao? "
" Ừm, hỏi thăm cho có vậy.
"
" Cậu ta còn làm việc ở Bắc Kinh bao lâu nữa? "
" Không biết.
"Trần Hiểu không nhìn hắn, duỗi thẳng cặp đùi, hai bàn chân bắt chéo nhau" Cứ như là yêu đương trên mạng ấy.
"
Lâm Quốc Đông cười, vừa uống trà vừa đánh giá cô.
Cô gái hôm nay mặc chiếc áo len cổ lọ màu đen, quần bò màu xanh thẫm.
Trên người lồi lõm hấp dẫn, cặp đùi thẳng thon dài.
Gương mặt đỏ ửng vì uống rượu, hơn nữa vừa uống trà nóng xong, trở nên ướt át.
Lâm Quốc Đông chậm rãi bước tới, sánh vai cùng cô gái ngồi trên giường.
Dưới sức nặng của hai người, đệm bị lõm xuống, cơ thể Trần Hiểu nghiêng qua một bên, nửa thân trên ngả lên người Lâm Quốc Đông.
Nhưng cô cũng không né tránh hay điều chỉnh lại tư thế ngồi, mặc cho cánh tay mình dán sát vào người Lâm Quốc Đông.
Hai người đều im lặng, cầm tách trà của mình, nhấp từng ngụm nhỏ.
Cô gái dùng tay trái chống xuống giường, nhìn bức tường trước mặt, mắt nhìn thẳng, cánh tay thi thoảng đưa lên khóe môi, chậm rãi nhấp từng ngụm trà.
Lâm Quốc Đông lại không ngừng động đậy cánh mũi, tựa hồ muốn đem hết không khí xung quanh cô gái hít hết vào trong.
Hương trà thoang thoảng, sau khi vào miệng lúc đầu cảm thấy đắng chát, sau khi nhấm nháp lại có cảm giác ngòn ngọt.
Lâm Quốc Đông càng uống càng khát, dường như trong cánh mũi không phải là hương thơm trên người cô gái, mà là một ngọn lửa, phút chốc đem tách trà bốc hơi sạch sẽ.
Hắn khẽ vặn vẹo cơ thể, bàn tay phải chống xuống giường đang từ từ nhích về phía cô gái.
Sau vài giây dài đằng đẵng, ngón tay hắn đã chạm vào một ngón tay ấm áp mềm mại mịn màng.
Hô hấp của hắn bỗng trở nên gấp gáp, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Hắn vờ uống trà, cẩn thận dùng khóe mắt liếc nhìn Trần Hiểu.
Cô gái không có biểu hiện dị thường, vẫn nhìn về bức tường trống không trước mặt, hơi thở vẫn bình ổn.
Lâm Quốc Đông thả lỏng đôi chút, tỉ mỉ thưởng thức ngón tay của cô gái trẻ.
Một lúc sau, hắn rõ ràng không thỏa mãn với sự tiếp xúc nho nhỏ này, lại động đậy ngón tay, thử để nó bò lên mu bàn tay mịn màng của cô gái.
Chỉ một chuyển động nhỏ, Trần Hiểu liền thu tay trái lại, đứng dậy để tách trà lên bàn, không nhìn Lâm Quốc Đông:" Thầy Lâm, tôi phải đi đây, bản thảo của thầy đâu? "
" Ồ? "Lâm Quốc Đông có chút hoảng loạn, vội đứng dậy" Ở..
trên bàn ấy "nói xong, hắn lật tung tìm kiếm trong đống bản thảo, sau cùng lấy ra mấy tờ giấy, chỉnh lý lại một chút.
Lúc đưa cho Trần Hiểu, hắn đã bình tĩnh lại, biểu tình hồi phục lại như lúc đầu.
Trần Hiểu vẻ mặt bình thường, cụp mắt nhận bản thảo:" Tôi về đưa Khương tổng xem một chút, nếu không có vấn đề gì, sẽ thông báo cho thầy tới nhận thù lao.
"
Lâm Quốc Đông liên tục nói được, được.
Trần Hiểu cười, xoay người đi ra phòng khách, mặc áo khoác xong, cô chào tạm biệt Lâm Quốc Đông.
" Cảm ơn bữa trưa của thầy, và cả trà nữa."cô gái đứng bên cạnh cánh cửa mở, vịn vào khung cửa, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, rồi bước uyển chuyển xuống lầu.
Lâm Quốc Đông mắt nhìn cô biến mất ở khúc ngoặt của lối cầu thang, quay người lại đóng cửa.
Đứng trong căn phòng khách vắng vẻ, hắn hồi tưởng lại xúc cảm khi chạm vào ngón tay cô gái, khẽ cười, lại lắc đầu, đứng dậy đi tới sô pha, cầm áo khoác của mình lên.
Trải qua mấy chục phút tiếp xúc, áo khoác Lâm Quốc Đông đã nhiễm hương thơm của Trần Hiểu.
Hắn nằm xuống sô pha, đem áo khoác đắp lên người, ngửi lấy mùi hương thoang thoảng, cởi khóa quần, đưa tay vào hạ thể của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...