Nửa tách trà xuống bụng, Đỗ Thành liền nhìn thấy Trương Chấn Lương tay cầm túi giấy lớn bước vào.
Ông vẫy tay, Trương Chấn Lương đang nhìn quanh thấy ông liền bước nhanh qua đấy.
"Sư phụ năm mới vui vẻ." Trương Chấn Lương kéo ghế ngồi xuống, "Sao lại chọn chỗ này?"
"Mùng 4 tết," Đỗ Thành rót trà cho anh "Có chỗ mở cửa kinh doanh đã không tệ rồi."
"Cũng đúng." Trương Chấn Lương cười, đẩy túi giấy lớn qua đó.
Đỗ Thành mở túi giấy ra, bên trong là hồ sơ tài liệu đã được bấm đàng hoàng.
Ông giở ra xem qua loa, toàn bộ đều liên quan tới vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác xảy ra hàng loạt vào năm 1990.
So với tài liệu trong tay mình đang giữ thì phần tài liệu Trương Chấn Lương cung cấp chi tiết hơn nhiều.
Ngoài tài liệu của cảnh sát còn có tài liệu khởi tố của viện kiểm sát và ghi chép của buổi thẩm vấn ở tòa án, và cả phán quyết lần 1 lần 2 đều có đủ.
"Cậu xem hết rồi?"
"Dạ." Trương Chấn Lương bóc một hạt dẻ bỏ vào miệng, "Làm làm ngừng ngừng, có thời gian thì điều tra."
Đỗ Thành châm một điếu thuốc, nhìn học trò cũ: "Thấy thế nào?"
"Nói thật sao?"
"Hỏi thừa."
"Mọi người điều tra vụ án này năm đó.." Trương Chấn Lương bĩu môi "Nếu theo tiêu chuẩn bây giờ, thì chính là làm bừa."
Thật ra Hứa Minh Lương bị tổ chuyên án hoài nghi cao như vậy, cũng không phải không có đạo lý.
Đầu tiên, chỗ ở của Hứa Minh Lương, căn cứ theo phân tích về tuyến đường vứt xác của Đỗ Thành đưa ra phạm vi khoanh vùng thì hoàn toàn phù hợp.
Vả lại, nghề nghiệp và chiếc xe chở hàng màu trắng của hắn về cơ bản hoàn toàn khớp với suy luận của tổ chuyên án.
Còn liên quan tới năng lực tránh điều tra của hắn, cũng tìm thấy các loại văn học liên quan tới điều tra phá án và vật chứng đã được kiểm chứng.
Thứ hai, về góc độ thân phận đặc trưng của Hứa Minh Lương, xuất thân từ gia đình đơn thân, thành tích học tập trung bình, tính cách cô độc, bạn bè không nhiều, thời trẻ từng gặp phải trở ngại.
Vì áp lực cuộc sống, mẹ có đôi chút lơ là, giữa hai mẹ con thiếu đi sự giao tiếp cần thiết.
Điều này dẫn tới hắn đối với người khác thiếu đi sự thương xót và đồng cảm.
Có thể không có lịch sử yêu đương là vì nghèo, cũng không loại trừ khả năng là do khó tạo mối quan hệ bình thường với nữ giới.
Về nhu cầu tình dục, đã từng chứng kiến cảnh mẹ vụng trộm với người đàn ông khác, có thể sinh ra tâm lý hận phụ nữ.
Từ góc độ tâm lý học, người như vậy phạm tội cưỡng hiếp, giết người cũng không có gì lạ.
Sau cùng, trên túi nilon đựng mảnh thi thể phát hiện dấu vân tay của Hứa Minh Lương.
Điều này là chứng cứ trực tiếp cũng là quan trọng nhất.
Viện kiểm sát phê chuẩn lệnh truy bắt, khởi tố và tòa án căn cứ để định tội, tất cả đều từ chứng cứ này mà triển khai.
"Ừm, loại nghi ngờ này đương nhiên có căn cứ" Trương Chấn Lương không phủ nhận điểm này, "Đổi lại là con, cũng sẽ bắt tên này đem đi thẩm vấn trước đã.
Nhưng.."
"Nhưng cái gì?"
"Chứng cứ trực tiếp quá ít.
Nói trắng ra thì ngoài dấu vân tay, mọi người đều không có gì cả, ví dụ như dịch thể."
"Mỗi vụ án đều không lấy được, hung thủ dùng bao cao su."
"Nhưng cũng không phát hiện bao cao su ở nhà hắn a."
"Điều này dễ giải thích, gây án xong vứt đi."
"Cái này khó mà giải thích." Trương Chấn Lương gõ gõ mặt bàn "Một kẻ biết cách dọn dẹp thi thể, sử dụng bao cao su, lau sạch dấu vân tay, sẽ để lại sai sót lớn như vậy trên túi gói xác sao?"
"Gây án xong đang lúc tâm lý hoang mang, có thể lý giải được."
"Vấn đề là, hắn khi đó đã không hoảng loạn." Trương Chấn Lương ngồi thẳng người dậy "Đã giết 4 người, thủ pháp cắt rời cơ thể của hắn đã ngày càng thành thạo, gói thi thể cũng rất có phương pháp.
Ngoài ra, hắn còn tốn công đi vứt xác, thầy không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Có gì kỳ lạ chứ?"
"Tên này là dân đồ tể mà." Trương Chấn Lương nhìn quanh, thấp giọng nói "Nếu con là hắn, con sẽ không đi vứt xác."
"Vậy cậu sẽ làm thế nào?" Đỗ Thành nhìn anh hỏi.
"Chúng ta đều biết, mảnh thi thể của con người và lợn mẹ kiếp quá giống nhau.
Làm thí nghiệm, không phải đều dùng lợn đó sao?" Trương Chấn Lương thấp giọng nói "Trước tiên xử lý đầu và tay chân, ví dụ như đem nấu lên rồi cắt nhỏ ra, còn những bộ phận khác từ từ xử lý sau.
Tên này có nhiều điều kiện còn thuận lợi hơn nữa.
Vứt xác, rất nguy hiểm đã vậy còn tốn sức, căn bản không cần phải làm vậy."
"Nói như vậy, cậu cảm thấy không phải là hắn?"
"Cũng không phải.
Chỉ là cảm thấy không thể tuyệt đối khẳng định là hắn." Trương Chấn Lương rót đầy ly trà để trước mặt Đỗ Thành, "Theo tiêu chuẩn bây giờ, chính là chưa đạt tới trình độ 'loại trừ nghi ngờ hợp lý.' "
Đỗ Thành ừ một tiếng, như cười như không nhìn anh.
Trương Chấn Lương nhấp một ngụm trà, nhìn Đỗ Thành, đột nhiên tỉnh ngộ.
"Sư phụ, thầy..
thầy chơi con?"
Đỗ Thành cười thành tiếng.
"Lão già thầy, trong lòng sớm đã biết rồi phải không?"
Trương Chấn Lương phân tích vụ án, cơ bản trong phạm vị suy nghĩ của Đỗ Thành.
Mấy mươi năm sống bằng nghề hình cảnh, khiến ông đối với tội phạm có một loại trực giác gần như là phản ứng bản năng.
Hung thủ thật sự không phải Hứa Minh Lương, đây là phán đoán đầu tiên của ông.
Cách tốt nhất để nghiệm chứng phán đoán này, chính là thử suy luận ngược lại từ nhiều góc độ, cho nên ông tìm Trương Chấn Lương để bàn về vụ án.
Nếu không thể phủ định suy nghĩ này, vậy thì hướng đi của mình là chính xác.
Việc cần làm tiếp theo là dựa trên pháp luật để chứng thực kết luận này.
Hoặc là, tìm ra hung thủ thật sự.
"Thật ra, năm đó cũng không thể trách mọi người được." Trương Chấn Lương châm một điếu thuốc "Quy tắc chứng cứ không giống với bây giờ, vả lại còn ra kỳ hạn để phá án."
"Đây không phải là cái cớ." Đỗ Thành cúi đầu "Đó là một mạng người."
Trương Chấn Lương trầm mặc một lúc: "Sư phụ?"
"Hử?"
"Sao thầy nhất định phải tra cho rõ vụ án này?"
Đỗ Thành nhìn chằm chằm Trương Chấn Lương cả vài giây: "Chấn Lương, thời gian của ta không còn nhiều nữa."
"Con biết." Trương Chấn Lương ngồi nghiêm chỉnh lại "Cho nên con mới hỏi như vậy.
Vạn nhất..
không kịp thì sao?"
Đỗ Thành cười: "Ta chưa nghĩ tới chuyện này."
"Sư phụ." Trương Chấn Lương khó khăn nặn ra lời "Thời gian còn lại, thầy làm gì cũng được mà.
Chỉ cần thầy muốn, bọn con đều sẽ dốc sức giúp thầy.."
"Haha, ta bây giờ chính là muốn điều tra vụ án này."
"Ừm." Trương Chấn Lương rời ánh nhìn sang chỗ khác, nhìn lên bàn "Hay là thế này đi, thầy cứ nghỉ ngơi, để con điều tra.
Nếu thầy không còn kịp nữa, con đảm bảo, nhất định sẽ tra ra chân tướng."
"Để lúc tới cúng vái không quên nói với ta sao?" Đỗ Thành cách cái bàn vỗ vỗ Trương Chấn Lương, "Đừng đùa nữa.
Đây là chuyện của ta, vụ án này đối với cậu và ta có ý nghĩa khác nhau."
"Có gì khác chứ?"
"Nói thế này đi." Đỗ Thành nhìn thẳng vào mắt Trương Chấn Lương, "Mỗi phút mỗi giây còn lại của ta, đều là vị chuyện này."
Trương Chấn Lương nhìn lại Đỗ Thành, biểu tình trên mặt dần trở nên nặng nề.
Lâu sau, anh đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Sư phụ, tháng 11/1992 thầy ở đâu?"
"Hả?" Đỗ Thành bị hỏi liền ngây người "Để ta nhớ đã."
Đầu năm 1992, Hứa Minh Lương chấp hành án tử hình.
Từ lúc Hứa Minh Lương bị tòa tuyên án tới lúc bị hành quyết, luôn có một người vì hắn mà chạy khắp nơi kêu oan.
Nhưng ở trước mặt cơ quan tư pháp nghiêm mật cứng nhắc như một cái máy, sức của một người thật sự quá nhỏ, dù anh là một phần linh kiện trong bộ máy đó.
Người này chính là Đỗ Thành.
Ông kiên quyết tin rằng đó là vụ án oan.
Vì vậy, Đỗ Thành và đám người Mã Kiện từng thân thiết như anh em đã trở mặt nhau.
Trong cục càng không thể chấp nhận vụ án được cấp cao khen ngợi là vụ án thép có bất kỳ nhầm lẫn nào.
Sau khi cân nhắc, Đỗ Thành bị điều chức vụ hiện tại, tới một huyện hẻo lánh trong thành phố, năm 1993 mới được điều về.
"Khi đó ta đang ở thành phố F" Đỗ Thành ngẫm nghĩ "Sao thế?"
Trương Chấn Lương từ trong túi xách lấy ra một túi tài liệu, đưa cho Đỗ Thành.
"Con đoán không sai." Trương Chấn Lương vẻ mặt nghiêm túc "Nếu thầy nhất định muốn điều tra, vậy thầy nên xem cái này."
"Cậu mẹ kiếp còn dám giấu đồ với ta?" Đỗ Thành cười mắng.
Nhưng ông nhìn biểu tình của Trương Chấn Lương, ý thức được đây không phải là trò cười.
Trong túi hồ sơ vẫn là hồ sơ vụ án hình sự.
Đỗ Thành xem vài trang đầu, sắc mặt liền đại biến, tốc độ lật tài liệu ngày càng nhanh.
"Chấn Lương." Đỗ Thành gấp tài liệu lại, nhìn chằm chằm vào đồ đệ của mình, tay đã bắt đầu run rẩy "Đây..
đây là gì?"
Lâm Quốc Đông tay cầm hộp mì ăn liền, uống miếng canh cuối cùng, hài lòng chép miệng.
Thứ đồ chơi này thật đỡ việc, ăn cũng ngon, so với thức ăn nhanh còn tốt hơn.
Hắn đứng dậy rời khỏi bàn, đi tới phòng bếp, đem hộp mì ném vào thùng rác, rót ly nước, còn nhân tiện nhìn điện thoại đang sạc.
Đó là thứ "đồ chơi" mới của hắn, đáng tiếc mới chơi nửa ngày đã hết pin.
Nhưng không cần vội, trước lúc điện thoại được sạc đầy pin, hắn còn rất nhiều thứ thú vị khác.
Lâm Quốc Đông về lại trước máy tính, tiếp tục lướt web.
Đó là một nhà mạng nào đó làm chuyên đề liên quan tới an toàn thực phẩm.
Lâm Quốc Đông vừa xem vừa làu bàu, thi thoảng quay đầu nhìn về phía nhà bếp.
Thương hiệu mì ăn liền nào đó vừa được hắn ăn sạch, vì nghi ngờ dùng dầu bẩn, cũng bị liệt vào danh sách đen các loại thực phẩm bẩn.
Lâm Quốc Đông chửi thề một câu.
Xem ra thế giới mới này không phải cái nào cũng đều tốt đẹp.
Hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, tiếp tục lướt web, trong vô ý hắn nhìn thấy liên kết của mấy chuyên đề kỳ trước.
Di chuyển chuột lên xuống, sau cùng dừng lại trước một chuyên đề.
Trên gương mặt Lâm Quốc Đông thoáng hiện biểu tình kỳ quái, tựa hồ mong đợi lại vừa kiêu ngạo, như một học sinh giỏi đang nhìn thành tích trong học bạ của mình.
Hắn đưa một tay ra rút một điếu thuốc, sau đó mới ấn chuột.
Click.
Ánh sáng trên màn hình đột nhiên tối xuống, một trang mạng màu ảm đạm được mở ra.
Long Trị Dân, người Thiểm Tây, bắt đầu từ năm 1983, lấy danh nghĩa thuê người và cho thuê nhà, đã dụ dỗ 48 người tới nhà để giết hại.
Vương Cường, người Liêu Ninh, bắt đầu từ năm 1995 phạm rất nhiều tội, cướp của, hiếp dâm, giết người, tổng số nạn nhân it nhất 45 người.
Dương Tân Hải, người Hà Nam, bắt đầu từ năm 2000, lén lút gây án ở nhiều nơi, tổng số người bị giết hại 67 người.
Hoàng Dũng, bắt đầu từ năm 2001, đã dụ dỗ 17 thanh thiếu niên tới nhà, dùng máy ép mì sợi cải tiến thành "cỗ máy gỗ thông minh" để giết hại nạn nhân.
..
Lâm Quốc Đông đọc từng câu từng chữ, nhẫn nại xem tới cuối trang.
Nhưng cái tên hắn vẫn mong chờ nhất lại không thấy xuất hiện.
Điều này khiến hắn kinh ngạc, càng có chút thất vọng.
67 người, 45 người, 17 người..
ít nhất cũng giết 7 người.
Lâm Quốc Đông lắc đầu cười khổ.
Đúng vậy, so với bọn chúng, đúng là núi này cao còn núi khác cao hơn.
Hắn tắt trang mạng, ra sức vươn cái eo đã mỏi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong tháng giêng, dù là nửa đêm nhưng không khí ngày tết vẫn rất dày đặc.
Tiếng pháo khắp nơi truyền tới, thi thoảng còn có thể nhìn thấy pháo hoa lúc gần lúc xa đang nở rực.
10 ngày gần đây, trong tiểu khu Lục Trúc Uyển chưa từng được yên tĩnh.
Đây là khu dân cư kiểu cũ, hộ dân sống ở đây rất ít người trẻ tuổi.
Thường ngày vắng vẻ, chỉ có thể nhìn thấy các cụ già chống gậy, mắt mờ, hờ hững đi lại trong vườn.
Chỉ có tết, ngày mà mọi người quây quần bên nhau, mới có thể khiến những người con xa nhà về lại nơi đây.
Lâm Quốc Đông mở cửa sổ ra, nhìn xuống bên dưới một chiếc xế hộp màu đen chậm rãi rời khỏi.
Đó là một gia đình vừa tới thăm người thân xong.
Làm theo lệ thường, cơm no rượu say, sau đó nói những câu khách khí đại loại như "Mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe, có thời gian con sẽ đến thăm", rồi vui vẻ rời khỏi.
Bà cụ vẫn cứ đứng dưới lầu, cho tới khi không còn nhìn thấy đèn phía sau của chiếc xế hộp màu đen đó mới thôi.
Cái gọi là "Có thời gian", có lẽ là một năm sau.
Lâm Quốc Đông cười cười.
Đằng sau hắn, là căn nhà trống không, không người nhà, không trách nhiệm.
Không cần hàn huyên theo kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, không lo lắng về cơm áo gạo tiền.
Chỉ có một mình, chỉ vì bản thân mình.
Thật tốt biết mấy.
Một cơn gió lạnh lùa vào phòng, cũng không làm người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy có chút vui vui, lẫn trong đó là mùi thịt thơm.
Lâm Quốc Đông cúi đầu nhìn, cửa sổ thông gió dưới lầu cũng mở, một làn khói nóng đang bốc lên, còn có cả tiếng huyên náo truyền tới.
Lại là một bữa tiệc gia đình chưa kết thúc.
Lâm Quốc Đông đóng cửa sổ, buông thõng tay đứng trong phòng ngủ.
Nhưng mùi thịt thơm đó vẫn không bay đi mà còn thoảng thoảng trong phòng.
Hắn hít hít mũi, mùi vị này đã chạm tới một công tắc nào đó trong ký ức của hắn.
Đứa bé đó, nó là ai?
Lâm Quốc Đông chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong căn phòng chật hẹp.
Dần dần, gương mặt đó dần hiện rõ.
Tròn trịa, có chút mập.
Hay xấu hổ, lúc căng thẳng sẽ ra mồ hôi.
Có thói quen quẹt mũi.
Thích nghiêng người ngồi bên giường, khom người đọc thầm sách vỡ lòng.
Hắn quay lại máy tính, thành thạo mở công cụ tìm kiếm, gõ ba chữ vào đó.
Trong nháy mắt, mấy chục ngàn kết quả tìm kiếm hiện ra.
Hắn xem lướt qua một lượt, không phải đứa trẻ đó.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Quốc Đông lại gõ một từ khóa khác: Thành phố C.
Kết quả tìm kiếm thu nhỏ lại không ít nhưng vẫn không tìm thấy tin tức hắn mong đợi nhất.
Lâm Quốc Đông nhìn vào màn hình, hai tay đan chéo vào nhau.
Dần dùng sức siết chặt, các khớp xương kêu răng rắc.
Hắn biết rõ mình đang tìm gì, như một người già mất trí nhớ nửa đêm lật lại cuốn nhật ký của mình.
Điều này khiến hắn có chút sợ hãi rụt rè, nhưng phần nhiều cũng khiến hắn cảm thấy hưng phấn.
Đúng vậy, hồi ức.
Ngoài cái này ra, ta còn lại gì chứ?
Lâm Quốc Đông lần nữa chạm vào bàn phím, gõ ra từ khóa cuối cùng.
Tội phạm giết người.
Hồi ức có thể là một con sông, một dải cỏ xanh ngát, một thùng rác, một bồn nước, một căn phòng vệ sinh chật hẹp, một cái cưa, một con dao phay.
Những chuyện của 23 năm trước đang dần hiện ra trước mắt Lâm Quốc Đông.
Những xúc cảm và mùi vị đó, còn đọng lại rõ ràng trên đầu ngón tay hắn, vấn vít trong không khí.
Hắn mở từng trang từng trang, lặng lẽ đọc những văn tự chấn động lòng người đó, cảm thấy máu toàn thân đang cuộn trào.
Những đêm tối đó.
Những khoái cảm và run rẩy đó.
Những sợ hãi và hưng phấn đó.
Bất tri bất giác, người hắn đã đầm đìa mồ hôi.
Tắt trang web cuối cùng, Lâm Quốc Đông mệt mỏi ngả vào ghế, đưa tay lau đi mồ hôi đã chảy tới chóp mũi.
Hắn nhìn tứ phía, sau cùng đem ánh mắt dừng lại trên chiếc giường đơn đó.
Là cô ấy.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới phòng khách, nhìn chằm chằm bộ sô pha màu trắng gạo, ở đó từng bày một bộ sô pha da bò màu đen.
Là cô ấy.
Hắn cúi đầu, nhìn nền nhà bạc màu, vết sơn loang lổ.
Là cô ấy.
Sau đó, hắn xoay người, chạy tới chiếc bàn ăn lớn bằng đá đặt ở phòng khách, đưa tay sờ lên mặt bàn băng lạnh, trơn láng.
Là cô ấy.
Toàn thân lại trở nên hừng hực.
Lâm Quốc Đông cảm giác có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng từ trong ra ngoài, dịch thể nóng hổi đang thấm ra từ lỗ chân lông, cháy tới làn da vang lên tiếng lách tách.
Hắn cúi đầu, nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở, cố gắng để đại não đang sục sôi giảm nhiệt.
Vài phút sau, Lâm Quốc Đông thở dài một hơi, kéo áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi lên lau trán.
Hắn đi tới phòng vệ sinh, tính dùng nước lạnh rửa mặt.
Nhưng ngay giây phút hắn bước vào cửa, trong đầu lại đùng một tiếng nổ tung.
Nền nhà gạch men màu trắng sữa, rèm tắm nilon úa vàng, vòi sen màu đồng, và cả mùi tanh ngọt sộc vào mặt.
Là bọn họ.
Lâm Quốc Đông đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của đại não, hắn mau chóng cởi bỏ hết quần áo trên người, đưa tay nắm chặt lấy thứ ở hạ thể sớm đã cứng đờ, mau chóng bắt đầu động tác.
Lúc sắp đạt cực khoái, hai chân Lâm Quốc Đông run rẩy kịch liệt, sau cùng hoàn toàn mềm nhũn, lưng dựa vào tường, trượt ngồi xuống nền nhà.
Sau tiếng rên khàn khàn, cuối cùng hắn cũng mất đi toàn bộ khí lực, nghiêng người ngã trong nhà vệ sinh.
Lâu sau, Lâm Quốc Đông mới dần tỉnh lại.
Vào giây phút mở mắt ra, đúng lúc một giọt mồ hôi từ mi mắt chảy xuống.
Mọi thứ trước mắt được phóng to kỳ lạ, bao gồm cả đống dịch thể nhầy nhụa cách đó không xa.
Gương mặt nóng rực dán xuống nền gạch men lạnh lẽo, Lâm Quốc Đông lặng lẽ nằm đó, cảm thấy hạ thể đã mềm nhũn, dán sát giữa hai đùi.
Trong đầu trống rỗng.
Đợi tới lúc cơ thể hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn khó khăn bò dậy, chậm rãi mặc quần áo vào, cúi người ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngã ngồi trước máy tính, Lâm Quốc Đông vẫn cứ ngơ ngẩn.
Sau giây phút cao trào, chính là sự trống trải và sợ hãi kéo dài.
Hắn ý thức rõ được, một bộ phận nào đó trong cơ thể đang được đánh thức.
Hắn khó kháng cự được loại dụ hoặc đó, lại cảm thấy hối hận sâu sắc.
Đừng, đừng.
Đừng quay về nữa.
Nhưng đóa hoa màu đen đó, đang lặng lẽ lớn dần trong đáy lòng hắn.
Lâm Quốc Đông lắc đầu, hắn tiện tay cầm lấy cây bút chì trên bàn, quay ngược đầu lại nắm chặt lấy, để ngòi bút đâm mạnh vào cánh tay.
Ngòi bút cắm vào da thịt.
Cảm giác đau đớn khiến hắn có chút thanh tỉnh.
Tay còn lại của Lâm Quốc Đông nắm chặt lấy chuột, muốn xem bừa thứ gì đó để phân tán lực chú ý.
Liếc mắt một cái, một đề mục rơi vào tầm mắt hắn.
Đó là một trang mạng lần trước sau khi tìm kiếm, vẫn chưa xem: "Hung thủ thật sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật__hung án tái hiện."
Đó là bảng tin của diễn đàn nào đó trên mạng.
Lâm Quốc Đông mở nó ra, trong lòng nghĩ lại là câu chuyện bịa đặt lung tung gì đó?
Nhưng chỉ mới xem hai ba dòng, hắn đã trừng to mắt, sau đó toàn thân căng ra.
Chiếc bút chì đó, cạch một tiếng gãy lìa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...