Kẻ Trở Về Đô Thị


Lâm Trần lúc này đang ở to lớn tiệc đứng bên cạnh bàn kiếm ăn, nhớ lại còn đang tu luyện Viên Tiểu Mai, Lâm Trần thầm nghĩ, chờ một chút có cần hay không bỏ bao một ít mang về cho nàng nếm thử một chút, tiểu cô nương kia cũng là một cái ăn hàng, đồ tốt như vậy mang về chắc chắn nàng sẽ rất vui.

Lâm Trần đang đinh đối với một con to lớn đại tôm hùm hạ độc thủ thì một âm thanh quen thuộc truyền đến: “ Lâm Trần?”
Vũ Tĩnh Hàm vừa thấy Lâm Trần thì vô cùng vui vẻ, lập tức đi đến, Lý Gia Tĩnh bên cạch có chút tránh lé nhìn Lâm Trần.
Trương Nhã cũng đến theo, trông thấy Lâm Trần lại là nghi hoặc, lại là kinh ngạc vui mừng hỏi "Tiểu Trần, ngươi thế nào cũng ở nơi đây?"
Thấy Trương Nhã một nhà đang giật mình nhìn đến mình, Lâm Trần cười một tiếng, nói ra : "Là bằng hữu ta mời ta tới."
“ Bằng hữu mời, vậy bằng hữu ngươi đâu?” Vũ Anh Quân lại không tin,Lâm Trần tại nhà hắn trụ hai năm, bình thường không có gì lạ, tính cách hướng nội, Vũ Anh Quân đều không tin hắn có thể giao đến một vị có thể đưa hắn lần hội đấu giá này vé vào sân bằng hữu.

Hơn nữa bây giờ hắn rất có thành kiến với Lâm Trần, hai năm ở nhà hắn, ăn hắn ở hắn, vậy mà còn không biết sấu hổ câu đi con gái hắn.

"Nàng có chuyện làm việc trước đi tới." Lâm Trần nhún vai, từ tốn nói.


Bên kia một mực chú ý Lý Gia Tĩnh hai người Sở Minh Tiêu thấy cảnh này, mắt không khỏng đầy ý cười, nhìn sang đến Đoàn Vĩnh Siêu nói: “Tiêu Siêu, có vẻ như ngươi có tình địch à, hơn nữa trông dáng vẻ cái kia ngươi bạn gái có vẻ còn khá thích tên kia.”
Không nhìn đến thì thôi, nhìn đến Doàn Vĩnh Siêu trong lòng càng khó chịu hơn, vốn hôm nay hắn đã bị mất mặt đủ nhiều, hơn nữa bạn gái còn thành mục tiêu của người khác, bây giờ trong lòng hắn cần phát tiết một phen, Lâm Trần xuất hiện chính là lựa chọn tốt nhất.
“ cũng không chỉ vậy à, tiểu tử này còn là Gia Tĩnh tiểu tình nhân à, mới một tuần trước hai người còn vô cùng tình tứ với nhau, Lý Gia Tĩnh hôm nào cũng đến tìm hắn cả.” Đoàn Vĩnh Siêu bất thiện ngữ khí nói ra,mặc dù trông Lâm Trần không vừa mắt nhưng hắn cũng sẽ không tự mình ra tay, dù sao ở đây cũng là Phạm Gia tiệc, làm không tốt sẽ gây phiền phức không cần thiết, không những thế còn để lại ấn tượng sấu với Phạm gia, còn không bằng mượn tay người khác làm, hắn vui lòng ngồi một chỗ nhìn người gặp xui sẻo.
Sở Minh Tiêu và người khác hướng Lâm Trần nhìn đến, không khỏi hỏi : "Tiểu tử kia cái gì bối cảnh?" Có thể tới nơi này người, trong nhà đều có chút bối cảnh.

“ Chỉ là một tên dưới huyện thằng nhà quê lên đây học mà thôi.”Đoàn Vĩnh Siêu coi thường nói, đối với Lâm Trần bối cảnh, hắn hơi hỏi thăm một chút thì sẽ biết đại khái.

"Kiểu người này, cũng có thể đi vào tại đây? Không phải là lén lút đến ăn uống chùa, ngươi xem hắn lối ăn, thật là mất mặt." Sở Minh Tiêu bên người một lộ ra chán ghét biểu tình.

“ Ồ, chúng ta qua đó xem một chút đi.” nói rồi Sở Minh Tiêu dẫn đầu đoàn người bước qua, ánh mắt hắn có vẻ hung quang toát ra, một cái huyện nội thành đi ra tiểu tử, dám đánh chủ ý con mồi của hắn, loại này tiểu tử hắm muốn giết chết cũng chỉ giết chết, ai dám làm gì hắn.

“ Gia Tĩnh, có chuyện gì vậy, gặp người quen sao?” Sở Minh tiêu đi qua, tiến sát về phía Lý Gia Tĩnh mỉm cười hỏi.
Lý Gia Tĩnh gặp Sở Minh Tiêu đi đến thì nội tâm run lên, biết nàng lo sợ nhất điều sắp diễn ra, cả tuần này sau khi biết Sở Minh Tiêu trở về nàng không dám đến gần Lâm Trần, sợ là liên lụy đến Lâm Trần, nàng hiểu rõ Sở Minh Tiêu đáng sợ đến mức nào, trước kia cũng có người theo đuổi nàng bị hắn biết được, ngay ngày hôm sau người đó bị gang hồ cắt mất tay chân, cha mẹ bị tai nạn xe chết, cái này nàng có thể chắc chắn Sở Minh Tiêu làm ra.
“ Không, không ta không nhận biết người này.” Lý Gia Tĩnh vội vàng lắc đầu như lắc trống nói.
Bất quá Sở Minh Tiêu cũng không để ý đến nàng, hắn quay đầu lại, giơ tay ra hướng về Lâm Trần nói: “Xin chào anh em, nhận thức chút, ta tên Sở Minh Tiêu, ngươi là?”
Lâm Trần thấy phản ứng của Lý Gia Tĩnh, thấy nàng điên cuồng ra hiệu cho mình không được bắt tay thì cười một tiếng, nếu hắn không nhầm thì thanh niên này là nàng nói vị hôn phu đi.

“ Lâm Trần.”
Nhìn Lâm Trần cùng Sở Minh Tiêu bắt tay thì mấy tên đại thiếu lộ ra vẻ cười trên lỗi đau người khác, Đoàn Vĩnh Siêu cười lạnh không ngừng, Sở Minh Tiêu không chỉ là hoàn khố mà còn là một võ giả, hơn nữa thiên phú không tồi, đã là Nội kình tiểu thành hậy kỳ, xem như một cao thủ, có thẻ bóp lát một viên đá không khó khắn gì, Lâm Trần cùng hắn bắt tay không bị lát tay cũng phế.
Bây giờ Sở Minh Tiêu bắt tay Lâm Trần sẽ thế nào đây? Đoàn Vĩnh Siêu chờ mong tiếng thét chói tai của Lâm Trần.
Bất quá để hắn thất vọng là, Lâm Trần không những không hét mà gương mặt hắn còn không có bất cứ thay đổi gì, vẫn cứ nhàn nhàn cười nhìn hết thảy, ngược lại Sở Minh Tiêu thì gương mặt đỏ bừng, gân xanh lổi lên, hắn không hiểu tại sao cho dù mình dùng hết sức vẫn không hề nhúc nhích được Lâm Trần tay một chút, tự như bóp phải miếng sắt vậy, không, cho dù là sắt thì hắn cũng có thể bóp lát, đằng này Lâm Trần ngay cả mày cũng không nhăn một cái.
Cảm giác được sự việc bất thường, Sở Minh Tiêu vội vàng rút tay lại, bất quá mọi việc đã muộn, chỉ nghe ‘răng rắc’ mấy tiếng, một tiếng kêu thấu vang lên, Sở Minh Tiêu ôm lấy cánh tay mình, sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Trần, ánh mắt tràn đầy oán độc cùng kinh khủng.
Tiểu tử này là ai, cái này có thể bóp lát tay hắn không phải Nội Kình Đai Thành là không được, Thanh Thành lúc nào có nhân vật như vậy mà hắn không biết, hơn nữa còn trẻ như vậy, có thật tên này chỉ là từ huyện đến hay không?
“ Ai dám tại Phạm gia trong tiệc rượu gây sự?”
Một vị mặc âu phục trung niên đi đến, vị này mặc lên âu phục người trung niên, là Kim Long Trung Tâm quản lý.
“ Là ta, Sở Minh Tiêu.”
Sở Minh Tiêu thối hậu một bước, giấu đi cánh tay đang đau đớn, tựa như cười mà không phải cười nhìn Lâm Trần.


“Ta hoài nghi người tên này không có thiệp mời, một mình chuồn êm tiến vào tiệc rượu ăn chực, mời ngài hiện tại liền đem hắn trục xuất đi.”
Hắn cũng không phải người ngu, Lâm Trần hắn nhận định Nội Kình Đại Thành, sau lưng bối cảnh sẽ không phải bình thường, hắn cũng không tin Lâm Trần là một tên nhà quê từ huyện lên như Đoàn Vĩnh Siêu nói, có thể đó chỉ là một thân phận giả của Lâm Trần mà thôi, một Nội Kình Đại Thành mà không có bối cảnh, nói ra ai mà tin, chưa nói đến việc không có công pháp tu luyện nội kình, cho dù Lâm Trần may mắn được mà không có người chỉ đạo thì cũng không thể ở tuổi này bước lên Nội Kình Đai Thành, không những thế người phía sau phải vô cùng lợi hại, chỉ sợ hôm nay mình không làm gì được Lâm Trần rồi, nếu đã vậy thì sao không đem cái lồi này lém cho Phạm gia, vừa làm Lâm Trần mất mặt vừa chơi Phạm gia một chầu.
“ Là, Sở Thiếu.” Quản lý nịnh lọt nói.
Bất quá khi vị này quản lý nhìn đến Lâm Trần thì sững sờ, ngay sau đó sắc mặt có chút khó coi, lúc trước,Phạm Văn Quân cùng Phạm Thanh Thảo đã cùng hắn liên tục nhấn mạnh, có một người gọi là làm Lâm Trần thiếu niên sẽ tới tham gia hội đấu giá, để cho hắn nhất định phải hảo hảo chiêu đãi, lúc nãy hắn chỉ nhìn đến Sở Minh Tiêu thì muốn đi lên nịnh nọt một tý, không nhìn đến Lâm Trần, bây giờ nhìn lại thì hắn muốn khóc à.

"Vị này Lâm công tử là Quân gia cùng Phạm tiểu thư bằng hữu, ta nhìn giữa các ngươi nhất định là có hiểu lầm, muốn không xem ở Quân gia cùng tiểu thư mặt mũi, mọi người liền dùng biện pháp hòa bình để giải quyết." Quản lý cười xấu hổ nói, hai bên đều là hắn không đắc tội nổi người, hắn có thể làm thế nào.

Quản lý những lời này vừa nói, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt dời về phía Lâm Trần, một bộ khó có thể tin bộ dáng, tiểu tử này cư nhiên là Phạm gia gia chủ cùng Phạm gia tiểu thư khách nhân? Sao có thể?
Sở Minh Tiêu chăm chú nhìn Lâm Trần, sắc mặt nặng nề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui