Kẻ Tiên Đoán

Cạy miệng Cao Tuấn An ra không khó, anh ta cho rằng Từ Huy không chết, chuyện giết người của mình đã bị bại lộ cho nên nhất nhất khai ra một cách rõ ràng.

Cao Tuấn An vẫn luôn cho rằng mình là con trai độc nhất cũng là người thừa kế duy nhất của Cao Đạt nhưng khi anh ta biết được Cao Đạt đã lập di chúc để cho Từ Huy và mình cùng chia đôi gia tài thì anh ta đã vô cùng tức giận.

Anh ta từng phản đối, nhưng không có cách nào thay đổi suy nghĩ của Cao Đạt, đúng lúc này anh ta vô tình nhìn thấy Sở Giang Nam viết các bài viết về "vụ bí ẩn FC".

“Anh và Đàm Bân có xích mích gì?” Thiệu Hoa hơi nhíu mày từ tư liệu nắm được cho thấy Tổng giám đốc Tập đoàn Cao Tuấn An và một chuyên gia dược phẩm như Đàm Bân không có bất kỳ mối liên hệ nào với nhau.

“Không có, tôi chỉ muốn thử hiệu quả của loại thuốc gây ảo giác kia mà thôi.”

“Làm sao anh có thể xác định trong máy tính của Liêu Thao thật sự có công thức của loại thuốc kia?”

“Trong máy tính của Liêu Thao không hề có công thức loại thuốc đó, là tôi đọc được bài viết "vụ bí ẩn FC" của Sở Giang Nam, sau đó mới sao chép công thức lại, rồi xóa công thức trong bài viết đi…”

Thiên Kiện và Viện nghiên cứu Bắc Hải có mối giao dịch làm ăn, Cao Tuấn An mượn cơ hội thị sát, vào hôm xảy ra vụ án đã đến Viện nghiên cứu Bắc Hải, khéo léo đẩy người ở đây và nhân viên đi thị sát cùng với mình đi chỗ khác, rồi công thức thuốc vào trong máy tính của Liêu Thao.

Vụ án càng lúc càng trở nên phức tạp, một công thức thuốc cải tiến là do các chuyên gia dược phẩm nghiên cứu nhiều năm, bỏ nhiều tâm huyết mới có thể tìm ra, làm sao Sở Giang Nam kia có thể viết ra được một công thức thuốc gây ảo giác trong bài viết của mình chứ?

Nhưng tất nhiên là Cao Tuấn An không nói dối, chẳng qua là lúc trước bọn họ vẫn chưa nhìn thấy điều này.

Đàm Bân biết mật mã máy tính của Liêu Thao, trước đó nghiên cứu của anh ta vẫn chưa thành công, trước khi xảy ra chuyện nhất định anh ta cũng đã mở máy tính của Liêu Thao ra xem xét nhiều lần, nhưng không tìm thấy công thức của thứ thuốc gây ảo giác kia.

“Đêm xảy ra vụ án anh cũng gọi điện thoại cho Đàm Bân, ám chỉ cho anh ta xem máy tính của Liêu Thao phải không?” Thiệu Hoa hỏi.

“Chuyện này thì không có, nếu như tôi gọi điện thoại, thì các người đã kiểm tra được nhật ký cuộc gọi, chẳng qua là trong lúc khảo sát tôi có gây một chút áp lực cho Đàm Bân, bảo anh ta nhanh chóng nghiên cứu ra loại thuốc mới, trong lòng anh ta nóng nảy sẽ một lần nữa mở máy tính của Liêu Thao ra mà tìm kiếm."

Thuốc gây ảo giác của Cao Đạt, chính là do Cao Tuấn An dựa vào công thức thuốc kia mà bào chế, rồi đưa cho ông ta.

Cao Đạt có chứng bệnh đau nửa đầu. Cao Tuấn An đã nói với ông ta rằng, loại thuốc này tiêm vào có thể chữa được căn bệnh kia, sau khi ba mình chết, anh ta đã vào phòng Cao Đạt mở két sắt và trộm di chúc rồi tiêu hủy đi.

Còn về phần Từ Huy, đúng là ngày hôm đó Cao Tuấn An còn chưa kịp làm gì, Thiệu Hoa chú ý tới thi thể của Cao Đạt, đã khiến cho anh ta ý thức được rằng sự tình có thể bại lộ, cho nên anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Còn Từ Thanh Thanh là chết như thế nào? Tôi muốn hỏi anh ép bà ta tự sát như thế nào?” Thiệu Hoa hỏi.

Cao Tuấn An lắc đầu: “Cái chết của Từ Thanh Thanh không liên quan gì tới tôi, tôi thật sự không biết gì cả. Tôi rất muốn giết chết bà ta diệt trừ hậu quả, nhưng tôi phát hiện anh cho người giám sát và bảo vệ bà ta một cách nghiêm ngặt, cho nên tôi không dám hành động.”


Anh ta không ép Từ Thanh Thanh, thì làm sao bà ta có thể tự sát được? Thế nhưng anh ta đã thừa nhận chính mình hại chết Đàm Bân và Cao Đạt, án tử hình là chắc chắn, có thừa nhận giết thêm một người cũng chỉ là tội chết, không cần thiết phải phủ nhận làm gì…

Thế là mối nghi ngờ quay trở lại trên người Sở Giang Nam.

Sở Giang Nam làm sao có được công thức của loại thuốc gây ảo giác kia? Người này có thân phận gì?

Thiệu Hoa một lần nữa quay trở lại tòa soạn báo Đa Thành Metropolis Daily để tìm hiểu sự việc.

“Nguyên văn của bản thảo là thế nào thì tôi thật sự không biết, nhưng mà, tôi cho là công thức thuốc có lẽ không khó nghiên cứu nhỉ? Tần Huệ không học chuyên ngành y dược, nhưng mà cũng có vẻ rất thông thạo.” Trình Thành nói.

Sao mọi thứ lại quay về chỗ Tần Huệ thế này? Thiệu Hoa nhíu mày.

Có điểm đáng nghi thì phải điều tra, Thiệu Hoa một lần nữa gọi Tần Huệ đến.

“Từ nhỏ tôi đã nghe ba của tôi nói về thuốc, cho nên mới hiểu một chút, nhưng về chuyện chế thuốc thì cũng rất lung tung, tôi chỉ căn cứ vào thành phần nguyên liệu mà phối hợp và gia giảm phân lượng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghiên cứu chế tạo ra thành phẩm nào, trong máy tính nhà tôi còn lưu trữ rất nhiều công thức thuốc. Anh có thể cho người đem máy tính về kiểm tra.” Tần Huệ rất hợp tác.

Trong ổ cứng máy tính của Tần Huệ lưu trữ theo từng phân loại, cho nên Thiệu Hoa rất dễ dàng tìm được một folder có tên là công thức thuốc ở ổ D. Bên trong thư mục đó còn có công thức loại thuốc ảo giác đã gây ra cái chết cho Đàm Bân và Cao Đạt.

“Như vậy xem ra, Tần Huệ chính là Sở Giang Nam, cũng chính là hung thủ, có thể kết án rồi.” Hà Tùng vui mừng.

“Không, hung thủ là Trình Thành.” Thiệu Hoa lãnh đạm nói: “Nếu như hung thủ là Tần Huệ, cô ta sẽ không giữ lại công thức thuốc này mà đã tiêu hủy từ lâu để loại trừ chứng cứ phạm tội của mình.”

“Vì sao lại là Trình Thành chứ? Một chút đáng ngờ anh ta cũng không có, anh ta còn không có cả động cơ giết người?” Hà Tùng ngạc nhiên kêu lên.

“Điểm đáng ngờ thì anh ta có rất nhiều, chỉ là vẫn chưa tìm được động cơ giết người của anh ta mà thôi.” Thiệu Hoa mỉm cười đi ra ngoài, “Đi hỏi Cao Tuấn An thêm một chút, biết đâu chừng có thể xác định được.”

Cao Tuấn An là tổng giám đốc một công ty lên sàn, làm sao lại chú ý tới bản thảo nho nhỏ của một đơn vị bé tí trong tập đoàn được, chuyện này chỉ sợ có không ít công lao của Trình Thành.

Theo như sự sắp xếp của Cao Tuấn An thì báo Đa Thành Metropolis Daily trực thuộc công ty truyền thông Thiên Ưng, dưới trướng Tập đoàn Thiên Kiện. Có một buổi tối, khi anh ta và tổng giám đốc Truyền thông Thiên Ưng dùng cơm, Trình Thành đã đưa bản thảo "Vụ bí ẩn FC" - vụ án đầu tiên ra, xin chỉ thị tổng giám đốc Truyền thông Thiên Ưng xem có thể xuất bản hay không, vì thế mà Cao Tuấn An mới tình cờ nhìn thấy "vụ bí ẩn FC" này. Trong lòng anh ta lập tức nảy sinh ý định giết người, cho nên đã yêu cầu để lại bản in và mật khẩu hộp thư của tổng biên tập Tần Huệ.

Quả nhiên Trình Thành là nhân vật mấu chốt.

Nhưng sau khi âm thầm điều tra bọn họ cũng không tìm được động cơ giết người của Trình Thành là gì.

Anh ta cùng với Đàm Bân, Cao Đạt, Từ Huy, Từ Thanh Thanh đều không có mối quan hệ lợi ích, cũng như không có giao tiếp gì… Thiệu Hoa lại hoài nghi anh ta là con riêng nợ đào hoa của Cao Đạt, còn kiểm tra DNA của anh ta và Cao Đạt, nhưng kết quả xét nghiệm bọn họ lại không có quan hệ cha con.


“Bắt giữ Tần Huệ, sau đó thông báo cho Trình Thành, tội giết người của Tần Huệ thành lập, sẽ không quay trở lại làm việc nữa, vụ án kết thúc.” Thiệu Hoa nhìn hồ sơ vụ án một lúc lâu, ra một mệnh lệnh khiến cho Hà Tùng không thể hiểu được.

Gió thu hiu quạnh, mưa dầm liên miên, Trình Thành đi tới một nghĩa trang ở ngoại ô, rồi dừng lại trước một bia mộ.

Thiệu Hoa theo dõi từ xa, lặng lẽ ẩn mình vào phía sau một ngôi mộ bên cạnh.

“Mẹ, con đã báo thù cho mẹ, kẻ đáng chết không ai sống sót, mẹ an giấc ngàn thu đi.” Trình Thành nhìn mộ bia lẩm bẩm, nói.

Thiệu Hoa bước ra sau khi Trình Thành đi khỏi.

—— mộ phần Trình Thu Lan.

Thiệu Hoa bắt đầu điều tra Trình Thu Lan.

Dựa vào những dấu vết để lại mà suy đoán, thì chân tướng của vụ án đã trồi lên trên mặt nước.

Trình Thu Lan là mẹ Trình Thành, mười năm trước bởi vì nghèo khó không có tiền chữa bệnh mà qua đời trong tuyệt vọng.

Ba Trình Thành là ai lại không rõ danh tính, điều tra từng cấp hộ tịch lên trên, Thiệu Hoa mới kinh ngạc phát hiện, hoá ra ba của Trình Thành chính là Liêu Thao.

Trình Thu Lan và Liêu Thao đã ly hôn khi Trình Thành 6 tuổi, sau đó dọn đi khỏi thành phố này, mười năm trước sau khi Trình Thu Lan chết bệnh, Trình Thành mới trở về.

Thiệu Hoa tìm được địa chỉ nơi Liêu Thao và Trình Thu Lan sống với nhau năm xưa, cũng đồng thời gặp được hàng xóm cũ của bọn họ.

“Một gia đình hạnh phúc lại bị một tên súc sinh phá nát.” Cụ bà hàng xóm với mái tóc màu xám trắng thở dài.

Năm đó bà cảm thấy rất thương xót cho cậu bé Trình Thành, mỗi lần cha mẹ cãi nhau cậu bé Trình Thành lại trốn sang nhà bà, bà cũng đã nghe được từ miệng Trình Thành một vài câu chữ ngô nghê cho nên mới suy đoán ra nguyên nhân Liêu Thao và Trình Thu Lan ly hôn.

Trình Thành bị bệnh, Trình Thu Lan đưa cậu bé đến bệnh viện lại bị một người đàn ông để ý, người đàn ông kia đã cấu kết với ai đó trong bệnh viện bỏ thuốc làm nhục Trình Thu Lan, sau khi Liêu Thao biết được chuyện này đã không thể chấp nhận, vì thế mà hai vợ chồng đành phải ai đi đường nấy.

Thiệu Hoa đến đồn công an nơi còn giữ hộ khẩu của nhà họ Liêu năm đó để điều tra. Sự việc năm đó, Trình Thu Lan cũng có đi báo án, kẻ thù ác không ngoài dự đoán của Thiệu Hoa, chính là Cao Đạt, còn tên đồng phạm chính là Từ Thanh Thanh.

Dựa theo kết quả điều tra của cảnh sát, thì không kiểm nghiệm được thành phần thuốc mê trong cơ thể Trình Thu Lan, cho nên đã kết luận là Trình Thu Lan đồng tình. Kết quả này đã đả kích không nhỏ đến nhà họ Liêu.


Thiệu Hoa mang theo tâm trạng nặng nề lúc đẩy hồ sơ đến trước mặt Trình Thành, anh không hề có một chút vui vẻ nào vì đã phá được vụ án.

“Tôi không hối hận, bọn họ đều đáng chết.” Trình Thành thấy sự việc bại lộ, cũng không hề thất hồn lạc phách.

Trước khi Trình Thu Lan xảy ra chuyện, Liêu Thao và bà rất hạnh phúc, Trình Thành có một gia đình vui vẻ hòa thuận, sau khi ly hôn, Trình Thu Lan uất ức thành bệnh, công việc cũng không như ý. Trình Thành đi theo mẹ, chịu đủ mọi khổ cực và tra tấn, thù hận trong lòng theo số tuổi càng lớn thì càng gia tăng, sau khi Trình Thu Lan chết anh ta vẫn luôn ấp ủ ý định báo thù, nhưng vẫn không có cơ hội, mãi cho đến khi Tần Huệ đưa bản thảo của Sở Giang Nam cho anh ta xin chỉ thị xuất bản.

“Có nghĩa là bản thảo của Sở Giang Nam không phải do anh viết sao?” Thiệu Hoa cảm thấy rất bất ngờ, chẳng lẽ đến cuối cùng Tần Huệ vẫn không thoát khỏi nghi ngờ sao?

“Không phải.”

“Vậy thì trong bản thảo của Sở Giang Nam có công thức thuốc gây ảo giác kia hay không?”

“Không có, tôi nghe Tần Huệ nói, cô ta thường xuyên chơi đùa với các công thức điều chế thuốc của ba mình, vừa mới chế ra được một loại thuốc làm cho con người ta bị mê hoặc thần trí, vì thế đã lợi dụng một lần công ty liên hoan Tần Huệ uống say, tôi đưa cô ta về nhà, rồi lén vào máy tính của cô ta lấy công thức điều chế thuốc đó. Tôi vốn là muốn đẩy mọi tội danh cho Tần Huệ, cho dù cái chết của đám người Đàm Bân và Cao Đạt có bị nghi ngờ, thì cũng chỉ điều tra được đến trên người Tần Huệ mà thôi.” Có lẽ cho rằng giấu giếm cũng là tội tử hình, cho nên Trình Thành cũng không hề biện hộ gì.

Trình Thành hận Tần Huệ có được tình yêu thương của người cha mà anh ta không có, cho nên muốn dồn Tần Huệ vào chỗ chết, đồng thời đẩy Tần Huệ làm con dê thế tội cho mình.

“Thật ra thì, nếu vụ án này lọt vào tay người khác, nhất định sẽ được chứng thực là tai nạn ngoài ý muốn, chứ không nghiêm túc điều tra như anh.” Trình Thành nói đến đây ánh mắt có chút buồn bã.

Cuối cùng anh ta cũng không muốn chết.

Thiệu Hoa nghĩ: tấm lưới pháp luật, tuy thưa nhưng không bỏ sót, cho nên hắn và Tần Huệ vô tình chen chúc trên xe buýt vào ngày mưa to hôm đó, là một sự ngẫu nhiên, ông trời muốn hắn nhìn thấy "vụ bí ẩn FC" này.

Nhưng vẫn còn có một vấn đề chưa được giải đáp, Thiệu Hoa hỏi: “Anh đã ép Từ Thanh Thanh tự sát bằng cách nào?”

“Từ Thanh Thanh không phải tự sát, là tôi động thủ.” Trình Thành mỉm cười ôn hoà, “Các anh chỉ giám sát Từ Thanh Thanh nghiêm ngặt, mà quên đi người của mình. Hôm đó, tôi giả vờ đến lấy thuốc rồi đưa thức uống mời hai nữ cảnh sát dưới quyền của anh. Hai người kia uống xong, xuất hiện ảo giác, bị vụ án thứ tư của "vụ bí ẩn FC" mà mình đã xem từ trước chỉ đạo tư tưởng, đã hợp lực tiêm morphin cho Từ Thanh Thanh. Cũng theo như những gì vụ án kia viết mà không tự chủ được nghĩ ra lời khai thoát thân, các anh chỉ điều tra về Từ Thanh Thanh mà không điều tra đồng nghiệp của mình vì thế…”

Vì thế cho rằng Từ Thanh Thanh là tự sát, Thiệu Hoa cũng cảm thấy sởn tóc gáy vì âm mưu thâm độc của Trình Thành.

“Vì sao trong nhà của Từ Thanh Thanh lại không có chút manh mối nào? Anh không thể dọn dẹp mà né tránh các camera giám sát được.”

“Chuyện này không cần tôi phải động thủ, sau khi Cao Đạt chết, Từ Thanh Thanh sợ các anh truy tìm được các bằng chứng về vụ tai nạn y tế gây ra cái chết của Liêu Thao, lúc đó Cao Đạt đã từng giúp Từ Huy, cho nên bà ta đã đích thân xử lý sạch sẽ.”

Thì ra là vậy...

Bản thảo của Sở Giang Nam thật sự chỉ là một yếu tố trùng hợp.

Trình Thành cùng Cao Tuấn An nhận án tử hình, Tần Huệ vô tội được phóng thích.

Đông đi xuân tới, Thiệu Hoa sau một năm suy nghĩ đã quyết định theo đuổi Tần Huệ.

Vào một ngày trời mưa to như trút nước, Thiệu Hoa vừa ra khỏi Cục Cảnh Sát đã gọi điện thoại cho Tần Huệ, hẹn cô ta đến trạm xe buýt lần đầu tiên gặp mặt.


Thiệu Hoa tỉ mỉ chuẩn bị một bó hoa hồng đỏ, tóc vuốt keo, bộ dạng tinh anh phấn chấn, khí thế bừng bừng.

Tần Huệ thong thả đến nơi.

Tầm mắt nhìn thấy Tần Huệ trước mặt đã thay đổi, gầy đến mức dùng một con dao sắc bén nhất cũng không thể lóc ra được một miếng thịt nào, Thiệu Hoa đã sợ đến mức ngây người.

“Tặng cho tôi à?” Tần Huệ mỉm cười nhận lấy bó hoa hồng đỏ trong tay Thiệu Hoa, đôi mắt sáng long lanh lộng lẫy như sao trời.

“Vì sao cô lại gầy như vậy?” Thiệu Hoa ngây ngô hỏi.

Tần Huệ vén mái tóc dài che cổ ra sau đầu, lạnh lùng cười nói: “Thử thuốc quá nhiều cho nên trúng độc.”

Thiệu Hoa nhận thấy cô ta không chỉ gầy yếu đến mức khiến người ta hốt hoảng, mà mái tóc cũng thưa thớt đến mức có thể đếm ra được là bao nhiêu sợi.

“Chẳng phải cô nói mình chỉ là vui đùa pha chế lung tung mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng làm ra được thành phẩm nào à?”

“Làm sao lại như vậy được? Đội trưởng Thiệu, có phải anh chỉ xem hồ sơ vụ án mà không tiếp tục điều tra không?”

Đương nhiên là không. Thái dương Thiệu Hoa nhảy lên thình thịch, có cái gì đó bỗng dưng hiện ra trong đầu.

“Tất cả những gì mà anh muốn biết đều ở đây.” Tần Huệ đưa cho Thiệu Hoa một cái đĩa CD, rồi nhẹ nhàng bỏ đi.

Trong bóng đêm âm u, những hạt mưa lạnh quất vào cửa sổ, Thiệu Hoa bỏ đĩa CD vào máy.

“Đội trưởng Thiệu, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, không phải là tình cờ, mà là tôi cố tình sắp đặt …” Âm thanh Tần Huệ phát ra du dương như nước, thông qua loa chậm rãi buông xuống trong căn phòng.

Sau khi Liêu Thao chết, Tần Huệ đã từng muốn dựa vào pháp luật để đòi lại công bằng cho ba mình. Nhưng không được như ý nguyện. Sau đó Đàm Bân đã trộm công thức thuốc của ba cô ta bán cho dược phẩm Thiên Kiện, dự định bán ra thị trường kiếm lời, loại thuốc này là Tần Huệ và Liêu Thao cùng nhau nghiên cứu, Tần Huệ biết thành quả nghiên cứu của cha mình bị Đàm Bân cướp đoạt, cho nên đã hận người này đến thấu xương.

Tần Huệ muốn báo thù, cho nên đã điều tra những người ở xung quanh. Cuối cùng cô ta phát hiện ra bí mật của Trình Thành. Vì thế mới nghĩ ra kế mượn dao giết người.

Sở Giang Nam cũng chính là cô ta, ba vụ án đầu tiên trong chuỗi "vụ bí ẩn FC" chính là do cô ta viết.

Loại thuốc gây ảo giác khiến cho Đàm Bân và Cao Đạt tử vong, cũng là do cô ta nghiên cứu. Trong quá trình thử thuốc, cô ta bị trúng độc rất nặng, không còn sống được bao lâu nữa.

Cô ta sợ âm mưu của mình không thành công, trước khi mình chết vì chất độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cô ta cần một vị cảnh sát khôn khéo có trí tuệ, căn cứ vào các dấu vết cô ta để lại, tiếp tục điều tra. Điều tra ra sự thật là Đàm Bân đã ăn cắp thành quả nghiên cứu của ba cô ta, cũng điều tra ra chân tướng việc Từ Huy sai lầm trong phẫu thuật, gây ra cái chết cho cha cô ta. Nếu mưu tính thuận lợi, cô ta cần một vị cảnh sát có khả năng làm chấn động, uy hiếp đến mức Từ Huy phải sợ tội tự vẫn.

Cô ta đã điều tra tất cả các cảnh sát có ánh mắt sắc bén nhất của đội điều tra hình sự thành phố, cuối cùng chọn được Thiệu Hoa để lợi dụng.

Lúc Thiệu Hoa dẫn người tông cửa xông vào nhà Tần Huệ, cô ta đã mặc quần áo chỉnh tề, lẳng lặng nằm yên trên giường, không còn hơi thở nữa.

- --------hoàn-----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận