Vảy rắn màu đen khiến Hứa Tri Ngôn mất luôn hứng thú đi dạo quanh thôn.
Mấy căn nhà cuối đường từ thánh địa thăm dò đã bị giáng cấp thành khu vực cấm hành động.
Cậu hồn bay phách lạc đi về nhà lão Dương, cả đầu đều là hình ảnh vảy rắn phản xạ ra lúc nãy khiến sống lưng lạnh toát.
Nhưng mà đối phương không có đuổi theo.
Chắc là vẫn đang nể tình thời hạn ba ngày.
Đây là lúc trời chiều ấm áp nhất, nhưng cậu lại chỉ thấy càng lúc càng nôn nóng.
Hứa Tri Ngôn bức bối về tới nhà lão Dương, Kim Thịnh và Giang Hòe Gia vẫn chưa về, chỉ còn lại lão Dương đang ngồi trong sân dùng đôi tay thô to của mình dọn dẹp mấy thứ khí cụ kì lạ.
Cậu muốn dò hỏi tin tức nhưng lại nhớ đến lời nhắc nhở không được hỏi thẳng thôn dân nên đành thôi.
Dù sao thì cũng nhàn rỗi, cậu quả quyết kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh xem lão Dương làm việc.
Dụng cụ này trông như một cây dao dài có tay cầm, nhưng thân và lưỡi lại gập với nhau thành một góc 90 độ, hình như dùng để chặt một số loại thực vật chắn đường mà không cần phải khom người xuống, bên dưới còn có một cái túi lưới.
Thấy cậu hiếu kỳ, lão Dương vừa làm vừa nói: “Chiều nay tôi ra hang ếch kiếm đồ về ăn.”
“Hang ếch? Tôi đi theo được không?” Hứa Tri Ngôn tò mò hỏi.
Có lẽ thứ đồ đem về ăn mà lão Dương nói là mấy thứ thân củ gì đó.
Có chút giống khoai tây nhưng ăn vô cảm thấy cũng được, lượng tinh bột cao chỉ là thiếu tí gia vị, loại thực phẩm này nếu như có thể đem đi xào nấu ở thế giới hiện thực thì chắc sẽ mang lại một hương vị khác ngon hơn.
Song, cái từ hang ếch này nghe cũng kì lạ quá, không biết là dùng để chỉ một địa danh hay là mấy con ếch ộp bên trong.
“Không được.” Lão Dương từ chối mà không cần suy nghĩ.
Sợ Hứa Tri Ngôn không phục, ông ta còn chỉ vào bắp tay cậu rồi giải thích: “Cậu không có sức lực, đi cũng chẳng giúp được gì.”
Nói xong, ông ta nâng nông cụ kì quái của mình lên rồi sủi nhanh như một cơn gió.
Bị chọc cho nghẹn họng khiến cơ miệng Hứa Tri Ngôn co giật.
Cậu quả thật không làm nổi mấy việc nhà nông nhưng đây cũng được tính là công kích thân thể người ta đó!
Khi lão Trương đặt một chân ra khỏi cửa thì lại suy xét một hồi, sau đó quay ngược lại nhấn mạmh vài điều của quy tắc.
“Không được vào hậu viện; nước giếng chỉ có thể uống vào ban ngày, khi gặp phải tình trạng không có mặt trời thì các cậu phải lấy tấm gỗ bên cạnh đậy miệng giếng lại; buổi tối không được ra khỏi cửa, cho dù ra ngoài thì cũng không thể rời khỏi thôn được đâu.” Ông ta chỉ vào cái giếng, nghiêm túc nói.
“Nhất định không được quên đậy miệng giếng.”
Nói xong, thấy Hứa Tri Ngôn ngoan ngoạn gật đầu thì lão Dương mới đi ba bước ngoái đầu một lần rời khỏi nhà.
Thấy cửa lớn đóng lại, Hứa Tri Ngôn thò đầu ra xem cái giếng, thấy không có gì khác thường cậu dứt khoát đi về phòng.
Căn nhà rộng rãi thoáng chốc đã vắng bóng người, chỉ còn lại một mình cậu.
Hứa Tri Ngôn cũng không ngủ được, cậu nằm trên chiếc giường cũ đơn sơ nhìn theo những đường nứt nẻ trên vách tường, càng nghĩ càng thấy hang ếch đó rất kì lạ, giếng cũng kì lạ, thôn dân càng kì lạ hơn.
Cậu liệt kê ra những thông tin mà mình đã có được, vạch ra kế hoạch tiếp theo.
Đầu tiên, cho dù lão Dương có nói chuyện tự nhiên đến đâu thì cơ thể lạnh lẽo, u ám đó đã cho thấy ông ta không phải là người sống.
Nếu như lão Dương cùng ông cụ ở đầu thôn đều giống như nhau, sẽ có vô số con trùng bay ra từ miệng vết thương, thì có lẽ đám trùng đó chính là thứ then chốt có thể khiến cho thi thể duy trì được năng lực hành động… nhưng mà lão Dương vẫn là ‘lão Dương’ chứ hay là đám trùng đang khống chế não bộ của ông ta rồi hoạt động dưới thân phận của lão?
Nhưng nếu như tất cả thôn dân đều sẽ không ch.ết, vậy thì câu ‘mỗi năm đều sẽ có người bị rắn cắn ch.ết’ mà lão Dương đã nói lúc trước lại là như thế nào?
Người chơi không có cách nào có thể dễ dàng gi.ết được đám trùng, vậy rắn thì có thể sao?
Nghĩ vậy, Hứa Tri Ngôn trở mình tìm đồ, cậu nhìn Đại Bạch Xà trong túi bằng một ánh mắt nóng bỏng.
Đại Bạch Xà đang ngủ quên trời quên đất vẫn chưa kịp phản ứng lại được thì đã bị Hứa Tri Ngôn xem như máy dò tìm mà cầm trong tay và chỉ vào nhiều nơi trong phòng.
“Xà Xà à, có ngửi ra chỗ nào có vấn đề hay không?”
Đại Bạch Xà xè xè cái lưỡi ra rồi lắc đầu.
Hứa Tri Ngôn lại xách rắn lên, cầm lấy đuôi nó rồi thả xuống giếng: “Trong đó có gì lạ không?”
cầm cái đuôi tòn teng á
Đại Bạch Xà xém bị nhấn đầu vào trong giếng điên cuồng lùi về sau, quấn lấy cánh tay của Hứa Tri Ngôn, lắc đầu.
Hứa Tri Ngôn sờ đầu rắn, than thở nói: “Không tìm được điều gì khác thường nên cảm thấy bản thân vô dụng lắm đúng không? Không sao đâu, tao không để bụng, nhưng mà cả thế giới này chỉ có một mình tao là không chê mày thôi đó, lát nữa sẽ làm khoai tây cho mày ăn.”
Đại Bạch Xà đang bị PUA trừng to đôi mắt hạt đậu, siết chặt cánh tay của Hứa Tri Ngôn.
Lần trước nói là cho ăn cá mà!
Sao bây giờ lại thành khoai tây rồi?
Người xem trong phòng phát sóng không khỏi cảm thấy bất bình thay cho Đại Bạch Xà.
【Hiện trường đại hình CPU.】
Ngôn ngữ mạng CPU là tẩy não, ý là hiện trường thực hành quá trình tẩy não.
【Rắn: Cậu ICU tôi.】
ICU là 1 trong những từ dùng để hình dung bị PUA, CPU cũng nằm trong đó, hiểu đơn giản là tiến hành tẩy não, trói buộc tình cảm, đả kích đối phương thông qua lời nói hoặc hành động, khiến người bị hại trầm mê đánh mất chính mình, từ đó luôn nghe theo lời của người thực hiện hành vi đó.
【Hahahaha lầu trên hiểu PUA quá ha!】
【Nhấn vào liền thấy Lệ Chí Bệnh Mỹ Nhân ra tay trấn áp dã thú nơi hoang dã, rốt cuộc đây là sự tiêu vong của đạo đức hay là sự phai mờ của nhân tính.】
Lệ chí là nốt ruồi, nhưng nó là loại thường nằm dưới mắt, đuôi mắt hay những vùng gần xương gò má.
Trong chữ Lệ có bộ Mục ý chỉ mắt nên nó nằm xung quanh vùng đó nhé.
Theo truyền thuyết lệ chí là nốt ruồi hình thành do nước mắt của người yêu kiếp trước rơi trên khuôn mặt để lại, cho nên suốt đời người sở hữu lệ chí sẽ luôn đi tìm người yêu kiếp trước, hy vọng có thể tiếp tục tiền duyên.
Bọn họ sẽ luôn chung thủy trong tình yêu, một khi đã nhận định một người rồi thì sẽ hết lòng hết dạ đối đãi, thậm chí không tiếc trả giá mọi thứ.
【Hahahahahahahahahahaha】
【Bé rắn vẫn chưa bị PUA đâu, nó còn đang tức giận kìa.】
【Xà Xà: Cá! Cá cá cá cá cá cá cá!】
【Cho nên sau cùng Tiểu Bách Vạn có mang nó theo luôn không? Có thể mang sinh vật hoang dã trong phó bản ra ngoài không?】
Qua một lúc sau thì Giang Hòe Gia cùng Kim Thịnh trở về.
Giang Hòe Gia vẫn chống nạng như cũ, sắc mặt Kim Thịnh thì phức tạp, cậu ta nói rằng trong thôn quả thật có thứ có thể chữa lành vết thương.
Hứa Tri Ngôn nhìn mà vui, tìm được thứ có thể chữa trị thì nên vui mừng mà nhỉ?
“Cách gì vậy? Có dùng được? Tại sao không ở lại nhà thôn dân điều trị luôn?” Cậu hỏi Giang Hòe Gia.
Giang Hòe Gia cười khổ một tiếng, lấy ra một chiếc lọ nhỏ.
“Dùng thì dùng được đó nhưng có lẽ cả đời này chỉ sử dụng được một lần.”
Nói rồi anh ta quăng nạng đi, ngồi lên chiếc giường duy nhất được xem là rộng rãi nhất trong nhà rồi tháo lớp vải băng trên chân ra.
Phần khớp gối ở vị trí đầu gối bên chân phải bị đóng cho một cái lỗ, tuy rằng đã sử dụng thuốc nhưng vết thương quá sâu, tạo thành cái lỗ đối xứng gây tổn thương lên xương cốt, lúc này nhìn qua vẫn thấy máu thịt mơ hồ như cũ.
Sắc mặt Hứa Tri Ngôn hơi thay đổi, không nói thêm gì nhiều.
Thấy Giang Hòe Gia lấy thứ trong chiếc lọ ra, Hứa Tri Ngôn vội vàng xua tay: “Không phải nói chỉ dùng được một lần thôi sao?”
“Không sao.”
Giang Hòe Gia không để ý, anh ta mở chiếc lọ, lấy ra một con trùng nhỏ màu trắng từ bên trong.
Con trùng đó xem ra còn nhỏ hơn Bạch Bảo Trùng lúc trước một xíu, nhỏ nhỏ dài dài, như thể không cùng một loài.
Hứa Tri Ngôn thấy đối phương bóp con trùng thì liền lấy ra một con dao từ trong balo hệ thống.
Ngay lúc cậu cho rằng tiếp theo sẽ bằm con trùng ra cho anh ta ăn thì động tác kế đến của Giang Hòe Gia lại khiến cậu ngơ ngẩn tại chỗ.
Giang Hòe Gia nhét con trùng vào chỗ vết thương trên đầu gối.
Con trùng đó vừa nghe mùi máu tươi thì liền chuyển động, dường như rất là thoải mái, nó bò lên miệng vết thương gặm vài miếng thịt trên đó rồi mới chui vào trong.
Ngay sau đó, Giang Hòe Gia đứng dậy.
Anh ta làm vài động tác chạy nhảy các kiểu, rồi giới thiệu công dụng của loại trùng này: “Chỉ cần bỏ con trùng này vào trong vết thương thì nó sẽ thay thế các mô và bộ phận đã chết, và sẽ tuân theo mệnh lệnh của người được cấy trùng.”
Biểu diễn xong xuôi, Giang Hòe Gia nâng chân lên ngồi xuống, tay nâng dao, anh ta tự rạch một đường trên chân mình rồi đưa tay vào lần mò, bắt lấy con trùng đã di chuyển lên phần trên của đầu gối, vứt nó vào lọ rồi đóng chặt nắp.
Máu tươi ấm nóng tưới lên tường nhà.
Mùi máu cũng quá tanh nồng rồi.
Thấy Hứa Tri Ngôn hiếm khi ngây người, anh ta tưởng rằng cậu đang lo lắng cho mình nên liền giải thích: “Yên tâm đi, vừa bắt đầu thì tôi đã không có ý định giữ lại cái chân này cho nên đã làm xử lý đặc thù, không ch.ết được.”
Hứa Tri Ngôn dùng tay áo lau máu bắn trên mặt, biểu tình ôn hòa hơn chút.
Cậu định nói không đau là được nhưng Kim Thịnh lại lắc đầu lo âu: “Nhưng mà duy trì trạng thái đặc thù sẽ khiến cảm giác đau đớn tăng lên gấp bội, anh thật sự không sao chứ?”
“… Gia tăng cảm giác đau?”
Hứa Tri Ngôn nhìn Giang Hòe Giang mặt không đổi sắc, chỉ có hơi tái, cậu thấy anh ta mới thật sự là người tàn nhẫn.
Không chỉ có cậu nghĩ như vậy mà đạn mạc cũng soát cho phòng phát sóng của Giang Hòe Gia một loạt 666, dù sao thì những năm gần đây có rất ít người dám cho bản thân một dao dưới tình huống không sử dụng những thứ giúp xoa dịu vết thương.
Song, Giang Hòe Gia lại chẳng để ý những thứ này.
Thậm chí tâm trạng của anh ta còn trở nên tốt hơn rất nhiều sau khi tìm được cách khôi phục sức chiến đấu.
Vật tư trị liệu vô cùng thiếu hụt trong trò chơi sinh tồn, nhất là những loại dùng để trị các vết thương nặng, bây giờ thì hay rồi, anh ta không cần tiêu một đồng nào mà vẫn có thể tạm thời khôi phục được sức chiến đấu, cho nên anh ta cảm thấy chút đau đớn này không thấm vào đâu.
Vốn dĩ ba người đã phân công, buổi chiều Giang Hòe Gia sẽ đi thăm dò trong thôn, còn Kim Thịnh và Hứa Tri Ngôn sẽ đi vòng ngoài.
Nhưng vừa đi đến lối vào thôn thì đã nhìn thấy có người đang canh giữ ở đó, họ đang chặn lại tổ đội hai người mũ trùm đen kia, đứng ở xa vậy mà vẫn nghe được tiếng nói của ông cụ.
“Nếu như rời đi thì sẽ không thể vào thôn nữa.”
Mây đen che lấp bầu trời, rõ ràng trưa nay vẫn có nắng trong lành mà chiều thì lại âm u rồi.
Ông cụ đứng trước cửa cởi nón ra nhìn lên trời, rồi nói với hai người trước mặt: “Hôm nay trời tối sớm, nếu hai người muốn ra ngoài thì hãy chờ đến lúc có mặt trời đi.”
“Bởi vì, một khi không có ánh nắng thì chúng tôi sẽ không phân biệt được liệu người vào thôn có phải là ‘các cậu’ hay không.”
Thấy hai người đó chuồn đi, Hứa Tri Ngôn và Kim Thịnh nhìn nhau rồi dự định trở về đóng miệng giếng lại.
Hai người trở về trong sân, kiểm tra cái giếng.
Lão Dương đặt mấy thùng nước đầy ắp gần cái giếng, theo như ông ta nói thì nếu không phải nhà có thêm nhiều người thì có khi ông ta cũng không mở giếng vào ban ngày đâu.
Kim Thịnh nhấc tấm gỗ nặng nề lên, ‘cộp’ một tiếng ném lên miệng giếng, tấm gỗ vừa như in, kín kẽ che đậy miệng giếng, không để lọt một tia sáng nào.
“Tối nay chúng ta có cần mở ra xem không?” Cậu ta luôn cảm thấy những thông tin mà thôn dân đưa cho luôn có chút cổ quái, ít nhiều gì cũng gợi nên lòng hiếu kỳ của người ta.
Hứa Tri Ngôn lắc đầu: “NPC nói vậy có khi là thật, cũng có khả năng là để chúng ta mở ra thử, đêm nay chắc chắn sẽ có người chơi mở miệng giếng, đến lúc đó cứ xem tình huống vậy.”
Những lúc có thể lấy được thông tin từ người khác thì cậu sẽ không đi mạo hiểm.
Chập tối, lão Dương trở về.
Ông ta vui mừng ra mặt, lấy ra một ít vật phẩm loại củ từ cái sọt sau lưng, vừa hay là loại vừa ăn lúc trưa.
Từng củ từng củ chồng lên nhau, chất gần hơn nửa cái thúng, khiến lão Dương cười đến ngoác cả mang tai.
Ba người nhìn nhau, thử hỏi xem có thể làm cá được không.
Lão Dương lắc đầu: “Không được không được.”
“Cá phải dùng để cung phụng cho xà Thần, có như vậy ngài mới phù hộ cho chúng tôi mùa màng bội thu, hôm nay tôi có cúng cá cho Xà Thần, không ngờ đến tối lại có thể tìm được nhiều thức ăn đến như vậy.” Nói rồi, ông ta vui vẻ xách đồ đi nấu cơm.
Đến đây thì mọi người mới biết, hóa ra cũng có lúc lão Dương trắng tay không tìm được gì để ăn ở hang ếch, bây giờ số lượng hơn nửa thúng là thứ mà ông ta chưa dám nghĩ đến bao giờ.
Đây cũng là điều làm ông ta càng thêm kiên định trong việc cúng cá cho Xà Thần.
“Các cậu yên tâm đi tôi sẽ đổi loại thức ăn tương ứng với cá cho các cậu.” Lão Trương vỗ ngực nói.
Ba người nhìn nhau, không ngờ ông ta lại không nói võ đức đến như vậy, nói không có cá là không có cá thật.
Nói võ đức: chính nghĩa, công bằng, công đạo.
Không nói võ đức ví như đánh lén đối thủ, ỷ mạnh hiếp yếu, vâng vâng…
Cơm tối vẫn là ba món như trước.
Hấp, nướng, món canh.
Ăn liên tiếp hai bữa như vậy khiến Hứa Tri Ngôn ngán ngẩm.
Cậu giả vờ không có khẩu vị, lấy lên một phần củ đã được nướng đến cứng ngắc, cậu dự định nhân lúc ông ta chuẩn bị ngủ thì sẽ lén đi ra hậu viện.
Buổi chiều lúc lão ta không có ở đây, Tiểu Nhất đã sớm thăm dò tường tận hậu viện nhờ vào kỹ xảo bay cao siêu của mình.
Thật ra đó là một căn phòng trông như từ đường nhỏ.
Từ đường: nhà thờ, phòng thờ.
Nhà thờ là nhà dùng đế cúng kiếng thờ phụng.
Bên trong có một điện thờ cũ kĩ và một bức tượng Bán Thân Xà Thần, phía trước còn đặt một cái thùng, trong thùng toàn là cá.
Nhớ đến dáng vẻ khờ khạo của Bán Thân Xà Thần, Hứa Tri Ngôn cảm thấy cho dù là thờ phụng thì cúng khoai tây là được rồi, không cần lãng phí cá như vậy.
Cậu nhón chân vòng qua sân trước, đi qua một cái cửa nhỏ.
Hứa Tri Ngôn mò mẫm đi đến từ đường nhỏ trong bóng tối.
Bên trong đó trống rỗng y như những gì Tiểu Nhất dò la được.
Cậu vớt một con cá trong thùng lên rồi đặt thực phẩm loại củ đã nướng qua lên điện thờ, nhưng sau đó cậu lại suy nghĩ, rồi lấy lại đồ, ngay cả củ nướng cũng không muốn cho nữa.
“Không phải tôi muốn lấy không đâu, nếu để củ nướng lại đây thì sẽ bị ông già đó phát hiện.”
Tự nói tự biện hộ xong, Hứa Tri Ngôn bỏ con cá vào thùng rồi đổi thành xách cả thùng lên, mỉm cười nói: “Xem như ăn dùm anh nha.”
Một khung cảnh trông như an toàn như vậy, ấy thế mà đạn mạc lại spam điên.
【Ôi đị.t mẹ! Cái thứ gì kìa!!!!】
【Chạy đi Tiểu Bách Vạn!!!!】
【Trộm cống phẩm bị chính chủ bắt tại trận thì có cảm giác gì?】
Cống phẩm: vật dùng để cống nạp, quý giá, dâng tặng.
【Aaaaaaaaaaaaa cái đuôi đó sắp che hết ống kính rồi!!!】
Thì ra, bên trên xà nhà của từ đường.
Bán Thân Xà Thần cao lớn đang kích động quẩy đuôi, chỉ chờ cá được cúng tế bị lấy đi thì nó sẽ thuận lợi tìm được cái cớ để mà trừng phạt đối phương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...