Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn


Vận may của Kim Thịnh vẫn tiếp diễn như trước, những vật phẩm đặc thù vớt lên đều không có chút độ khó nào, ngoại trừ nhiệm vụ nhánh cuối cùng của Giang Hòe Gia có chút khó khăn ra thì những thứ khác đều không thành vấn đề.
Khi sắp đến bốn giờ, bầu trời trở mình như bụng cá trắng thì hai người còn lại cuối cùng cũng đã hoàn thành xong Nhiệm vụ 4.
Thấy vẻ mặt Giang Hòe Gia trở nên mất tự nhiên sau khi xem xong nhắc nhở về nhiệm vụ chủ tuyến, thậm chí còn có chút bối rối, Hứa Tri Ngôn hỏi.
“Nhiệm vụ có vấn đề gì sao?”
Chỉ là lời nhắc nhở thông thường thôi mà.
Giang Hòe Gia sử dụng lưỡi hái như gậy chống để đứng dậy, sắc mặt anh ta ngưng trọng, nghiến răng nói: “Nhiệm vụ tiếp theo phải vào trong thôn lúc trời sáng thì mới nhận được, … nhưng mà đám hướng dẫn viên đó thật sự sẽ phối hợp với chúng ta hay sao?”
Ngưng trọng: bình tĩnh/ nghiêm túc/ trang trọng nhưng ở một mức độ nặng nề hơn
Sắc mặt của Kim Thịnh cũng chẳng tốt mấy khi nhắc đến hướng dẫn viên.
Cậu ta bế Tiểu Nhất lên xoa đầu nó vài cái rồi lắc đầu, mở miệng với biểu cảm đau khổ: “Trùng mà hướng dẫn viên cho nếu ăn thì sẽ bị khống chế, trở thành đĩa petri, còn không ăn thì sẽ gặp phải ‘bọn nó’.”
Đĩa Petri là một loại đĩa được làm bằng thủy tinh hoặc chất dẻo có dạng hình trụ mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ.

Ngoài phần thân đĩa ra thì các đĩa petri còn có nắp đậy để tránh làm mẫu vật thí nghiệm bên trong bị hỏng do các tác động từ môi trường bên ngoài.
Lúc này, Hứa Tri Ngôn mới nhận ra rằng không phải người chơi nào cũng có cái nhìn tốt đối với hướng dẫn viên.
Nhưng mà cũng đúng thôi.
Khi vừa mới bắt đầu cậu cũng phát rầu không biết nên giải quyết lũ trùng này như thế nào, sau này thì mới biết được trên thực tế không cần ăn trùng cũng có thể đến được hồ chứa, ông già đó vậy mà lại lừa người ta, chậc chậc.
Giang Hòe Gia chìm vào hồi ức không mấy tốt đẹp, anh ta mắng chửi rất hăng.
“Ông già lồ.n đó nói không ăn trùng thì sẽ chết, cuối cùng tôi thật sự hết cách, chỉ có thể nướng nó lên mà ăn, sang ngày hôm sau thì ông ta xém nữa đánh ch.ết tôi luôn, **, nếu ổng không phải là NPC do hệ thống sắp xếp thì tôi đã bẻ đầu ổng từ lâu rồi!”
Nghe xong, Kim Thịnh cũng gật đầu, biểu thị bản thân cũng không có hảo cảm gì mấy với hướng dẫn viên, không đánh nhau là đã cho đối phương thể diện lắm rồi.
“Trùng của tôi thì Tiểu Nhất ăn rồi, sau khi ăn xong thì trạng thái tinh thần của Tiểu Nhất xảy ra chút vấn đề, trước giờ nó có ăn bùn đất đâu…”
Thì ra, tuy rằng đa phần người chơi đều vì nhiệm vụ mà không xảy ra xung đột chính diện với hướng dẫn viên, nhưng sau khi bị tính kế thì gần như mọi người đều không có thái độ gì tốt với họ.
Hứa Tri Ngôn nhìn vài con cá sống mà cậu đặc biệt để dành lại trong thùng, không ngừng cảm thấy bản thân thật sự là người tốt.
Đi thăm thôn làng của người ta vẫn không quên mang quà theo!
Chỉ là, khi nghĩ đến rồi những người chơi khác sẽ phải rầu rĩ vì chuyện Thôn Bạch Sơn, Hứa Tri Ngôn sờ sờ cằm, cậu nắm chắc thời cơ, thay đổi sách lược, yêu cầu Kim Thịnh cố gắng hết sức bắt thêm một ít cá sống về.
Kim Thịnh không hỏi nhiều, lập tức ra giữa hồ bắt cá.
Trực thăng chó bay xa, Giang Hòe Gia nhìn theo bóng lưng của Kim Thịnh, nghi hoặc hỏi: “Sắp có sương mù rồi chúng ta còn câu nhiều cá như vậy để làm gì?”
Hôm qua, lúc Hứa Tri Ngôn bảo Kim Thịnh câu thêm cá về thì anh ta đã không hiểu rồi.
Chỉ có ba người bọn họ thôi thì làm sao mà ăn hết đống cá đó.
Hứa Tri Ngôn vừa lục tìm thùng đựng cá khác vừa trả lời: “Số cá hôm qua Kim Thịnh bắt về tôi vốn định để dành làm quà cho hướng dẫn viên.”
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
吃人嘴软拿人手短 là 1 câu tục ngữ ý nghĩa: lấy được lợi ích từ người khác thì phải nhượng bộ ba phần, cho dù họ có khuyết điểm hay sai lầm thì cũng không dám nói, không dám để ý đến.
Lão hướng dẫn viên lúc trước đã từng uống cacao nóng của cậu nên đối xử với cậu cũng tốt lắm, nhất là sau sự kiện nước uống tro cốt xảy ra thì ông ta cực kỳ tích cực mà phối hợp với cậu, cũng chẳng có ý nghĩ ám toán cậu nữa.
Ám toán: Âm thầm tính kế.
Nghĩ đến việc mấy con trùng đó thích ăn đồ sống nên cậu dự tính tặng vài con cá.
Đây vừa là nước cờ đầu vừa là một chút tâm ý của cậu.
“Nhưng mà bây giờ nghe anh nói vậy, tôi lại thấy không chừng đám cá này còn có công dụng khác.” Cậu nheo mắt, lại lấy ra ba cái thùng đựng cá có nắp gập từ trong túi dụng cụ câu cá.
Theo thông tin trước mắt thì đại khái phần lớn người dân trong Thôn Bạch Sơn đều không phải là người, cũng có khả năng trong thôn vẫn còn người sống nhưng số lượng tuyệt đối không nhiều.
Những con trùng này được thai nghén trong cơ thể của thôn dân và cần được ăn những thức ăn tươi sống.

Hơn nữa, căn cứ vào tay nghề dùng người nuôi trùng của lão hướng dẫn viên viên thì cũng có thể phán đoán ra rất có khả năng bọn họ cần phải định kì bổ sung một lượng trùng mới.
Hiệu quả lần này khác hẳn vừa câu cá vừa làm nhiệm vụ như lần trước, lần này Kim Thịnh có mục tiêu rõ ràng, câu cá thần tốc như thể đã trở thành một người câu cá chuyên nghiệp.
Cậu ta câu cá cho tận đến lúc sương mù lan ra trên mặt hồ, sau khi đảo qua đảo lại vài vòng thì cũng đã lấp đầy được những thùng đựng cá mà Hứa Tri Ngôn đưa cho.
Bây giờ trời đã gần sáng.
Giải thích ngắn gọn, làm biếng ghi cụ thể quá.

Sáng ở đây có 2 loại á, theo như trung thì 1 từ dùng chỉ sáng nhưng trước 7g sáng, và 1 loại sáng chỉ thời gian từ 7g đến 12g trưa, ở đây dùng gần上午 thì chỉ gần đến 7g sáng.

Học bài đi các bé bi.
Qua thêm một thời gian nữa thì sương mù sẽ bắt đầu tan hết.
Những người chơi vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ nhánh trên mặt hồ vẫn đang cố gắng giãy dụa trước những thời khắc cuối cùng.
Nếu không, khi vòng nhiệm vụ tiếp theo bắt đầu thì cho dù bọn họ có lấy được thông tin từ những người chơi khác và theo họ vào được Thôn Bạch Sơn, thì cũng không thể nào thuận lợi lấy được nhiệm vụ của giai đoạn kế tiếp, chỉ có thể chờ ch.ết mà thôi.
“Sương mù sắp tan rồi, ngoại trừ những người chơi vẫn chưa làm xong nhiệm vụ nhánh thì những người khác đều đi cả rồi.” Kim Thịnh có chút căng thẳng mà nói.
Đi trễ vừa có lợi mà vừa có hại.
Lợi ở chỗ không cần phải tự mình tìm đường, chỉ cần đi theo dấu chân của người đi trước để lại là sẽ đến được thôn làng, nhưng thiệt hại cũng sẽ rất nghiêm trọng.

Càng nhanh chóng vào được thôn thì sẽ tìm hiểu được nhiều thông tin hơn.
Giang Hòe Gia rảnh rỗi nên trang trí thêm phụ kiện lên áo cho chó của Tiểu Nhất, hiện giờ hai bên trái phải của cái áo đã có thể treo được bốn cái thùng đựng cá rồi.
Treo xong thùng đựng cá, Hứa Tri Ngôn kiểm tra xem cá đã đầy thùng chưa, rồi lại kiểm tra nốt thiết bị cung cấp oxy bên trong, sau khi xác nhận cá vẫn bay nhảy tung tăng thì cậu mới kéo dây kéo lại rồi gọi hai người kia lại bắt đầu lên đường.
Bên ngoài bọc vậy nè
Sương mù trong núi không còn dày đặc như lúc mới đến.
Vị trí của Núi Hổ Phách lộ ra rất rõ ràng.
Có lẽ là do mặt trời buổi sáng sắp xuất hiện nên có thể dễ dàng tìm thấy được dấu chân của những người đi trước để lại.
Ba người đi chưa được 15 phút thì đã có thể nhìn thấy một thôn làng bụi bặm bên dưới chân núi, nhìn từ xa tưởng chừng như chỉ có mười mấy hộ gia đình ở đó.
Còn chưa đến gần thì đã nghe thấy tiếng tranh chấp truyền đến từ lối vào thôn.
Ngoại trừ tiếng la hét của người chơi thì hình như còn có vài tiếng côn trùng kêu và tiếng chửi rủa khàn khàn của người già.
Hứa Tri Ngôn nhìn Kim Thịnh một cái rồi đi nhanh hơn, cậu để Giang Hòe Gia và Tiểu Nhất ở đằng sau, ra hiệu cho họ đi chậm thôi, không cần phải gấp.
Kim Thịnh đi qua bên Tiểu Nhất, tháo một thùng cá xuống rồi cầm trên tay.
Đợi đến lúc hai người đi trước một bước đến được lối vào thôn thì tình cảnh ở Thôn Bạch Sơn bây giờ đang hỗn loạn vô cùng.
Trước mặt bọn họ có tám người chơi đã đến đây trước.
Bảy người đang đứng, một người thì nằm.
Trong bảy người đó, ngoại trừ Trác Ung và hai người đồng đội cùng tổ đội hai người áo đen nón trùm đầu, thì ba người còn lại chắc hẳn là người chơi đơn độc.
Người nằm trên đất nhìn rất quen mắt.
Hứa Tri Ngôn nhớ người này có tham gia hoạt động vây gi.ết Giang Hòe Gia.
Một bên khác, có một cụ già mặc trang phục đoản đả ngã ở trên đất, trên người còn có vài lỗ thùng, chắc là bị người chơi nào đó công kích.
Đoản đả: một loại Hán phục cổ đại.
Miệng vết thương không ngừng có những con trùng trắng bay ra, trắng bóc, tròn xoe, nhìn hơi giống với phiên bản tiến hóa của Bạch Bảo Trùng.
Mà người chơi lỡ tay công kích thôn dân thì đang bị đám trùng bao quanh, nằm lăn lốc co rút trên mặt đất, gã ta há to miệng thở nặng nề như đang phải gánh chịu nỗi đau khủng khiếp.
Lúc Hứa Tri Ngôn và Kim Thịnh đến gần thì chân người chơi đó co giật vài cái rồi triệt để tắt thở.
Bên trong phòng phát sóng, người xem không ngừng dò hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
【Má ơi, tình hình bên đây kích thích quá vậy! Tôi lỡ xem Tiểu Bách Vạn bên kia câu cá mất rồi!】
【**! Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy Hứa Tri Ngôn đã bật mode ngây ngốc của trò chơi này lên rồi, lúc thì nhìn mẹ nam may áo cho chó, lúc lại trông ngóng dân câu chuyên nghiệp Kim Thịnh vào bờ.】
【Mía ơi! Tôi còn sang hẳn phòng của Khuyển Sư để trải nghiệm câu cá thuần túy.】
【Lầu trên cũng thảnh thơi quá ha! Cửa thôn quậy ẫm ĩ từ lâu rồi!】
【Là một người chơi bốc đồng nè.】
【À, cái này tôi xem rồi, thôn dân không cho vào, sau đó có người cứ muốn xông vào rồi lỡ tay công kích luôn cụ già, kế đó liền bị đám trùng gi.ết ngược lại.】
【Tôi thấy Trác Ung muốn cứu người nhưng mà lại không có đạo cụ, đành chịu.】
Bầu không khí như ngưng tụ ở lối vào Thôn Bạch Sơn.
Trác Ung khẽ gật đầu khi nhìn thấy Hứa Tri Ngôn.
Sắc mặt của hắn ta không được tốt lắm, xem ra đã bị nhốt ở đây rất lâu rồi.
Tên đàn em thấp lùn có vết sẹo trên mặt thấy đại ca liếc nhìn mình thì liền đi về phía Hứa Tri Ngôn và Kim Thịnh, rồi tường thuật lại những chuyện vừa xảy ra.
Đại ca này thường dùng để gọi anh lớn trong nhóm hay tổ chức á.
Đây không phải là do Trác Ung tốt bụng, mà là cái thôn này cự tuyệt không cho ai vào, rất là bài ngoại.
Bài ngoại: lo sợ, không tin tưởng hoặc chống lại những người xa lạ, những chủng tộc khác.

Bài xích người ngoài.
Trong số thôn dân ở đây cũng có những người hướng dẫn đã dắt họ lên núi, nhưng sau khi nhìn thấy họ thì sắc mặt liền trở nên không tốt, luôn miệng đuổi họ đi.
Mặc cho người chơi có đàm phán cỡ nào thì đối phương cũng không để cho họ vào.
Trong lúc đó, cũng có người chơi nghĩ ra cách hối lộ thôn dân, nhưng ai ngờ bọn họ lại chẳng có chút hứng thú nào với những dụng cụ câu cá của đám bạn câu.
Vì để dễ dàng mang theo đồ ăn, họ đã làm sạch lũ cá lúc ở ven hồ, có người chơi biết nấu ăn ngon còn làm cả chà bông cá.
Bọn họ lục tung cả mấy cái túi, chỉ không biết tại sao ba con cá sống trong thùng nước lại lật bụng sau khi trải nghiệm nghi lễ thanh tẩy của màn sương.
Đám người chơi đến trước không lấy nổi một con cá sống ra.
Đồng đội của Trác Ung thấy sương mù sắp tan, liền gấp gáp xông vào, dẫn đến kết cục thê lương, còn có người chơi muốn đi đường vòng nhưng lại bị hệ thống chặn đường, nói là phải có sự cho phép của thôn dân thì mới được.
Nghe xong nguyên nhân hậu quả, Kim Thịnh quay đi, nhớ lại cảnh có người chơi ra tay gi.ết hướng dẫn viên trước khi đến khu vực hồ chứa.
Hứa Tri Ngôn sờ cằm, không có thái độ gì cả.
Sương mù đã bắt đầu nhạt hơn rồi.
Cậu không có thời gian hàn huyên với Trác Ung, mà ngước nhìn về phía thôn dân.
Lối vào thôn không lớn, có thể nói là rất nhỏ.
Có hai, ba chục người già ăn mặc rách rưới, xám xịt đứng ở đó nhìn họ không chớp mắt.
Cho dù bây giờ là buổi sáng, mặt trời sắp ló dạng thì khung cảnh này cũng khá kinh dị.

Hứa Tri Ngôn nhìn theo từng đầu người, nhưng vẫn không nhìn thấy lão hướng dẫn viên, ngay lúc cậu đang thắc mắc thì bắt gặp chuẩn xác một bóng người đang lặng lẽ trốn đi trong đám đông.
“Lão Dương! Ông chạy làm gì vậy?”
Bên Trung Quốc với bạn bè hay anh em thân thiết này kia người ta hay kêu lão, chứ chưa chắc vì già mà gọi lão.
Hứa Tri Ngôn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lão Dương đó chính là hướng dẫn viên già tốt bụng mà cậu đã gắn tag!
Cậu lập tức bảo Kim Thịnh mở thùng cá ra, hô to về phía hướng dẫn viên: “Anh Dương! Tôi mang cá sống đến cho anh nè! Anh quên rồi hả?”
ở đây dùng từ ca/ anh ó, gọi vậy để thân thiết hơn với HTN đang nhập vai mà, nên hk sai nhe
Giọng điệu nói chuyện quen thuộc này khiến thôn dân ngơ ngác, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không ai nói chuyện cả.
Chỉ duy nhất lão Dương bị phát hiện là rụt cổ lại, chau mày khổ não quay đầu lại, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Quên cái gì! Tôi kêu cậu đem cá đến hồi nào?!” Nói xong, ông ta liền cảm thấy sai sai.
Bây giờ trả lời rồi thì những thôn dân khác sẽ nhìn ông ta sao đây.
Hứa Tri Ngôn không lo chuyện này, thấy ông ta đáp lại, cậu liền cầm lấy thùng cá, xác nhận lũ cá vẫn đang bơi lội vui vẻ nhờ vào ống oxy, cậu liền kéo dây kéo rồi xách thùng cá lướt qua thôn dân, đi đến cạnh lão hướng dẫn viên.
Thời khắc cậu bước vào thôn mà không bị đuổi đi thì màn hình liền hiện lên.
【Nhiệm vụ chủ tuyến [Hạ]: Bí Mật Của Thôn Bạch Sơn】
【Nhiệm vụ 5: Được ở lại nơi đây.】
【Tiến độ: Chưa đạt được】
【Ghi chú: Thôn dân dường như đang có bí mật gì đó, nhưng bọn họ rất thận trọng, bạn muốn ở lại đây không phải là chuyện dễ dàng.】
【Nhắc nhở: Không có cách nào có thể gi.ết ch.ết thôn dân, tùy tiện ra tay thì sẽ càng khiến thôn dân bài xích mà thôi.】
Có thể hiểu là bạn có thể ra tay gi.ết người á, nhưng thôn dân có chết hk lại là một chuyện khác, hoặc có thể họ vẫn sẽ sống trong một trạng thái khác.

Tiền giải thích của bạn là 10 ngàn.
Ánh mắt Hứa Tri Ngôn tối sầm, cậu nhịn không được mà thầm mắng cái trò chơi rác này.
Cái thể lọai NPC khó nhằn này, đánh không được, mắng không xong, gi.ết không chết, còn có mấy con trùng nhỏ cắn trả nghiêm trọng, nếu không phải cậu không có đủ hỏa lực thì cũng không đến nước phải nghĩ đến cách khác.
Trước có giải thích òi, hỏa lực không đủ là hiểu không đủ mạnh, không có gì hỗ trợ, hiểu ngắn vậy yk.
Khiến cho người ta chán ghét nhất chính là, manh mối quan trọng như thế này vậy mà không chịu đưa trước cho người chơi?
Hệ Thống Trò Chơi rõ ràng đang làm khó người chơi, muốn xem họ đánh nhau với đám NPC bất tử này.
Nhưng trong lòng nghĩ gì và cách thể hiện ra ngoài của cậu lại không giống nhau.
Hứa Tri Ngôn chạy đến bên cạnh hướng dẫn viên, nhét thùng cá vào tay ông ta rồi nhìn đối phương với đôi mắt thành khẩn, giọng nói mang theo niềm cảm kích.
“Lúc trước trên đường đi đã được anh chăm sóc rất nhiều, bây giờ câu được không ít cá, nên mới muốn mang cho anh vài con, cá này ngon lắm đó! Không tin thì anh cứ thử xem.”
Lão hướng dẫn viên phẩy tay, hừ lạnh: “Tôi không thích ăn cá.”
“Là cá sống đó, không có con nào ch.ết cả.” Hứa Tri Ngôn giải thích, nhưng trong lòng lại chẳng tin lời đối phương.
Lúc trước, lão hướng dẫn viên này còn cùng bọn họ ăn cá nướng ở khu trại, còn ăn rất nhiều, bây giờ nói như vậy có thể là do trong thôn có cấm kỵ gì đó, cũng có thể là để lừa người chơi.
Nghe người trẻ tuổi nói vậy, lão Dương vừa nghi hoặc nhìn thùng cá vừa biện giải nói: “Cá sống không qua được làn sương đâu, trong sương mù có lời nguyền, cá sẽ chết… ủa?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào thùng cá với đôi mắt u ám.
Những con Cá Mỹ Vị này vẫn sống rất tốt giữa những tiếng ùng ục ùng ục nho nhỏ.
Hứa Tri Ngôn nhấc máy bơm oxy bên trong lên, gãi đầu nói: “Sản phẩm công nghệ cao, chắc là không bị nguyền rủa đâu nhỉ?”
Cậu cũng không ngờ sương mù lại có thể gi.ết cá.
Chỉ là, vừa nhấc máy oxy lên thì lũ cá bỗng thoi thóp gần chết, dọa cho cậu phải đặt máy trở về chỗ cũ.
Lão Dương nhìn đám cá trong tay rồi lại nhìn sang Hứa Tri Ngôn, không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Chẳng qua, ông ta biết người trước mặt này không phải tốt bụng gì nên hỏi nhỏ: “Cậu muốn làm gì?” Vô duyên vô cớ tặng đồ, có vấn đề.
“Bị ông đoán trúng rồi.” Hứa Tri Ngôn vỗ vỗ trán, để lộ ra biểu cảm ngại ngùng.
“Là như vậy nè, tôi và bạn bè ngán ngủ lều lắm rồi nên định vào thôn này ngủ nhờ một đêm.”
Tuy rằng lão Dương có chút sợ hãi Hứa Tri Ngôn, nhưng đối phương đối xử với ông ta cũng không tồi, sau khi suy nghĩ kĩ càng thì gật đầu ra giá.
“Ba con cá một người.”
“Thành giao!”
Giao dịch thành công.
Trở về đầu thôn, là người chơi duy nhất có mối quan hệ tốt đẹp với hướng dẫn viên, Hứa Tri Ngôn đã lợi dụng lễ vật để mở ra một con đường cho những người khác.
Sau khi gặp nhau, bầu không khí bao quanh Trác Ung và Giang Hòe Gia trở nên cứng nhắc, nhưng mà bộ não của cả hai vẫn hoạt động như những người chơi bình thường, sẽ không vì vướng mắc trong quá khứ mà gây thêm chuyện làm gia tăng độ khó phó bản.
Hứa Tri Ngôn bảo Kim Thịnh tháo hết thùng cá xuống rồi vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
Có người thấy cậu dùng cá đổi được cơ hội vào thôn rồi lại nhìn sang những thùng cá đầy ắp thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiêu xài tích phân đến rỉ máu để mua cá.
Hứa Tri Ngôn cũng không khách sáo, cậu cũng không tốt tính như lão hướng dẫn viên, loại việc ngồi không nâng giá như này cậu thích nhất!
“Còn chưa đến 10 phút nữa, khả năng các người lấy được cá từ trong tay tôi là rất nhỏ, mà cho dù có lấy được thì sau khi rời khỏi phó bản cũng sẽ bị một vị khác nhắm đến, cho nên tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên giao dịch công bằng thì hơn!”
Đây rõ rành rành là đang uy hiếp mà.

Sau khi nghe xong thì tinh thần của Kim Thịnh và Giang Hòe Gia cũng trở nên căng chặt, mỗi người đều đang súc thế đãi phát, chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.
Thành ngữ Súc thế đãi phát 蓄势待发: chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Nguyên ý là chỉ dáng người khom xuống, có thể xông lên chiến đấu bất kỳ mọi lúc.
Chỉ có Hứa Tri Ngôn là sảng khoái khắp mặt nêu ra yêu cầu tiếp theo.
“Cá có giá, mạng vô giá.”
“Mọi người nghĩ mạng của mình đáng giá bao nhiêu?”
Trong phòng phát sóng, người xem gào to gian thương.
Người buôn bán có nhiều mưu mô lừa lọc
【Tôi còn nghĩ cậu ta sẽ ra giá 1.000 tích phân 1 con cá, vậy là mắc lắm rồi á! Là tôi đã quá xem nhẹ dã tâm của cậu ta rồi!】
Dã tâm: Lòng dạ hiểm độc mưu việc lợi mình hại người.
【Hahahahahaha đù má, có khi nào sau khi phó bản này kết thúc thì cậu ta sẽ thức tỉnh đặc tính gian thương luôn không!】
【Đốt nến thay cho những người chơi khác, chậc chậc chậc, người duy nhất có thể đánh cậu ta là Giang Hòe Gia mà giờ đây cũng đã bị cậu ta lung lạc thành chó săn của mình!】
Lung lạc trong lung lạc lòng người:
1.

Bao vây, bám víu.
2.

Lôi kéo, khống chế.
3.

Bao bọc, bao quát.
走狗 tẩu cẩu: chó săn/ tay sai.

Vốn dùng để chỉ chó săn, xuất hiện sớm nhất trong 《Yến Tử Xuân Thu》, nay dùng để ví như được người nuôi dưỡng nên ra tay giúp người làm việc ác, chỉ kẻ nịnh hót hoặc thích tâng bốc người khác.
【Cười chết! Ước chừng Trác Ung không dám ra tay đâu.】
【Dù sao thì xem ra người sau lưng hắn ta và Tiểu Bách Vạn cũng có quen biết với nhau…】
【Tôi nghĩ nếu không kiếm được 50.000 tích phân kia về thì tối nay Tiểu Bách Vạn sẽ khó mà ngủ ngon lắm!】
Hứa Tri Ngôn mặc kệ phòng phát sóng đang nghĩ gì.
Tuy rằng lời nói của cậu hướng về tất cả mọi người nhưng ánh mắt tham lam chỉ nhìn chằm chằm vào Trác Ung.
Người này không hề tỏ ra quá quan tâm đến tính mạng của đồng đội mình, tuy nói tất cả mọi người đều cho rằng người chơi kia ch.ết đi là do gã ta quá manh động, đáng đời, nhưng Hứa Tri Ngôn chỉ thấy mắc cười.
Bản thân Trác Ung là người có sức chi phối tuyệt đối trong đội ngũ, nếu như không phải do hắn ta âm thầm thừa nhận thì người kia cũng sẽ không xông lên, rõ ràng là lấy đồng đội ra chắn lôi.
Chắn lôi: lợi dụng thứ gì đó đi thử nghiệm cái gì đó.
Thôi, chẳng phải thứ tốt lành gì.
Nếu đã nhận định không cần thiết phải kết bạn với Trác Ung thì phải nghĩ cách lấy được càng nhiều lợi ích từ đối phương cái đã!
Hứa Tri Ngôn cong môi, treo lên nụ cười ấm áp và vô hại, bàn tính trong lòng lại gõ liên hồi, ngay cả người xem bên ngoài màn hình cũng nghe rõ mồn một.
Trác Ung ra giá cho cái mạng của Giang Hòe Gia là 50.000 vậy hắn sẽ ra giá cho tính mạng của mình là bao nhiêu?
Bị nhìn như vậy Trác Ung cũng thấy khó chịu.
Rốt cuộc hắn ta đã hiểu rồi, ngay từ lúc lấy đi cái mạng của Giang Hòe Gia từ tay hắn ta thì đối phương không hề có ý định trả tiền, thật không hổ thẹn với cái nick name Thổ Phỉ Bách Vạn mà…
Nhưng lúc trước hắn ta bán cái mạng của Giang Hòe Gia với giá 50.000 giờ nếu vẫn ra lại cái giá này thì há chẳng phải nói rằng mạng của hắn ta ngang hàng với tên kia hay sao?
Đây chằng phải là đang cho Giang Hòe Gia mặt mũi à?
Hắn ta chỉ có thể lựa chọn giữa thể diện của bản thân và chi tiền rỉ máu.
Nhưng nghĩ đến thân phận của mình và đối phương, hắn ta lại chẳng thể nói trở mặt là trở mặt liền được.
Thời gian ít ỏi không cho Trác Ung suy nghĩ được nhiều thêm.
“100.000.” Hắn ta ra giá.
“Cảm ơn chiếu cố.” Hứa Tri Ngôn vui sướng đáp lại.
Mối giao dịch đắt giá nhất đã hoàn tất.
Những người chơi khác thì sẽ ‘rẻ’ hơn một chút.
Sau khi đạt được mục đích thì Hứa Tri Ngôn rất dễ nói chuyện, những người chơi khác chỉ cần đem những đạo cụ từ cấp thấp đến trung cấp đến đổi là có thể lấy được cá, vào được thôn.
Sau cùng, khi sương mù hoàn toàn tan hết thì tất cả người chơi đều đã hoàn thành xong Nhiệm vụ 5.
【Nhiệm vụ chủ tuyến [Hạ]: Bí Mật Thôn Bạch Sơn】
【Nhiệm vụ 5: Được Ở Lại Nơi Đây】
【Tiến độ: Đã xong】
【Nhiệm vụ 6: Tìm Ra Được Bí Mật Trong Thôn Và Giúp Thôn Dân Giải Quyết Nó】
【Nhắc nhở: Đừng hỏi trực tiếp thôn dân, tìm kiếm vào ban đêm sẽ hiệu quả hơn.】
Dòng ghi chú thì vẫn y như trước, có lẽ là vì đang cùng tiến hành trên một bối cảnh.
Người chơi đang chi trả cá ở đầu thôn.
Người nào cho bọn họ ở lại trong thôn qua đêm thì sẽ có được cá.
Hứa Tri Ngôn dắt Kim Thịnh và Giang Hòe Gia đi tìm lão Dương, đưa mười mấy con cá còn lại cho ông ta.
Lão Dương cảm động vô cùng, không ngờ người trẻ tuổi này lại hào phóng đến như vậy.
“Ngại quá đi, cậu cho tôi nhiều quá…”

“Có gì đâu, bốn người chúng ta cùng ăn, sẽ hết nhanh thôi.” Hứa Tri Ngôn ngắt lời ông ta.
Lão Dương nghe xong sắc mặt lập tức sa sầm.
Ông ta biết ngay cái tên này chẳng phải người tốt gì mà! Lần sau ông ta mà cảm động nữa thì ông ta sẽ là thằng ngu!
Nhưng chuyện đã đến đây, ông ta vẫn dắt ba người họ về nhà mình.
“Nhà của tôi lớn lắm, chắc là đủ cho các cậu ở.”
Khi lão Dương mở cửa thì thấy ngay một cái giếng ở trong sân, xung quanh là những căn phòng mái bàing, có khoảng 7, 8 phòng gì đó.
Ví dụ: có lẽ là giống kiểu Tứ Hợp Viện á.
Ừm, vừa lớn vừa nát.
Hứa Tri Ngôn nghĩ.
“Ngoại trừ căn nhà phía hậu viện mà các cậu không thể vào thì các phòng còn lại cứ thoải mái mà chọn, nước trong giếng chỉ có thể uống vào ban ngày, đêm đến thì đừng nên ra khỏi cửa…”
Hậu viện ngoài có nghĩa là sân sau nó còn dùng để chia bố cục trong Tứ Hợp Viện: Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình, người ngoài không được ra vào, ngay cả đến người hầu nam cũng không ngoại lệ.
Lão Dương vừa đóng cửa vừa rì rầm những quy tắc trong thôn.
Nhưng khi vừa quay đầu lại thì thấy Hứa Tri Ngôn đã dắt hai người kia đi vào một căn phòng duy nhất đang mở cửa, đó là phòng của ông ta.
Tư thế này! Còn giống chủ nhà hơn cả lão!
Chờ đến khi chia phòng cũng như dọn dẹp xong xuôi thì đã là buổi chiều, mấy người bọn họ nhanh chóng nấu cơm rồi ăn.
Cơm chiều là do lão Dương nấu.
Thân thực vật nướng than, thân thực vật hầm, thân thực vật nấu canh.
Thân: thân củ, củ.
Một bữa tiệc thân thực vật được mở ra, vị như nhai sáp vậy, ba người chơi mím môi, chấp nhận.
Lúc dùng cơm, Giang Hòe Gia dùng đệm rơm mình bện đổi được thông tin rằng trong thôn có thứ có thể chữa khỏi vết thương trên chân cho anh ta.
Hứa Tri Ngôn không yên tâm để người tàn tật đi một mình nên bảo Kim Thịnh đi cùng.
Còn bản thân thì lấy mấy cái đệm rơm của Giang Hòe Gia đi một vòng xem có đổi được tin tức gì không.
Rời khỏi nhà của lão Dương, Hứa Tri Ngôn tỉ mỉ đánh giá cái thôn này..
Mỗi nhà mỗi hộ đều là tường bùn sàn đất, kiểu nhà như vậy cậu từng thấy qua rồi, nghe nói nhà trát bốn bề thường ngụ ý mang lại sự thịnh vượng.
Ở đây thật ra sử dụng câu Thành Ngữ Gia Đồ Tứ Bích nhưng ghép vô không khớp với câu nói nên mình dịch thô ra.

Bạn nào muốn tìm hiểu về câu thành ngữ trên thì vào https://vietnamese.cri.cn/20201221/d9fd9c85-ab9b-b12b-c8f0-ba7d8bb854f9-i.html  để đọc chi tiết.
Thôn làng có hình chữ Nhất, từ trái sang phải.
Nhất: 一
Nhà của lão Dương gần như nằm ở giữa, cổng thôn thì ở phía bên phải.
Nhớ lại lúc ăn cơm lão Dương có nói, mấy căn nhà ở bên trái đều là phế tích, trong tình huống không thể tự ý xông vào nhà dân để tìm kiếm manh mối thì những ngôi nhà đó liền trở thành điểm đến quý giá.
Phế tích: di tích bị bỏ hoang, đã đổ nát, hư hỏng do không được bảo quản, chăm sóc
Có lẽ là vì ánh nắng trời chiều đang gay gắt nên trong thôn không có ai qua lại.
Đôi lúc sẽ có những tiếng cãi vả vang lên, cơ bản đều là của người chơi, ồn ào chẳng ăn nhập gì với cái nơi tử khí nặng nề này.
Hứa Tri Ngôn men theo con đường, đi đến ngôi nhà bỏ hoang ở cuối đường.
Vừa bước vào sân thì cậu liền cảm thấy có một luồng khí lạnh bí bách xông vào, còn lạnh hơn cả bên ngoài nữa.
Cậu tiến lên phía trước vài bước thì cảm giác lạnh lẽo đó lại chậm rãi leo thang nặng nề, nhưng khi cậu đứng ở vị trí chính giữa ngôi nhà thì lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể bỗng nóng lên đột ngột.
Một loại dự cảm chẳng lạnh xông lên đầu quả tim.
Hứa Tri Ngôn nhìn thấy một tia sáng chiếu ra từ trong khung cửa sổ rách nát, cậu nghĩ cũng không nghĩ mà chạy ngay về phía cửa sân.
“Kẽo kẹt…”
Hình như cánh cửa sau lưng đã mở ra rồi.
Nhưng Hứa Tri Ngôn lại làm như không nghe thấy, đầu cũng chẳng quay lại mà chạy thẳng về phía cửa, chạy ra thật xa rồi cậu mới dừng lại vỗ ngực.
Nguồn sáng đó cậu biết, là ánh sáng phản xạ ra từ trên vảy rắn.
“… **.”
Cậu trăm tính ngàn tính vậy mà hôm qua vẫn quên mất một việc quan trọng.
Rắn là loài bò sát!
Không cần phải luôn bơi trong nước!
Cũng tại con rắn ngốc kia từ đầu tới đuôi đều không ra khỏi nước…
Ý là tại rắn ngố ở trong nước quài làm HTN bị kiểu ảnh hưởng cứ quên là rắn cũng bò trườn trên cạn được.

Đĩa Petri

Thùng đựng có nắp

Túi bọc ngoài

Đoản đả

Thiết bị oxy

Một kiểu Tứ Hợp Viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui