Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
"Pằng– –"
Tiếng súng vang lên.
Cuộc tranh đấu nội bộ kỳ lạ này kết thúc bằng việc cảnh vệ giết chết giáo viên quái vật.
Kim Thịnh còn chưa kịp tìm được Hứa Tri Ngôn để nhờ cậu sờ chó của mình, thì đã bị đuổi ra ngoài sân cùng với những người khác.
Hứa Tri Ngôn dưới tình huống không biết gì mà đã thoát được một kiếp.
Một người trung niên đeo kính tầm khoảng 40 tuổi vội vã chạy đến Hiệu Y Viện.
Từ cuộc nói chuyện giữa ông ta và cảnh vệ thì có thể biết được đó là hiệu trưởng mới của Trường Trung Học Thế Minh.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao chỉ còn lại nhiêu đây người?" Ông ta bước qua xác chết của giáo viên quái vật như thể giáo viên phòng lưu trữ chưa bao giờ tồn tại.
Đầu ngón tay chỉ vào đám học sinh còn sót lại của hiệu trưởng cũng bắt đầu run rẩy.
"Nhiêu đây thì làm sao mà đủ? Sao chỉ còn lại có mấy đứa? Chẳng phải vẫn còn có lớp chưa kiểm tra xong sao?" Ông ta lớn giọng mắng chửi hiệu y.
Hiệu y lúc nãy còn đang vui vẻ ăn dưa quan sát trận ẩu đả bị mắng một trận, liền chạy qua nói nhỏ bên tai hiệu trưởng vài lời, mới có thể làm thuyên giảm cơn giận của ông ta.
Hiệu trưởng đi rồi, hiệu y day trán vài cái rồi nhìn về phía những học sinh đang đứng để chuẩn bị kiểm tra thể chất.
"1, 2, 3,...!6."
Nhãn cầu vẩn đục của hiệu y trước tiên nhìn về phía mặt trời sắp xuống núi rồi mới hướng về 6 học sinh còn lại, miệng cười lòng không cười nói: "Chúng ta tiếp tục đi, vẫn còn chưa kết thúc, thêm 6 đứa thì cũng nên đủ rồi,...!đợi qua vài ngày lại tổ chức thêm một đợt kiểm tra khác."
Sáu học sinh còn lại cứ như vậy mà bị kéo về tầng 2 tiếp tục làm kiểm tra.
Hứa Tri Ngôn và Kim Thịnh đi cùng nhau ở cuối hàng trong hành lang.
Sáu học sinh còn lại này, không ít không nhiều, vừa vặn đều là người chơi.
Kiều Ích Nghệ, Diêu Tiên Tiên, Vệ Linda, ba người chơi nữ này đi ở hàng đầu tiên, còn lại là Gurren, Kim Thịnh và Hứa Tri Ngôn.
Vốn dĩ là 10 người chơi, vậy mà qua đợt sàng lọc này, chỉ còn lại 6 người.
Không chỉ người chơi mới như Đàm An, Đinh Nham im hơi lặng tiếng biến mất, mà ngay cả những người chơi có kinh nghiệm làm nhiệm vụ như Lý Tọa Sơn và Sầm Soái đều không thể sống sót vượt qua lần kiểm tra này.
Nghĩ đến Đàm An, tâm tình Hứa Tri Ngôn trở nên phức tạp.
Nếu như không phải do tên ích kỷ đó thì Đinh Nham và Sầm Soái không có chút ý chí chiến đấu nào cũng sẽ không chết trong buổi sàng lọc này, đại khái là có thể dùng trạng thái khiếm thị để nằm không cho đến khi trò chơi kết thúc.
Hiệu giờ người chơi mới chỉ còn lại cậu và Kiều Ích Nghệ, nhưng trạng thái của đối phương có chút kỳ lạ khiến cậu phải nhìn thêm vài lần.
Kim Thịnh đứng phía sau Hứa Tri Ngôn.
Cậu ta vỗ vai người đồng đội của mình, rồi trước hết kể lại những thứ kỳ lạ mà giáo viên quá vật đã nói lúc trước.
Hứa Tri Ngôn nghe xong chau mày, gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Thấy đồng đội cứ thất thần nhìn Kiều Ích Nghệ ở hàng đầu tiên, Kim Thịnh tiếp tục nói: "Kiều Ích Nghệ đó quả thật rất thảm."
"Hửm?" Hứa Tri Ngôn có vẻ không hiểu.
Kim Thịnh thấy nhỏ giọng nói chuyện thì sẽ không bị cảnh vệ dòm ngó, cậu ta liền giải thích thêm.
"Cô ta và Đinh Nham là thầy trò, hai người vốn dĩ chọn độ khó thấp nhất- trạng thái khiếm thị, nhưng tiếc là bị Đàm An phá hỏng, nghe nói lúc chiều khi tiến hành kiểm tra thể chất, Đinh Nham vì bảo vệ học sinh của mình mà đã thay đổi vị trí với Kiều Ích Nghệ."
Đinh Nham và Kiều Ích Nghệ chưa có sự chuẩn bị gì mà đã chân trước chân sau đi vào kiểm tra, Đinh Nham vào trước, không lâu sau thì trở thành một cỗ thi thể bị khiêng ra ngoài.
Kiều Ích Nghệ tận mắt chứng kiến những việc này, cầm lấy tờ giấy kiểm tra của bản thân, nghiêng nghiêng ngả ngả rời đi, dường như không chấp nhận nổi sự thật này.
"Cũng may sau đó chúng ta đã làm cho hiện trường rối tung rối mù, tất cả học sinh đều bắt đầu chạy loạn, nếu không cô ta sẽ không có cơ hội sống sót khi bị bắt về phòng kiểm tra." Kim Thịnh có chút cảm khái.
Ai cũng đã từng là người chơi lần đầu tiên vào phó bản.
Nhưng trường hợp như Kiều Ích Nghệ, bởi vì hành vi ngu si của người khác mà khiến cho trò chơi tăng độ khó lên siêu siêu cấp thì lại rất ít.
Hứa Tri Ngôn gật đầu, thu hồi tầm mắt.
Mục đích của cậu khi tạo ra cuộc hỗn loạn này là muốn đem toàn bộ người chơi tập trung lại phòng kiểm tra thể chất, khi đó chỉ cần cậu cung cấp đầy đủ thông tin, thì tỷ lệ sống sót của người chơi sẽ được nâng cao.
Mà tiếp sau đó cậu sẽ dùng nhiệm vụ nhánh cùng các đạo cụ ẩn làm mồi nhử để chứng thực thân phận Boss tiền nhiệm của mình, vậy thì lúc đó những người chơi này sẽ mặc cậu sử dụng.
Nghĩ đến đây, Hứa Tri Ngôn rũ mắt, rồi đột nhiên xoay người nói chuyện với Kim Thịnh.
"Đột nhiên tôi cảm thấy mắt hơi đau, nhìn không rõ vật trước mắt, cũng không biết có bị mù luôn không nữa."
Cậu không có hạ giọng khi nói chuyện, nói xong câu này, trừ Kiều Ích Nghệ ra thì tất cả người chơi đều ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ngay cả cảnh vệ đang canh gác ở hành lang cũng không nhịn được mà nhìn cậu thêm vài lần.
https://.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Gurren miệng tiện, nghe xong cũng không quay đầu, trực tiếp nói: "Chuyện xấu làm nhiều quá nên gặp báo ứng chứ gì?"
"Bốp."
Vừa dứt lời, Linda tát mạnh vào sau đầu Gurren một cái.
Gurren ôm đầu cong lưng, nhịn không được mà than đau.
"Đau đau đau đau, đầu của tôi đều bị cô gõ nát rồi."
Linda không buồn để ý đến anh ta, trịnh trọng gật đầu với Hứa Tri Ngôn kèm theo là ánh mắt cảm kích.
Mà Diêu Tiên Tiên đang đứng trước cô ta cũng gật đầu theo.
Gurren đỡ đầu đứng dậy, lúc này mới phát giác, thân là Boss đời trước trong phó bản, thứ mà Hứa Tri Ngôn biểu thị ra chính là lời nhắc nhở về buổi kiểm tra thể chất.
"...!Cái tật miệng tiện này của tôi nhất định sẽ sửa, nhất định." Vừa nói anh ta vừa vỗ nhẹ vào má mình.
Lúc trước bị Hứa Tri Ngôn chơi thảm quá, cho đến bây giờ anh ta vẫn không thích ứng được thân phận Boss tiền nhiệm của cậu ta, cứ cảm thấy giả giả sao ấy, nhưng mỗi lần anh ta nhắc đến điều này thì đều bị Linda đánh dã man.
Thấy mọi người nói chuyện ngày càng nhiều, cảnh vệ mắng họ đứng yên, không được tiếp tục nói chuyện nữa.
Hành lang yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau, hiệu y với khuôn mặt nhăn nheo thò đầu ra: "Nào, vào đây, chỉ có vài người thôi, cùng vào hết đi."
Sáu người chơi còn lại không có phản kháng, cùng nhau đi vào.
Phòng học được sử dụng để thực hiện kiểm tra thể chất lớn hơn trong tưởng tượng một chút, bên trong có bày vài cái bàn và mấy cái hộp đựng đồ to đặt ở trong góc tường, không biết được dùng để làm gì.
Không khí tràn ngập mùi máu tanh, nồng đến nỗi mùi thuốc sát trùng cũng không che lấp được, mùi vị khiến người ta ghê tởm.
Kiều Ích Nghệ là người đầu tiên.
Cả người cô ta ngơ ngơ ngác ngác, ngồi xuống theo chỉ thị của giáo viên, đưa ra tờ giấy kiểm tra thể chất.
Thấy vậy, Hứa Tri Ngôn không khỏi tự hỏi, cái người mới này liệu có nghe hiểu lời nhắc nhở của mình hay không,...hoặc là nói, vừa rồi liệu đối phương có nghe được hay không?
Hiệu y đứng bên cạnh cười híp mắt hối thúc.
"Nhanh chóng bắt đầu đi, tôi còn phải tan ca nữa!"
Bác sĩ ngồi đối diện Kiều Ích Nghệ nhận lấy tờ giấy, trước tiên hỏi những thông tin cá nhân của cô ta.
"Em tên là gì?"
"......"
"Tuổi tác?"
"......"
"Địa chỉ nhà ở?"
"......"
Cho dù bác sĩ đối diện có hỏi thế nào đi nữa thì Kiều Ích Nghệ đều không có trả lời, cô ta dường như bị dọa sợ rồi, toàn thân bất động.
Bác sĩ có vẻ mất kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa: "Em bao nhiêu tuổi?"
Kiều Ích Nghệ giống như bị những câu hỏi này làm cho sốt ruột, cô ta đột nhiên đứng dậy, trả lời: "Hai mươi."
Nghe thấy câu trả lời này, Hứa Tri Ngôn thầm nghĩ không ổn, nhưng còn chưa đợi cậu kịp nhắc nhở, thì đã nhìn thấy Kiều Ích Nghệ che lấy đôi mắt của mình kêu lên.
"Aaaaaaaaaa."
"Mắt của tôi! Đau quáaaaa!!"
"Aaaaaaaaaa."
Chỉ sau ba câu nói này, đầu cô ta đập vào mặt bàn trước mặt, mất đi hơi thở.
Hứa Tri Ngôn sửng sốt, cánh tay đưa lên nửa chừng lại hạ xuống, y như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tử vong đến quá đột ngột, người xem đang quan sát phòng phát sóng cũng bị khơi dậy sự sợ hãi đối với phó bản.
【Quả nhiên, Tiểu Bách Vạn thật sự là người mới.】
【Là như vậy đó, mấy người xem đi, bốn người còn lại kể cả Kim Thịnh cũng quay đầu đi không nỡ nhìn, chỉ có Tiểu Bách Vạn là muốn ra tay cứu cô ta.】
【Đúng vậy, tuy từ khi tiến vào trò chơi Tiểu Bách Vạn luôn luôn bị chống đối, nhưng những vấn đề cá nhân cậu ta luôn xử lý rất tốt, chỉ là được nhìn thêm nhiều thi thể một chút.】
【Những người chơi mới lần đầu tiên vào phó bản, khi nhìn thấy xác chết phản ứng đều rất mãnh liệt, trạng thái tinh thần của Tiểu Bách Vạn như vậy là đã rất tốt rồi.】
【Haiz, từ nay tôi không dám bảo cậu ta vô lương tâm nữa đâu, Tiểu Bách Vạn vậy mà vẫn rất có lương tri đó.】
【Nhưng mà cái cô Kiều gì gì đó cũng yếu đuối quá rồi, ngay cả nhiệm vụ trả lời câu hỏi của NPC mà cũng không làm được, cho dù có mười Tiểu Bách Vạn đi chăng nữa thì cũng không cứu được cô ta.】
【Bây giờ tôi rất muốn biết tại sao con số hai mươi đó lại không đúng...】
Phòng kiểm tra thể chất im phăng phắc, dường như tiếng kêu la ban nãy của Kiều Ích Nghệ chỉ là ảo giác.
Hiệu trưởng nhìn năm người đang xếp hàng còn lại, phất tay an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu, các em yên tâm, thầy đi thu dọn một chút."
Nói xong, ông ta gọi cảnh vệ đến khiêng Kiều Ích Nghệ ra ngoài.
Lúc thi thể bị khiêng ra thì "lộp bộp" một tiếng, có thứ gì đó rơi ra từ phía đầu của Kiều Ích Nghệ.
Sắc mặt của những người còn lại hoàn toàn khó coi.
Đó là một đôi mắt với các dây thần kinh và các mô bao bọc xung quanh.
Hiệu y lách vào một góc trong phòng kiểm tra, lấy ra một cái hộp cơm nhỏ bằng lòng bàn tay từ trong hộp đựng đồ lớn, rồi quay trở lại lấy đôi mắt của Kiều Ích Nghệ bỏ vào trong, rồi lại kêu người vào quét dọn sạch sẽ.
Sau khi Hứa Tri Ngôn ổn định lại tinh thần, cậu nhìn thấy Diêu Tiên Tiên ngồi hàng trên sắc mặt tái nhợt đang nháy mắt liên tục với mình.
Diêu Tiên Tiên chỉ chỉ Hứa Tri Ngôn rồi lại chỉ về phía mình, ý đồ rất rõ ràng.
Để cho chắc chắn, anh ta muốn đổi vị trí với Hứa Tri Ngôn.
Dù sao thì so với những người chơi khác, anh ta đã mất đi một cánh tay, nếu NPC tiếp tục chỉnh anh ta thì anh ta sẽ rất khó mà vượt qua được.
Hứa Tri Ngôn nhìn thoáng qua, tâm trạng vừa rồi có chút chán nản vì chứng kiến cái chết của người chơi đột nhiên trở nên sôi nổi.
Cậu nhìn lại Diêu Tiên Tiên, gật đầu rồi đưa tay lên, ngón trỏ chà xát với ngón cái một lúc.
Ý nghĩa rất rõ ràng:
Đổi cũng được, nhưng phải cho tiền.
Diêu Tiên Tiên nghiến răng đồng ý.
Anh ta dùng tay vẽ một chữ "C", ý là lát nữa sẽ cho cậu một đạo cụ cấp C.
Hứa Tri Ngôn mỉm cười, nhân lúc hiệu y và cảnh vệ đang bận rộn, cậu giả vờ đi tới đi lui rồi lén đổi chỗ với Diêu Tiên Tiên.
Đứng ở hàng đầu tiên, Hứa Tri Ngôn bắt đầu xem xét nội dung của tờ giấy kiểm tra thể chất, rồi mở giao diện ra kiểm tra nhiệm vụ đầu tiên cùng với những tư liệu hệ thống đã cho lúc trước.
Tuy hiệu y khá bất mãn khi Kiều Ích Nghệ không trả lời, nhưng cũng không làm gì cô ta cả, chỉ khi cô ta trả lời thì mới bắt đầu trừng phạt.
Kiều Ích Nghệ không nên trả lời tuổi tác thật sự của mình.
Nếu thân phận bây giờ của bọn họ là học sinh của Trường Trung Học Thế Minh, vậy thì bọn họ nên đứng trên lập trường của 'thân phận học sinh' trong phó bản mà trả lời câu hỏi.
Thư mời nhập học lúc trước có in một số thông tin cơ bản, Hứa Tri Ngôn xem rất tỉ mỉ, rồi kết hợp chúng với địa chỉ, tuyến đường chi tiết mà hệ thống cung cấp, vậy là có thể điền những thông tin này vào tờ giấy để ứng phó.
Hơn nữa tờ giấy kiểm tra thể chất của cậu chỉ có một tờ, ít hơn bạn học Lương Đồng nhiều, nên có lẽ sẽ không bị hỏi quá nhiều đâu.
Một lát sau, Hiệu Y Viện được quét dọn sạch sẽ.
Hứa Tri Ngôn không cần hiệu y hối thúc, cậu chủ động ngồi vào vị trí lúc nãy.
Giáo viên đối diện nhận tờ giấy, cũng không hỏi tại sao lại đổi người, chỉ bắt đầu tra hỏi.
"Họ tên?"
"Hứa Tri Ngôn."
"Tuổi?"
"Mười sáu tuổi."
"Địa chỉ gia đình......"
Do có sự chuẩn bị, Hứa Tri Ngôn trả lời các câu hỏi như nước chảy mây trôi.
Rất nhanh, các thông tin cơ bản phía trước đều đã điền xong.
Ngay lúc cậu nghĩ rằng đã không còn câu hỏi nào nữa, thì giáo viên từ bên cạnh lấy ra hai con dấu rồi hỏi: "Em là con ruột hay là được ba mẹ nhận nuôi?"
"?" Hứa Tri Ngôn ngơ ngác, xém nữa đã trả lời là con ruột.
Nhưng cậu nhanh chóng suy nghĩ lại, nuốt hết những lời còn lại vào bụng.
Không thể trả lời sai.
Không trả lời thì không sao, nhưng trả lời sai thì sẽ chết.
https://.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Trong những nhắc nhở của hệ thống vốn không có chỉ rõ là con nuôi hay con ruột, chỉ nói là ba mẹ đem danh ngạch đưa cho cậu.
Sau đó, cho dù là từ những lời nói sáo rỗng của cậu, hay là từ sự xuất hiện của hai anh em kia, đều dẫn dắt cậu vào một lối tư duy cố định- cậu là con ruột, anh em kia là con nuôi.
Nhưng sự thật chính là như vậy sao?
Một gia đình bình thường khi nhận nuôi một đứa trẻ, đa phần là do không có được đứa con của riêng mình, cho nên mới muốn nhận nuôi một đứa, vậy là nói cho dù sau này có con ruột đi chăng nữa thì cũng nên là anh trai chị gái, chứ không nên là anh trai và em gái.
Hơn nữa lúc cậu cùng đám học sinh trao đổi trong hành lang thì phát hiện, có rất nhiều học sinh ở đây đều là con nuôi...
Tại sao thị trấn này lại nhận nuôi nhiều đứa trẻ như vậy?
Manh mối càng lúc càng nhiều, toàn bộ cốt truyện dường như bắt đầu trở nên rõ ràng.
"Đang nghĩ gì đó? Đang hỏi em là con nuôi hay con ruột."
Giáo viên đang chờ điền thông tin rất mất kiên nhẫn, gõ gõ mặt bàn hỏi lại lần nữa.
Hứa Tri Ngôn chau mày, lộ ra vẻ mặt cực kỳ phiền não.
"Em...!em cũng không biết nữa, ba mẹ nói em là con ruột, nhưng mà em lớn lên lại không giống họ chút nào."
Giáo viên điền phiếu nghe xong, lấy ra một con dấu màu đỏ, 'cạch' một cái đóng vào phía dưới cùng tờ giấy kiểm tra thể chất của Hứa Tri Ngôn.
【Không phải con ruột của cư dân trong thị trấn】
Đóng dấu xong, giáo viên thu lại phiếu kiểm tra, ra hiệu cậu sang bên cạnh chờ đợi.
Hứa Tri Ngôn đi đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh, tay đặt lên bàn, đầu ngón tay có tiết tấu mà gõ vào mặt bàn, rơi vào trầm tư.
Bốn người chơi khác thấy vậy, lần lượt suy nghĩ xem mình có phải con nuôi hay không, rồi kế đến bắt đầu vẽ mèo họa hổ trên tờ phiếu điền thông tin, đem thân thế của bản thân miêu tả rất là mơ hồ, tóm lại là họ cũng không biết bản thân là con ruột hay con nuôi.
Kết quả là giáo viên điền phiếu cạch cạch cạch vài cái lên giấy kiểm tra thể chất, tất cả đều là nhận nuôi.
Phân đoạn tiếp theo mới là kiểm tra thật sự.
Mọi người đồng loạt nhìn nhau, Hứa Tri Ngôn tỏ vẻ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, để bốn người kia lên trước.
Kim Thịnh nhận được tín hiệu của đồng đội, đi lên làm kiểm tra đầu tiên.
Trước mặt đều là nhữnh bài kiểm tra sức khỏe qua loa bình thường, như là đo chiều cao, cân nặng, cũng không biết là đang muốn bịp ai nữa.
Chỉ khi kiểm tra đến các vấn đề liên quan đến mắt, thì các bác sĩ mới làm việc nghiêm túc.
Diễn xuất của Kim Thịnh không tốt, cậu ta cũng không muốn giả vờ quá nhiều, trực tiếp nói với bác sĩ: "Thưa thầy, mấy ngày nay mắt của em rất đau, cứ tối đến là nhìn không rõ đồ vật, cũng không biết là đã xảy ra vấn đề gì."
Lời vừa nói ra, mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng liền vây quanh cậu ta.
"Các triệu chứng này xuất hiện từ khi nào?"
"Mắt có đau không?"
"Ngoài dấu hiệu mất thị lực ngắn hạn, thì còn xuất hiện thêm triệu chứng nào khác không?"
"Lúc không nhìn thấy thì chỉ còn lại một màu đen phải không? Hay là còn nhìn thấy gì nữa không? Cái gì cũng được."
Các bác sĩ bổ nhào lên, hỏi rồi lại hỏi, Kim Thịnh khó mà tiếp đãi được hết, chỉ đành học Hứa Tri Ngôn nói ra những thông tin có tính chỉ dẫn sai lệch.
"Bắt đầu từ rất lâu rồi."
"Có lúc đau lúc không đau, tùy tâm trạng."
"Có lúc xuất hiện triệu chứng khác, lúc lại không."
Nói như không nói.
Vậy mà kết quả kiểm tra thể chất của cậu ta lại là đạt yêu cầu.
Diêu Tiên Tiên, Gurren và Linda thấy vậy, liền học theo Kim Thịnh.
Cái gì mà tăng nhãn áp, cận thị 3000 độ, cái gì mà mắt lúc tốt lúc không lúc lại như bị treo máy, mọi người đều điên cuồng nói về triệu chứng của các loại bệnh liên quan đến mắt.
Một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng hỏi đi hỏi lại, vây quanh mấy người trò chuyện, sợ bỏ sót chi tiết nào.
Đến cuối cùng, bốn người chơi bao gồm cả Kim Thịnh đều có kết quả đạt yêu cầu.
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Tri Ngôn đứng bên cạnh quan sát, rốt cuộc cũng tới lượt cậu.
Cậu bình tĩnh ngồi xuống, đối diện với giáo viên và hiệu y đang phấn khích đến nỗi không còn muốn qua loa bất kì bài kiểm tra nào.
Không đợi đối phương hỏi, cậu tự trả lời: "Mắt tôi rất tốt, không có vấn đề gì."
"...Hửm?"
Bốn người còn lại trừng mắt nhìn về phía này, họ không hiểu tại sao Hứa Tri Ngôn đã đưa manh mối về buổi kiểm tra thể chất cho họ, rồi lại nói mắt của bản thân không có vấn đề gì.
Hiệu y gật đầu, toát ra sự lạnh lùng mà một NPC nên có, từ bên cạnh lấy ra một con dấu, ấn vào.
Cùg lúc đó, giao diện nhiệm vụ hiện ra.
【Nhiệm vụ 4: Yêu cầu người chơi đi theo bạn cùng lớp của mình tham gia vào buổi kiểm tra thể chất chiều nay.】
【Tiến độ: 100%】
【Độ hòa nhập: 0%】
【Phần thưởng: Nhiệm Vụ Chủ Tuyến [Hạ] (Tiến vào Trường Học Khiếm Thị)】
【Nhiệm vụ chủ tuyến [Thượng]: Tiến vào Trường Học Khiếm Thị】
【Tiến độ: 100%】
【Nhiệm vụ chủ tuyến đang cập nhật】
【Nhiệm vụ chủ tuyến [Hạ]: Nghi Thức Kết Thúc】
【Nhiệm vụ 5: Sống sót trong Trường Học Khiếm Thị】
【Tiến độ: 0%】
【Nhắc nhở: Người chơi kiểm tra thể chất đạt yêu cầu sẽ được NPC chú trọng, tỷ sống sót cao; người chơi không đạt yêu cầu sẽ bị phán định thành 'thức ăn', tỷ lệ sống sót cực thấp, người chơi hãy tự lo cho bản thân mình đi.】
Mấy chữ cuối cùng cũng không biết là đang nói đến ai.
Nhưng Hứa Tri Ngôn nhướng mày một hồi, cứ cảm thấy trò chơi này đang nói đến cậu.
"Cạch– –"
Cánh tay vô tình sắt thép của hiệu y rơi xuống, dấu ấn không đạt yêu cầu đóng lên trên bản báo cáo thể chất của Hứa Tri Ngôn.
【Thức Ăn】
Bên trên ghi là thức ăn.
Cũng là nói, bất kỳ ai không đạt yêu cầu, đều sẽ tồn tại giống như thức ăn trong trường vậy, thuộc tầng lớp thấp nhất.
Trong phòng livestream, đạn mạt như phát điên vậy.
【?????】
【Vua hiểu biết nào đó xin giải thích một chút, cảm ơn nhiều.】
【Gì vậy? Tại sao vậy? Tiểu Bách Vạn điên rồi sao?】
【Những hành động trước đó tôi còn có thể nói một tiếng tuyệt, rồi mong đợi màn phản biện tiếp theo, nhưng lần này có vẻ chơi lố rồi đúng không?】
【Tiểu Bách Vạn đang chơi sao? Không phả chứ? Cậu ta không phải loại người như vậy.】
【Mấy cái thao tác này tôi xem không hiểu.】
【Hay là do cảm thấy không có BUFF khiếm thị, tỷ lệ sống sót giảm, tích phân kiếm được sẽ cao hơn.】
【Lầu trên đừng tẩy nữa, đây có lẽ là lật xe rồi.】
Thậm chí có vài người bắt đầu kêu gào, hy vọng đại lão đặt cược 1 triệu tích phân có thể ra đây dạo vài vòng.
【Vị đại lão sắp đau lòng vì mất đi 1 triệu tích phân đã nhìn thấy chưa?】
【Tôi rất muốn biết đại lão sẽ cảm thấy như thế nào khi tổn thất tận 1 triệu tích phân, tuy rằng tôi không có nhưng tôi đã bắt đầu đau lòng rồi!】
Lúc bắt đầu mọi người chỉ bàn tán một chút thôi, rốt cuộc thì những chiêu trò trước đó của Hứa Tri Ngôn quả thực đã tát thẳng vào mặt khán giả hết lần này đến lần khác.
Nhưng không ai ngờ được bọn họ lại chờ được bình luận của một người xem nặc danh.
【[Nặc Danh]: Anh ta làm như vậy tự có đạo lý của anh ta.】
【?????】
【Còn có thể giấu tên trong khu bình luận?】
【Nặc Danh này có khi nào là người đặt cược 1 triệu điểm không?】
【Có thể, nhưng loại đạo cụ hoàn toàn tách biệt với trò chơi như vậy chỉ tồn tại ở những phó bản có độ khó đỉnh cấp, hơn nữa tỷ lệ rơi cực kỳ hiếm, tôi cứ quỳ lạy trước đã!】
Bên trong nhà cổ Vân Sơn.
Đám quái vật chất đống vây xung quanh rìa đại sảnh, không dám thở mạnh.
Phía sau điện thờ trống rỗng, tiếng xích sắt va vào nhau vang lên kèm theo tiếng than thở trầm thấp.
"Cậu muốn làm gì đây?"
Bên trong phó bản, Hứa Tri Ngôn hoàn toàn không biết bản thân đã gây ra bao nhiêu sóng to gió lớn, lúc này cậu bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều.
Căn cứ vào những manh mối lúc trước cũng như cảnh ngộ mà Bạch Tẫn đã gặp phải 10 năm trước, cậu đã triệt để hiểu rõ ý nghĩa của 'Trường Học Khiếm Thị'!
Trong tuyến thời gian của 10 năm trước, bất kể là lần chơi thứ nhất hay lần chơi thứ hai, Bạch Tẫn đều là người bị đưa ra cử hành nghi thức.
Cậu ta có thể nhìn thấy tương lai, năng lực này đã bị người ta lợi dụng.
Sau khi trường học bị giải thể, có thể cậu ta đã rời đi, cũng có thể là năng lực đã bị vô hiệu, hoặc là mất khống chế.
Tóm lại, trong 10 năm sau đó Bạch Tẫn đã không còn bị lợi dụng.
Bởi vì bất kể là buổi kiểm tra thể chất mà người chơi phải trải qua, hay là các tư liệu về Lương Đồng, đều cùng chỉ về một phương hướng – – ngôi trường này đã không còn người mới có khả năng khởi động nghi thức, mà những người lãnh đạo của trường lại không thể từ bỏ việc nhìn thấy tương lai, nên sau khi Trường Trung Học Thế Minh được thành lập, họ đã che giấu Trường Học Khiếm Thị bên dưới danh nghĩa của nó, rồi tiến hành bồi dưỡng 'những đôi mắt của tương lai' mới.
Vậy thì tất cả đều có thể thông suốt rồi.
Đám nhà giàu không cam tâm mất đi cơ hội nhìn thấy tương lai cho bản thân, cho nên đã tốn mớ tiền lớn mua những cô nhi bị vứt bỏ về để những người trong thị trấn nhận nuôi.
Rồi sau đó, cư dân trong trấn sẽ đem những đứa trẻ được nuôi lớn này đưa đến trường học.
Cho nên mới có câu hỏi có phải con ruột hay không trong buổi kiểm tra; cho nên hiệu y mới nói 'đây là số phận của các người'; cho nên giáo viên phòng lưu trữ mới biểu thị 'dù sao thì chúng mày cũng phải chết'.
Những cô nhi bị nuôi lớn rồi đưa vào trường học được chia làm hai loại.
Phần lớn đều làm thức ăn, cung phụng cho 'những đôi mắt của tương lai' đang trong giai đoạn bồi dưỡng.
Phần nhỏ còn lại là những người có vấn đề về thị lực, nhưng lại có vẻ không có năng lực kì dị nào, trở thành 'những người bị nuôi dưỡng'.
Kim Thịnh phía bên kia điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho đồng đội mau chạy.
Còn Hứa Tri Ngôn lại ngồi im không động đậy.
Cậu nhìn hiệu y đang lấy hộp cơm nhỏ ở phía góc tường ra, khóe môi cong lên, bắt đầu mở miệng.
"Bác sĩ ơi, em hình như nhìn thấy chuyện gì đó kỳ lạ lắm."
"Em nhìn thấy, nhìn thấy thầy sẽ bị giết chết trong hai ngày tới..."
Đây không phải là 'tương lai' sao?
Nói xong, Hứa Tri Ngôn cúi đầu mỉm cười.
Cậu thầm nghĩ, nếu các người đã háo hức khát vọng với 'tương lai' như vậy, thì tôi cho các người một cái là được.
Tất cả mọi người ở hiện trường, bao gồm cả người chơi đều sững sờ tại chỗ.
Hứa Tri Ngôn vậy mà lại vô thức nghĩ về Bạch Tẫn.
Năm đó, thiếu niên ngây thơ chưa biết gì, cũng bởi vì nói ra tương lai với hiệu y mà......
P/s: Mình vẫn ra chương không drop nghen, do dạo này mình bận quá á mà.
Mình sẽ dịch và edit theo trình tự sau: Phòng An Toàn-> Quái Vật-> Phòng An Toàn-> Nuôi Đại Tà Thần.
Phòng An Toàn≈ hơn 450 chương
Quái Vật≈ hơn 160 chương
Nuôi Đại Tà Thần≈ hơn 450 chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...