Kẻ Thù Yêu Ta Dịch


Truyền Tống Trận cỡ nhỏ dùng để hoạt động cũng không thoải mái cho lắm, sau khi linh quang tiêu tán, Trường Ương nhắm mắt đứng nguyên tại chỗ, linh lực trong cơ thể lưu chuyển trong một tiểu chu thiên [*], cảm giác choáng váng dữ dội mới tan đi hơn phân nửa.

[*] còn được gọi là Pháp Luân Tự Xoay, là một kỹ thuật tu luyện năng lượng khí công của Đạo giáo.

Nàng mở mắt ra quan sát bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một khu rừng rậm rạp với những cây cao, cành lá che kín bầu trời, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo trong trẻo, giống như là nơi hiếm có sự hiện diện của con người, nhưng có một con đường phủ đầy cỏ dại, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một ít cỏ gãy dập, chắc hẳn đã bị ai đó dẫm lên.

Trường Ương cũng không vội vàng ra ngoài, cúi đầu nhìn thứ sư phụ nhét cho mình, là một chiếc túi trữ vật bình thường.

Nàng mở ra xem, mới phát hiện bên trong có mười khối linh thạch thượng phẩm, còn có hai tấm Trữ linh phù, có thể chống đỡ một kích toàn lực của Nguyên Anh.

Hợp Hoan Tông thực sự không thể coi là giàu có.

Lợi nhuận kiếm được mỗi năm từ việc bán cây hợp hoan thậm chí còn xa mới đủ cho Hồng Yến tán nhân tu luyện, bây giờ bà là Tàng U trung kỳ, tu vi cảnh giới đã lâu không còn tiến bộ.

Mười viên linh thạch thượng phẩm này có lẽ là sư phụ đã khấu trừ từ phần của mình.


Trường Ương cất linh thạch và Trữ linh phù cẩn thận, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt khôi phục lại bình tĩnh, bộ pháp vững vàng đi về phía trước.

Đi theo con đường nhỏ quanh sườn núi, càng gần đỉnh núi, tiếng sóng biển càng rõ ràng, thỉnh thoảng trong gió cũng có thể đưa đến tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Trường Ương biết mình sắp đến gần con thuyền mây do Linh Giới chuẩn bị.

Nàng bước nhanh hơn, không lâu sau, quả nhiên nhìn thấy một con thuyền khổng lồ lơ lửng trên đỉnh núi.

Con thuyền có nền đỏ sọc trắng, tường vân trải rộng, cánh buồm trắng khổng lồ sừng sững, boong tàu có vô số căn phòng, qua những ô cửa sổ khắc hoa có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người qua lại.

Dưới đáy con thuyền mây, một trận pháp khổng lồ đang từ từ vận hành, ngay cả khi cách xa hàng trượng, cũng có thể cảm nhận được một sức mạnh phi thường.

Trường Ương đi về phía thuyền mây, khi đến gần mới phát hiện khoảng cách từ đỉnh núi đến thuyền mây cao hơn tưởng tượng của nàng, lại không có thang thuyền thả xuống, chỉ có hai tu sĩ mặc đạo bào màu lam xám đứng dưới thuyền, bọn họ đeo thắt lưng được nạm ngọc hình chữ nhật dài, bên trên đều có khắc bùa chú.

-- Lưỡng Nghi tông, một trong mười tám tông ở Linh giới, vô cùng am hiểu về bùa chú và trận pháp.

Trường Ương chỉ đối mặt với bọn họ đã rùng mình, tu vi của hai người này cũng không thua gì sư phụ.

"Lấy lệnh thông hành của Tinh Giới ra."

Tu sĩ mặc áo bào màu lam xám chặn một tu sĩ trẻ tuổi đang muốn tiến đến con thuyền mây lại.

Sau khi xác nhận lệnh bài của đối phương là thật, hắn ta lại mở sổ tay, ra lệnh cho người kia dùng linh lực khắc tên, tông môn của mình lên đó.

Cuối cùng, hắn ta nói: "Tự đi lên, có người sắp xếp phòng cho."

Tu sĩ trẻ tuổi kia muốn nói lại thôi, một tu sĩ mặc áo bào màu lam xám khác quát: "Đừng đứng ở chỗ này chắn đường."

Lúc này, Trường Ương chính là tu sĩ tiếp theo tiến lên.


Quy trình vẫn như cũ, tu sĩ kia xác nhận lệnh thông hành Tinh Giới của Trường Ương An là thật, sau đó yêu cầu nàng ghi tên và tông môn.

Trên sổ tay đã có một danh sách dài, những dấu khắc có độ sâu nông khác nhau.

Trường Ương tập trung linh lực vào hai ngón tay, vừa chạm vào cuộn giấy đã nhận ra có điều khác thường.

Sau khi dồn hết sức khắc tên và tông môn, nàng phát hiện ra rằng độ sâu nông của dấu vết lưu lại không khác biệt nhiều so với người trước.

"Cứu mạng! ! !"

Đột nhiên, giữa không trung truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, hóa ra là tu sĩ trẻ tuổi trước đó đề khí bay lên bằng nhưng giữa chừng lại rơi xuống.

Hai vị chấp sự của Lưỡng Nghi tông không hề ra tay cứu giúp, mà còn né sang hai bên, lạnh lùng nhìn tu sĩ kia rơi xuống.

Một vị chấp sự mặt đen gầm lên: "Thật nực cười, một tu sĩ mà ngay cả bay lên vài trăm trượng cũng không nổi, chỉ là lãng phí danh ngạch của Tinh Giới."

"Dù sao mới cảnh giới Trúc Cơ, chúng ta có thể mong đợi bọn họ có thực lực gì chứ?" Vị chấp sự của Lưỡng Nghi tông cầm sổ tay đứng bên phải nói với giọng điệu mỉa mai, vừa nói vừa liếc nhìn Trường Ương, rõ ràng "bọn họ" cũng bao gồm cả nàng, "Sẽ sớm bị loại bỏ thôi."

Khi Trường Ương tiến về phía trước, các tu sĩ phía sau tiếp tục bước về phía trước, hai vị chấp sự này đều không tỏ ý định đưa tu sĩ đã ngã xuống lên.
Tu sĩ rơi xuống kia cũng không bị thương nặng, y mặc đạo bào màu xanh nhạt, khi đứng dậy dính đầy bụi bặm, tay vẫn vuốt ve chuỗi hạt châu màu xanh lục lấp lánh linh lực, miệng lẩm bẩm lẩm bẩm gì đó, không ngừng lùi lại.


Trường Ương thấy y sắp va vào mình, nàng không thể không rút kiếm ra, dùng chuôi kiếm chặn lại, nhắc nhở: "Phía sau có người."

"À, xin lỗi, xin lỗi." Tu sĩ kia quay người, lộ ra khuôn mặt tròn bầu bĩnh mắt to mày rậm, vành tai dài và dày.

Trường Ương khách sáo gật đầu với y, chuẩn bị ngự kiếm bay lên thuyền mây.

Kết quả, ánh mắt đối phương sáng lên, nhìn chằm chằm nàng một lúc, rồi đột nhiên đưa tay ra định nắm lấy tay Trường Ương, nhưng nàng khẽ dời bước chân, khiến y chụp một cái.

Tu sĩ trẻ tuổi thấy thế, con mắt sáng lên: "Đạo hữu, cho ta đi nhờ một đoạn, sau này ta sẽ gia trì đổi vận cho cô!"

Trường Ương không để ý đến, tiếp tục đi lên phía trước.

Y vội vàng chặn nàng lại: "Đạo hữu, cô có biết ta là ai, đến từ đâu không?"

"Bình Thanh Vân, Chuyển Vận tông."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui