Kẻ Thù Và Tôi


Gia Ngọc dừng xe lại trước ngọn hải đăng đó.Tiếng gió ngoài biển gào thét đến rợn người, sóng biển táp vô dồn dập.

Anh vội xuống xe khi thấy Di bị hai tên mặc vét đen lôi đi, nét mặt cô vô cùng sợ hãi, ánh mắt đỏ hoe chứa đầy nước mắt nhìn anh từ phía xa và cố gắng nói lớn:
– Gia Ngọc, cứu em…
Gia Ngọc guồng chân chạy tới khi nhìn thấy, nét mặt gấp gáp hiện rõ sự giận dữ.

Anh chạy vào bên trong ngọn hải đăng nhưng khi vừa đặt chân vô cửa thì “bốp”, mọi thứ trước mặt anh tối sầm lại, “bốp” thêm một phát nữa anh ngã phịch xuống nền bất tỉnh.

Sáng.
Ánh sáng mặt trời rọi vô bên trong ngọn hải đăng, tiếng chim hải âu kêu ríu rít bay lượn xung quanh.

Gia Ngọc chợt mở mắt tỉnh dậy, đưa tay sờ sau gáy cảm thấy đau ê ẩm.

Anh chống tay ngồi dậy nhưng bị trượt trên vũng máu đỏ còn tươi.

Lúc này anh mới để ý đến, có xác một người phụ nữ bị đâm nhiều nhát nằm bệt dưới sàn, máu me bê bết.

Xung quanh căn phòng đồ vật đổ vỡ lôn xộn, trên những tấm màn cũng dính đầy máu.

Chiếc áo sơ mi trắng anh mặc thắm nguyên một màu đỏ của máu, trên tay anh còn cầm con dao sắc nhọn.

Gia Ngọc đã biết mình bị gài bẫy một cách ngoạn mục đúng lúc cánh cửa mở, cảnh sát bước vào giơ súng chỉa thẳng vào anh.
– Đứng yên, không được manh động.
Một tên cảnh sát lên tiếng.
Gia Ngọc im lặng không nói gì, nét mặt bình thản trước sự việc đang xảy ra và anh biết chắc chắn mình sẽ không thoát khỏi tội danh giết người.

Giờ anh có mở miệng minh oan đi nữa thì mọi bằng chứng đều phản lại anh khi những thứ xung quanh đều có dấu vân tay của anh.

Tên cảnh sát đi lại dùng còng số tám còng tay Gia Ngọc và đưa lên xe đi về đồn.
Bây giờ, trên mọi trang mạng đều lan truyền tin đồn bác sĩ danh tiếng Hoàng Gia Ngọc bị bắt vì tội giết người.

Gia Minh dẫn em gái mình đi tới trường học.

Bao nhiêu con mắt nhòm ngó với những lời nói khó nghe đều đổ dồn vào hai anh em họ.

Gia Minh mặc kệ không quan tâm bỏ ngoài tai vẫn lặng thinh bước đi, nét mặt lạnh lùng vốn có.

Cậu biết ba mình sẽ không làm chuyện đó vì ba cậu bị oan, có kẻ muốn giết hại ba cậu vì ba cậu vốn là người có quyền lực từ lúc còn rất trẻ.
– Con trai của chủ tịch giết người kìa.
– Không ngờ.
– Cha vậy thì con chắc cũng không ra gì…
-…
Đó là những lời nói của bọn học sinh đi đường vốn ganh tị với Gia Minh, một người có tiếng trong giới học đường với sự học giỏi.

Di Linh nhìn thấy những ánh mắt đó, nghe những lời nói đó, nhỏ cảm thấy buồn và lo sợ.

Nhỏ nhẹ giọng nói với anh trai một cách ngây thơ:
– Anh, ba Ngọc không có giết người đúng không?
Linh nhìn anh mà ánh mắt bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Minh dừng lại và hạ thấp người lấy khăn lâu đi nước mắt cho em gái và an ủi nhỏ:
– Không, đừng nghe người ta nói gì hết, ba Ngọc của chúng ta không giết người.
Cậu nhìn thẳng vào mắt em gái nghiêm túc nói.
– Còn mẹ Di thì sao?
Nhỏ tiếp tục hỏi Minh.
– Mẹ sẽ không sao cả, ba sẽ cứu mẹ thôi.

Em yên tâm đi… thôi giờ anh em mình đi vào trường.
Minh nói rồi xoa nhẹ lấy tóc Linh rồi nắm lấy tay đi vào trường.

Cậu định không đi ra ngoài theo lời ba dặn nhưng cũng phải đến trường để làm đơn xin nghỉ học một thời gian để ở nhà tránh sự nguy hiểm của bọn chó săn đang rình rập để tìm chỗ ở của gia đình.

Đang định đi vào trường thì Minh chợt đứng lại khi thấy có bọn người bịt mặt đang đi theo ở phía sau.

Cậu đã nghĩ đến việc mình đang bị theo dõi nhưng cũng lỡ đâu chỉ là đi cùng đường.
Minh cõng em gái trên lưng đi bình thường và sự nghi ngờ của cậu hoàn toàn chính xác nhưng cậu vẫn thản nhiên như không biết gì cả.

Cậu cố tình đi vào một con hẻm vắng vẻ không bóng dáng người rồi dừng lại nhìn bọn chúng đứng thành một hàng trước mặt cậu, trên tay bọn chúng cầm dao, gậy gọc và mã tấu, nét mặt vô cùng dữ tợn với nụ cười nham hiểm.

Minh thả em gái xuống, nhìn nét mặt của Linh vô cùng sợ hãi rồi khóc òa lên nắm chặt lấy tay anh trai.

Minh cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể rồi nhẹ giọng khuyên em gái mình:
– Đừng sợ, nhắm mắt lại.

Tuyệt đối không được mở mắt.
Linh gật đầu đáp, nghe lời anh trai lấy tay che mắt lại.


Minh sợ em gái mình sẽ nhìn và nghe thấy tiếng chém giết nên đeo phone cho em gái.

Minh lấy khẩu súng trong cặp ra bóp cò cành cạch chỉa thẳng trước mặt bọn chúng rồi nhếch môi cười nhạt, trầm giọng nói:
– Trong game cũng có cảnh này, dễ thôi.
Bọn chúng đứng đơ người thái độ thản nhiên của Minh.

Ý định của bọn chúng chỉ theo dõi nhưng không bị cậu phát hiện.

Không chần chừ nữa, cậu ra tay bắn chết hết bọn chúng, nét mặt lạnh tanh đến đáng sợ.

Cậu đã khôn khéo chọn đúng nơi không có camera quan sát.

Xác chết nằm lăn lóc dưới đất.

Minh nhanh chóng cất khẩu súng vào trong cặp rồi cõng em gái đi khỏi đây.
Tại đồn cảnh sát:
Gia Ngọc ngồi bất động trên ghế đối diện với tên cảnh sát trong căn phòng trống, chỉ có bóng đèn trên trần nhà rọi xuống.

Nét mặt anh lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt đen huyền lạnh lẽo, tay bị còng lại.
– Khai rõ thông tin của anh vào đây, kể cả dấu vân tay.
Tên cảnh sát nói giọng đều đều rồi đưa tờ giấy trước mặt Gia Ngọc.

Anh ấn ngón tay trỏ vào tờ giấy không một chút do dự, không đặt bút ghi vào tờ giấy vì anh thừa biết họ biết rõ điều này.
– Tại sao lại giết chết người phụ nữ đó?
Anh ta hỏi nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng.
– Lúc đó, anh làm gì? Ở đâu?
Anh ta tiếp tục hỏi nhưng vẫn là sự im lặng.

Gia Ngọc không hề trả lời câu hỏi nào của cảnh sát vì anh không có lí do để nói.

Anh không có giết người, giờ anh có nói thì họ cũng không tin chi bằng im lặng.

Nét mặt anh vô cùng thản nhiên, chính vì điều đó khiến tên cảnh sát có chút bực mình nên lớn tiếng nói:
– Rốt cuộc, anh có chịu mở miệng nói không hả?
– Tôi đang dùng quyền im lặng đấy.
Gia Ngọc trầm giọng nói sau một lúc im lặng khiến tên cảnh sát cứng họng không biết nói gì vì không đỡ nổi câu nói của anh.

Anh ta đứng vùng dậy đập mạnh tay vào bàn cái “rầm” rồi gầm giọng nói:
– Mau đưa anh ta vào phòng tạm giam chờ đưa đến nơi xét xử.
Hai tên cảnh sát đứng bên cạnh gật đầu đáp rồi đưa Gia Ngọc tới phòng giam đóng chặt cửa lại.

Gia Ngọc ngồi tựa vào tường, hai tay đan chéo nhau cúi mặt.

Bây giờ anh chỉ nghĩ đến vợ và hai đứa con của mình, bằng mọi cách anh phải thoát ra khỏi đây, tìm cho ra kẻ muốn hại anh.
Những tên cảnh sát đó điều tra cho rằng đó là một vụ mưu sát, bọn họ khám nghiệm trên người anh phát hiện dương tính với ma túy.

Ngoài dấu vân tay của Gia Ngọc và người phụ nữ kia, dấu vân tay của khác hoàn toàn không có.

Theo như mấy người cảnh sát suy đoán, hôm đó sau khi dùng ma túy, anh đã tìm tới người phụ nữ này nhưng người phụ nữ này muốn đi ra ngoài.

Sau khi cho cô ấy uống trà, vốn muốn thuyết phục cô ấy ở bên nhưng cô ấy lại không nghe lời.

Vì dùng ma túy, nhất thời tức giận nên không kìm chế được bản thân.

Sau khi dừng dao chém loạn lên, vì tức giận nên đã giết người.

cảnh sát nghĩ Gia Ngọc đã dùng ma túy quá liều nên không nhớ gì.
Gia Ngọc biết bọn cảnh sát kia sẽ suy đoán lung tung cho rằng anh mê muội người phụ nữ kia, thuyết phục cô ta ở bên mình không được nên mới ra tay giết chết cô ta.

Anh siết chặt hai tay vào nhau, bọn chúng đã dàn dựng một vở kịch quá hoàn hảo để đẩy anh vào ngục tù với mục đích duy nhất chiếm đoạt tài sản mà anh đang có, chiếm luôn biệt thự Cu be vì không có ai mua được nó.

Vốn dĩ anh muốn để vợ con sống ở đây nhưng vì không muốn liên quan và ảnh hưởng tới cuộc sống hạnh phúc, phát triển của con sau này nên đã đưa vợ con lên ngôi nhà kính trên ngọn đồi gió để được thoải mái hơn.
Anh ngồi đó, nhắm mắt lại.

Chợt có một tên côn đồ đứng dậy quan sát xung quanh, vì đã hết giờ làm nên thuận lợi cho hắn ra tay.

Hắn tháo dây quần ra rồi đi từ từ tới chỗ Gia Ngọc đang ngồi định riết cổ anh nhưng hắn ta chợt giật mình đứng khựng lại khi thấy ánh mắt sắc bén nhìn mình.

Hắn lao tới nhưng Gia Ngọc nhanh tay nắm lấy vạt áo của hắn giáng nhiều đòn chí mạng.
– Ai?
Gia Ngọc gầm giọng nói, nét mặt vô cùng giận dữ.
– Tha cho tôi, tôi không biết gì cả.

Tôi chỉ làm theo lời của một người đàn ông, anh ta cho tiền tôi nên tôi mới làm.

Tôi không biết anh ta là ai.

Hắn nói giọng hoảng sợ, van xin Gia Ngọc.
Anh đẩy mạnh hắn ta qua một bên, nét mặt lãnh khốc.

Ngay cả trong tù cũng có người muốn giết anh huống chi bên ngoài.
– Hoàng Gia Ngọc, có người muốn gặp anh.
Tên cảnh sát nhìn anh nói rồi mở cửa đưa anh đi gặp mặt.
Gia Minh ngồi đợi ở phòng chờ cùng với Di Linh.

Gia Ngọc vừa đi ra Linh liền chạy tới ôm lấy chân anh bật khóc.
– Con nhớ ba Ngọc… hu… hu… ba không phải là kẻ giết người, ba con là người tốt.
Gia Ngọc nhìn con gái mình với ánh mắt đượm buồn, anh không thể ôm lấy đứa con gái nhỏ vì tay bị còng.
– Ba xin lỗi.
Gia Ngọc nhẹ giọng nói.

Gia Minh thấy vậy đi tới ôm lấy Di Linh tới ghế ngồi cùng với ba của mình.

Minh đưa ánh mắt lo lắng nhìn ba mình rồi trầm giọng hỏi:
– Ba ổn không? Có bị ai hại không? Thật sự con rất lo ở trong này sẽ có người giết ba.
– Đúng như lời con nói, có người muốn giết ba.
Gia ngọc trả lời với giọng đều đều, nét mặt lạnh lùng.
– Vậy là chúng ta…
– Trò chơi có thực.
Gia Ngọc cắt ngang lời nói của Minh.

Anh đã dự đoán đúng những gì đang xảy ra xoay quanh gia đình anh, đặc biệt nhân vật chính là anh.

Minh cũng có cùng suy nghĩ với ba vì cậu đã từng chơi qua game ảo cũng có trường hợp như thế này nhưng chưa bao giờ cậu thử trò chơi có thực.

Cậu nghĩ người tạo ra trò chơi thực này đối với một người tài giỏi như ba thì quả mất thời gian dài.

Vì ba cậu vốn nổi tiếng phá hủy những kế hoạch hại não của những kẻ làm ăn lớn lúc còn ở tuổi thanh niên.

Chắc họ cũng ngờ rằng ba cậu lại sớm nhận ra được kế hoạch này.

Nhưng cậu thắc mắc một điều tại sao họ lại bắt mẹ của cậu? Mục đích của họ muốn gì ở ba? Đến lúc cậu phải hỏi ba mình, không thể im lặng như vậy được.
– Thật sự ba là người như thế nào? Tại sao có người lại muốn giết ba?
– Không phải con biết rõ hay sao còn hỏi.
Gia Ngọc trả lời với giọng trầm thấp.
– Thì ra là vậy, ba là một người vốn có thế lực khủng khiếp lại ẩn mình với một thân phận của một bác sĩ thiên tài.

Chắc mẹ cũng không phải là người bình thường.

Chiều nay ba sẽ đưa đến chỗ xét xử phải không?
Gia Ngọc gật đầu trả lời rồi nhìn Linh mỉm cười nói khi thấy con gái đang cầm điện thoại anh trai mở mạng gì đó.
– Mẹ con rất thích hoa hồng.
– Vậy hả ba Ngọc? Nơi nào trồng hoa hồng nhiều nhất vậy? Hình như ở Bungari.
Linh nói giọng trong trẻo, toát lên một vẻ hồn nhiên dễ thương.

Gia Ngọc quay sang Gia Minh nhìn với ánh mắt muốn con trai cố hiểu những gì anh đang nói và Minh sớm nhận ra cố gắng nghe và nhớ những điều ba nói.
– Ba chỉ con cách chăm sóc những bông hoa hồng đó được không?
– Mùa hoa hồng khi nào nở?
Anh nói một câu lạc chủ đề, đến cảnh sát cũng chẳng hiểu anh nói gì.

Dứt lời, anh hôn lên trán Linh và nhìn Minh với ánh mắt của sự trông cậy rồi theo cảnh sát đi vào trong.

Anh hi vọng Minh sẽ hiểu những gì anh đã nói.
Minh nhanh chóng hiểu ý ba nói, bây giờ việc cậu cần làm là phải giải cứu ba ra khỏi đây, tham gia trò chơi có thực này và sẽ là đối thủ trực tiếp chơi với kẻ đã tạo ra nó.

Cậu đưa em gái mình về nhà kính trên ngọn đồi gió.
Vừa về tới nhà, Gia Minh vô phòng làm việc của ba lấy laptop mở ra xem.

Cậu mở từng tệp ra xem, dường như ba cậu muốn cậu liên hệ với ngân hàng ở Bungari để làm gì một thứ gì đó nhưng cậu không biết được mã tài khoản là gì.

Cậu tra từng tệp một rồi vô tình mở ra một dữ liệu đang chạy sau đó hiện ra một dãy thông tin toàn chữ dài đằng đẳng với những dòng mã khó hiểu, có tên của ba tập đoàn lớn: Hoàng Gia, C&C, Đông Dương, còn có cả bản ủy quyền chuyển nhượng ghi tên Hoàng Gia Minh, người thừa kế bệnh viện mà ba cậu đang điều hành.

Cậu bất ngờ khi biết ba cậu sỡ hữu một khối tài sản kết sù, chưa tính cả tài sản nước ngoài mà mẹ của ba và ông nội của mẹ để lại.

Thì ra, ba cậu muốn cậu đứng tên để không có một kẻ muốn chiếm đoạt vì ba cậu đã biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra.

Cậu đọc lướt nhanh qua những thông tin cần thiết và nhanh chóng tìm ra được mã tài khoản ở ngân hàng Bungari.

Cậu lấy điện thoại bấm số gọi:

– …
– Ngân hàng SWNB xin nghe.
– Xin chào, xin hãy kiểm tra một mã khách hàng.
– Vâng, nói đi ạ.
– DW207BC301.
– Vâng đã lâu rồi nhỉ, rất vui được nói chuyện với chủ tịch Hoàng Gia Ngọc đây.
– Xin lỗi, tôi là con trai của chủ tịch.
– Vậy à, xin hãy cho tôi biết mật khẩu?
– Mùa… hoa… hồng… khi nào nở?
Minh trả lời từ từ.
Một lát sau cậu nhận được một tin nhắn từ ngân hàng Bungari, cậu mở điện thoại ra xem.

Họ đã chuyển vào tài khoản cá nhân của cậu 2.000000 USD, một số quá lớn.

Cậu không ngờ mình lại có trong tay số tiền như thế.

Cậu cũng hiểu nếu muốn chơi trò này phải cần dùng tiền để chơi, còn dùng để mua nguyên mạng lưới xuyên quốc gia, các thiết bị camera quan sát trên toàn quốc để theo dõi cuộc chơi.

Vì đây là trò chơi thực chủ yếu sử dụng tư duy nhạy bén để nhận biết đường đi nước bước mà vượt qua để cứu người.

Việc đó giống như những gì ba cậu đã từng làm trước đây trong tổ chức CMI để làm những phi vụ phạm pháp.

Nhiêm vụ của cậu bây giờ phải cứu ba bằng mọi cách nhưng dù có nhiều tiền để xóa án thì cũng là một vấn đề vì đây là tội giết người, cậu chỉ còn cách tìm bằng chứng để minh oan cho ba của cậu.

Gia Ngọc được đưa lên xe cảnh sát để đi đến nơi xét xử.

Chiếc xe lăn bánh nhanh trên đoạn đường cao tốc, Gia Ngọc ngồi trên xe cùng với hai cảnh sát.

Tay anh bị còng và dùng khăn che lại, nét mặt anh lạnh lùng không một cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua ô cửa kính.

Trong tâm trí anh lúc này chỉ nghỉ đến Di người vợ thân yêu của anh và hai đứa con, làm anh cảm thấy lòng mình quặn đau.
Bất chợt có chiếc siêu xe màu đen vượt đèn đỏ và phóng nhanh hết tốc độ sau đó dừng lại đúng lúc chiếc xe cảnh sát đi vô ngã tư, làm cho anh cảnh sát không kịp phanh lại cua qua một bên khiến chiếc xe văn ra xa và bị lật ngược gây ùn tắt giao thông khiến cho những chiếc xe máy đi ngang cũng bị tai nạn.

Mọi người đều tập trung lại để xem và cứu người.
Gia Minh từ trên chiếc siêu xe màu đen đi xuống, cậu định đi tới chỗ xe bị lật để cứu ba ra khỏi trước khi có cảnh sát đến hiện trường nhưng vừa nhấc chân thì bị một tên cảnh sát đứng chặn ngay trước mặt.
– Cậu theo chúng tôi về đồn.
Anh ta nói giọng đều đều rồi còng tay Minh lại.

Cậu không phản ứng gì, bình thản đi theo anh ta lên xe nhưng không quên đưa mắt nhìn chiếc xe bị lật kia vì cậu lo không biết ba có bị sao không.

Cậu bị bắt vì lí do cố ý gây rối trật tự giao thông và vượt đèn đỏ.
Ở trong xe, Gia ngọc ôm lấy đầu lắc mạnh, nét mặt nhăn lại vì đau sau cú lật bất ngờ, máu từ thái dương chảy dọc xuống.

Anh nhanh chóng chấn tỉnh tinh thần nhìn ra ngoài.

Mọi người đang tập trung lại xem tình hình.

Anh cố đứng dậy nhảy ra khỏi chiếc xe vì tay bị còng nên có chút trở ngại.

Gia Ngọc lảo đảo bước đi, bao nhiêu con mắt đều đổ dồn nhìn anh.

Anh nhìn xung quanh thấy chiếc xe ô tô màu đen còn gắn chìa khóa và anh nói thầm:
– Làm tốt lắm con trai.
Anh đi nhanh lại và lên xe đạp ga phóng đi với tốc độ thật nhanh trong khi tay vẫn bị còng.

Tất nhiên việc anh bỏ trốn sẽ đến tai cảnh sát và anh biết trên những đoạn đường đều có camera giám sát.

Tại căn biệt thự có tên Butterfly ở vùng ngoại ô ngoài thành phố.
– Mọi việc tới đâu rồi?
Một người đàn ông nói giọng trầm thấp, ngồi trên chiếc ghế tựa không quay mặt lại nhìn, trên tay cầm điếu thuốc bay khói nghi ngút.
– Anh ta đã bỏ trốn.

Thật sự cậu con trai của Hoàng Gia Ngọc rất thông minh, gây náo loạn giao thông để cứu ba của mình.

Tôi đã cho gọi cảnh sát bắt cậu ta lại rồi, bây giờ việc tiếp theo nên làm gì thưa ngài?
Tên quản lý đứng nói với giọng đều đều và tỏ ra lịch sự.
– Tiếp tục rượt đuổi, đường nào hắn cũng sẽ biết chỗ của chúng ta.

Bây giờ, hắn trở thành tội phạm bị truy nã khắp nơi.

Tôi đã mất thời gian suy nghĩ để tạo nên trò chơi thực này để bắt hắn phải trả giá cho những gì hắn đã làm với gia đình tôi.

Đó chỉ mới là level một thôi.
Anh ta nói giọng đểu cợt pha nỗi cay đắng, miệng nhếch môi cười nhạt.
– Nhưng ngài cũng phải thận trọng một khi thất bại thì ngài biết hậu quả thế nào rồi.
Quản lý tiếp lời.
– Tôi biết nhưng đây là một kế hoạch hoàn hảo, tôi nghĩ Gia Ngọc sẽ không lường trước điều gì xảy ra đâu.

Bằng mọi giá tôi phải lấy lại mọi thứ.

Tiểu thư Rose sao rồi? Cô ta có chịu nói ra tài liệu bí mật của các tập đoàn mà Gia Ngọc đang nắm giữ ở đâu không?
Anh ta liếc mắt nhìn quản lý hỏi.
– Chuyện đó thì…

Tại một căn phòng trống được bao quanh bởi những bức tường kính trong suốt, bên trong không có bất cứ thứ gì chỉ đơn giản có chiếc đèn neon treo trên trần nhà, một chiếc giường với chiếc nệm và gối màu trắng.

Di mặc bộ váy dài màu trắng ngồi tựa vào tường kính như người mất hồn, tay ôm bó hoa hồng đỏ tươi.

Cô hất hết đồ ăn không hề ăn bất cứ một thứ gì ngoại trừ uống sữa.


Mắt đỏ hoe và sưng lên vì khóc, nét mặt tái nhợt như không có sức sống.

Cô nhớ chồng, nhớ con chịu không nổi.

Cô không ngờ cô đã bị lừa một cách trắng trợn, cô nghĩ chính cô đã dẫn chồng mình vào con đường nguy hiểm.

Âm mưu của chúng muốn giết Gia Ngọc để chiếm đoạt tài sản của anh.

Bây giờ cô không thể nào thoát khỏi căn phòng này, không biết đây là đâu.

Cô chỉ còn biết cầu nguyện chúa trời để Gia Ngọc vượt qua thử thách giải thoát cô khỏi đây, cô thật sự rất sợ.
Chợt có một cô gái đang đứng ở ngoài nhìn cô rồi mở cửa bước vào đi tới chỗ Di, trên tay cầm một chiếc bánh ngọt và một cành hoa hồng trắng.

Cô gái này nhìn nét mặt trông rất xinh đẹp chạc tuổi Gia Minh, mái tóc đen dài hơn lưng, ánh mắt nâu vô cảm nhưng chứa đựng một nổi đau giấu kín không thể giải bày.

Di đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô gái ấy nói giọng yếu ớt:
– Cô là ai?
– Ăn đi, nếu không sẽ chết đấy.
Cô gái nhẹ giọng nói rồi đưa bánh ngọt và sữa trước mặt Di nhưng cô lờ đi nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác.

Nhỏ thấy Di không ăn nên đặt bánh và sữa qua một bên rồi lấy điện thoại trong túi ra để dưới sàn đẩy tới đưa cho cô.
– Cô gọi cho chú ấy đi.
Di đưa tay với lấy điện thoại nhưng cô gái ây chợt giữ lại và nói tiếp:
– Cháu sẽ cho cô gọi nhưng với điều kiện sau khi nghe xong cô phải ăn hết chỗ bánh này.
Di im lặng không nói gì mà buông thả nhẹ tay cô gái đó ra cầm lấy điện thoại và bấm số.

cô cũng không thắc mắc cô gái này là ai, lúc này cô chỉ muốn gọi cho Gia Ngọc nhanh nhất có thể.
-… Tút… tút… alo… Gia Ngọc, là em đây… cứu em…
“Bốp”
Điện thoại trên tay Di bị hất xuống sàn khi cô chưa kịp nói gì với chồng.

Di và cô gái ấy giật mình khi nhìn thấy người đàn ông đó, theo sau có quản lý và hai tên vệ sĩ.

Anh ta trừng mắt nhìn họ với sự tức giận, hai tay siết chặt thành nấm đấm.

Cô gái đứng phắt dậy nhìn anh ta với ánh mắt có chút sợ hãi rồi cô thốt ra một chữ:
– Ông…
– Hà Anh, sao con dám…
Anh ta gầm giọng nói rồi lôi Hà Anh ra khỏi đây rồi đi tới bóp chặt cổ Di, trừng mắt nhìn cô rồi nói:
– Chồng cô đang bị cảnh sát truy nã vì tội giết người.

Nếu như cô không nói tài sản của Gia Ngọc ở đâu thì hắn sẽ chết, lúc đó sẽ không có ai cứu cô đâu.
Di cảm thấy ngạt thở nhưng cô cố chịu đựng, dù có chết cô sẽ không bao giờ nói ra, cô sẽ không phản bội Gia Ngọc.

Vì cô tin Gia Ngọc sẽ tới đây để cứu cô.

Bất chợt Di ngất đi vì chịu không nổi, anh ta thấy vậy đẩy Di nằm bệt dưới sàn rồi đứng dậy đi ra ngoài trong sự giận dữ.
Tối, tại đồn cảnh sát.
Gia Minh ngồi bất động trong phòng tạm giam.

Nét mặt lạnh lùng vốn có không thể hiện một cảm xúc nào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên trần nhà.

Tên cảnh sát tra hỏi cậu từ chiều đến giờ mỏi cả miệng mà không nhận được một câu trả lời nào từ cậu, anh ta tức giận liên tục đập mạnh tay vào bàn bắt cậu phải khai ra sự thật.
– Này, rốt cuộc cậu có chịu nói không hả? Hay cậu bị câm điết bẩm sinh?
Anh ta nói lớn, chỉ thẳng tay vào mặt cậu, ánh mắt vô cùng nổi lửa.
– Tôi đang dùng quyền im lặng đấy.
Cậu buông một câu ngắn gọn, nhìn anh ta với ánh mắt sắc tựa lưỡi dao.

Tên cảnh sát bất ngờ trước câu trả lời của Gia Minh, anh ta cũng từng nhận được câu trả lời này từ Gia Ngọc lúc lấy lời khai.

Anh ta chỉ biết cứng họng khi không thể nói thêm được gì trước cậu nói khó đỡ của cha con nhà họ.
– Công nhận cha con nhà cậu đúng là muốn người khác tức điên mới hài lòng sao hả?
Tên cảnh sát nói giọng đều đều.
Gia Minh lại im lặng không nói gì, cậu cầm lấy ly nước lọc của tên cảnh sát uống một hơi một cách thản nhiên rồi đập mạnh vào bàn cái “rầm” khiến ly nước vỡ tan tành thành từng mảnh.

Tên cảnh sát giật mình khi thấy hành động kì lạ của Gia Minh.

Cậu nhanh tay cầm lấy một mảnh vỡ cứa mạnh vào cổ một đường khiến máu chảy chảy dọc xuống thắm vào cổ áo rồi ngất đi ngay tức khắc.

Tên cảnh sát hoảng hốt chạy ra ngoài gọi xe cấp cứu đưa cậu đi tới bệnh viện.
Xe cấp cứu phóng nhanh trên đường tới bệnh viện, tên cảnh sát nhìn Minh với ánh mắt khó hiểu, anh ta nghĩ cậu còn trẻ mà muốn chết sớm, chắc do chán nản vì ba giết người nên mới làm như vậy nhưng ông ta đâu ngờ rằng cậu giống ba mình rất nhiều chỗ.
Bất chợt, Minh mở mắt khiến cảnh sát và bác sĩ giật mình.

Cậu nhêch môi cười nhạt rồ ngồi dậy đánh cho tên cảnh sát và bác sĩ bất tĩnh sau đó bỏ chạy.

Thật ra, cậu hoàn toàn không bị sao cả chỉ là một vết xướt cỏn con không nguy hiểm gì đến tính mạng.

Nếu gặp người khác thì đã đi gặp diêm vương từ lâu rồi vì cậu giống Gia Ngọc không xác định được mạch cổ.

Ngay từ lúc mười tuổi, Minh đã trải qua cuộc phẫu thuật do ba cậu thực hiện đó là mắt.

Cậu giống ba ở chỗ mắt cậu chứa tia laser có thể gây nguy hiểm cho người khác.

Cậu thoát khỏi xe đó và đứng cười nhạt:
– Con hiểu tại sao người ta lại khó hạ gục ba như vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui