Kẻ Thù Và Tôi


Gia Ngọc để Di nằm dài và bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Máu trên tay cậu rỉ xuống trên mặt nhỏ.
“Khụ… khụ…” nước trong miệng hộc ra, Di ho liên tục.

Ánh mắt lờ đờ nhìn người con trai cao lớn đang quay người định bước đi.
Di nhướn người ngồi dậy, nắm lấy cổ tay Gia Ngọc:
– Anh cứu Di.
Di nói không rõ chữ thở gấp, ánh mắt long lanh nhìn cậu.
Gia Ngọc quay người lại nhìn nhỏ bất chợt có một cảm giác lạ xuất hiện trong cậu, khiến tim cậu nhói lên một giây.

Một thứ cảm giác gọi là quan tâm mà trước giờ cái khái niệm quan tâm cậu không hề có.

Bấc giác, Gia Ngọc khụy gối bế Di lên và đi.

Nhỏ tựa vào ngực cậu và có cảm giác an toàn khi ở bên người con trai này.

Tại phòng Duy:
Duy đưa Vy về, đặt nhỏ lên giường và xem qua các vết thương.

Những vết thương liên tục chảy máu và sau bả vai của Vy chảy máu khá nhiều thắm vào cả ga đệm.

Duy đỡ người Vy dậy và xem vết thương ngay bả vai, cậu bất chợt phát hiện một điều gì đó và đờ người một lúc.
Vy tỉnh lại, thấy mình đang tựa vào người Duy, nhỏ giật mình và đẩy mạnh cậu ra vì sợ một điều.

Nhỏ nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng treo trên móc treo đồ, nhỏ vội lao xuống giường mặc cho vết thương hở miệng đau rát vớ lấy cái áo mặc vào và chạy đi.

Nhưng trước đi khỏi đây, nhỏ quay lại nhìn Duy:
– Cảm ơn.
Dứt lời và chạy khỏi.
Duy không kịp phản ứng gì, ngoài việc chỉ biết nhìn thôi.
– Kì lạ.

Gia Ngọc đưa Di về phòng đặt nhỏ lên giường nằm và đi lại tủ thuốc.

Lấy một hộp thuốc màu trắng, cho vào lòng bàn vài viên thuốc con nhộng, một loại thuốc kháng độc sứa hộp và uống.

Còn vết thương ở tay cậu không để ý đến cho dù nó đang rỉ máu.

Cậu lấy laptop đi lại ngồi tựa vào cạnh giường và bắt đầu làm việc.
Chiều, 6 giờ:
Di tỉnh dậy, ngước mắt lên trần nhà gượng người ngồi dậy.

Nhỏ thấy trên người mình mặc một chiếc sơ mi trắng, phẩn phất một mùi hương lạnh lẽo.

Nhìn về phía bên cạnh, thấy người con trai đang ngồi tựa vào giường làm việc cùng với laptop, vô cùng tập trung.

Di bước xuống giường và ngồi cạnh Gia Ngọc, kéo cánh tay đang bị thương của cậu lạ.

Bấc giác cậu ngoảnh lại nhìn nhỏ.
– Chảy máu nhiều quá.
Di nói, rồi cầm lấy phần tà áo nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên tay cậu.

Gia Ngọc phớt lờ, chẳng muốn để ý gì đến quay lại với công việc.

Mặc cho cậu cứ làm, Di vẫn từ từ lau sạch những vệt máu đông.

Căn bệnh bắt đầu khiến nhỏ cảm thấy mệt mỏi và tay chân run run, lạnh đến tận sóng lưng, mồ hôi tuôn ra.

Bắt chợt nhỏ gục đầu vào bờ vai Gia Ngọc ngất lịm đi.

Cậu vẫn vậy, không có phản ứng gì.

Sáng, 7 giờ:
Gia Ngọc từ trong phòng tắm bước ra, chỉ mặc chiếc quần ka ki đen chưa cài xong thắt nịch.

Cậu đi đến tủ âm tường kéo ra, vớ lấy áo sơ mi trắng mặc vào, xăng tuy hai tay áo, chỉnh tề lại trang phục sau đó lấy chiếc mũ lưỡi trai adidas màu trắng đội và đi thực hiện công việc.


Cậu quay người định đi ra khỏi cửa thì thấy Di cựa người, nhỏ đang say trong giấc ngủ cùng với những giấc mơ gì đó.
Trên chiếc giường, không chăn, không đệm cũng không gối nhưng Di vẫn ngủ ngon chắc có lẽ vì quá mệt và cũng một phần do bệnh.

Để cho Di ngủ không bị lạnh cậu đã tắt hệ thống phun sương.

Gia Ngọc mở tủ lấy chiếc áo trenchcoat đi lại đắp lên cho Di và hất nhẹ lọn tóc trên mặt nhỏ.
Phía ngoài, quản gia Thùy cùng với những người giúp việc đến giờ dọn phòng định đi vào thì sững người khi thấy một cảnh tượng không muốn thấy.

Điều đó làm sôi một cơn giận dữ trong một người từ trước đến giờ luôn ghét Di.
– Mày hãy đợi đó.
Thùy trừng mắt căm giận nhìn rồi cùng những người giúp việc đi khỏi.

Tiếng chuông smartphone reo lên:
– Nói.
– Hôm nay mày có đến công ti làm việc không, để tao còn sắp xếp?
Duy ở bên đầu dây.
– Không.

Đến bệnh viện.
– Được rồi, nhớ phải về công ti giải quyết công việc xong rồi mới về nhà.

Tại bệnh viện AM.
Một nhóm sinh viên thực tập năm ba của trường Đại học y Taemin có một khóa học thực hành tại bệnh viện AM với một ca phẫu thuật ghép gan và điều này khiến cho những học viên đều thấp thỏm lo âu.

Vì là một trong những môn học dễ bị đánh trượt nhất, họ mong rằng kiểm tra lí thuyết còn hơn là phải thực hành, nếu mà dính phải phần thực hành thì chỉ có cầu trời khấn phật cho qua mà thôi.
Ba mươi học viên đã có mặt đầy đủ tại phòng họp lớn nhất của bệnh viện để tiến hành học sơ qua quy chế thi và bốc thăm chọn đề.

Hiện đã có mặt đầy đủ nhưng chỉ thiếu một người.

Tất cả đã ngồi vào đúng vị trí của mình để nghe qua giảng viên phát biểu.

Giảng viên bắt đầu triển khai quy chế.
– Các em đã có mặt đầy đủ rồi chứ… à mà hình như thiếu một bạn thì phải…
“Cạch”.

Tiếng mở cửa, Gia Ngọc bước vào với sự thản nhiên không có một lời chào hỏi làm cắt ngang lời của giảng viên đang nói.

Bao nhiêu con mắt đều hướng về nhìn cậu không chút thiện cảm.

Cậu không quan tâm, đi lại kéo ghế ngồi với một tướng bất cần.

Giảng viên tiếp tục phần việc của mình.

Các học viên bàn tán qua lại và nói những lời ném đá vào một người.
– Nhìn cái bản mặt của thằng Gia Ngọc là đã thấy muốn cho nó ăn mấy quả đấm rồi.
– Cả hai năm liền nó đều được loại A và lấy khá nhiều thành tích.

Trong khi cả lớp không ai được như nó.
– Hầu như trong lớp chúng ta đâu ai chơi với nó đâu, thậm chí còn mong nó biến khỏi cái lớp này để dễ dàng cho chúng ta trong việc lấy thành tích.
– Mang tiếng là con trai của tập đoàn có thế lực mạnh về kinh tế và công nghệ an ninh mạng mà lại đi học bác sĩ.

Mong cho lần này nó bốc thăm chúng phần thực hành đi.
-… Bla… bla… bla…
Tất cả những lời nói khinh bỉ đều lọt vào tai Gia Ngọc nhưng cậu chỉ xem đó là những lời nói vo ve của những con bọ luẩn quẩn thôi.

Thực chất từ lúc đi học đến giờ cậu không muốn làm bạn với một ai ngoại trừ Minh Anh và Hoàng Duy.

Cậu không học qua các cấp mà học qua một khóa đào tạo chỉ nghiêng về lĩnh vực quản lí an ninh bảo mật, chế tạo vũ khí, công nghệ phần mềm – thông tin, kinh tế – tài chính và cứ như thế cậu vừa học vừa làm việc.

Thực chất những lĩnh vực này đều là một sự bắt buộc.

Lĩnh vực mà cậu muốn là trở thành một bác sĩ vì vậy mà cậu đã đi học được ba năm không để cho ai biết trừ những người bạn.

Quy chế thi đã được thông qua.

Đến phần bốc thăm chọn đề.


Gồm có 25 phiếu lí thuyết và 5 phiếu thực hành.

Từng học viên một đi lên bốc trong sự hồi hộp và lo lắng.
– … Trời ơi hi vọng là lí thuyết đi… hu hu…
Một học viên đi lên toát cả mồ hôi và cho tay vào cài hộp đựng phiếu.
-… Ha… lí thuyết… mừng quá… cảm ơn trời đất…
Và cứ thế từng học viên đi lên.

Có những học viên vui mừng vì được phiếu lí thuyết và cũng có những người khóc rần vì phần thực hành.

Gia Ngọc lên bốc phiếu.
– Trông cho nó bốc phải phần thực hành đi, tao mừng.
Gia Ngọc cho tay vào hộp kính và lấy ra một mẫu giấy nhỏ.
– Thưa thầy, phần thực hành.
Cả đám học viên đều tỏ ra vui mừng khi nghe được cậu bốc phải phần thực hành.

Trong khi đó 4 phiếu còn lại thì dành cho 4 học viên không được may mắn.
– Được rồi, bây giờ các em hãy tiến hành đi, còn 5 em còn lại theo tôi.
Giảng viên đưa 5 học viên đi đến một căn phòng.

Họ bước vào, những bác sĩ giỏi của bênh viện nói cho họ sơ qua về ca phẫu thuật cấy ghép gan và xem qua các bước tiến hành ca mổ, buộc phải nhớ nhanh các thao tác thực hiện.

Bốn học viên thì cắm cúi ghi ghi chép chép, trong khi Gia Ngọc thì vẫn bình thản và hết sức tập trung.
– Bây giờ ai sẽ là người đầu tiên thực hiện?
– Gia Ngọc trước đi thầy.
Tất cả đều đùn đẩy qua cậu vì để tranh thủ học thuộc các bước phẩu thuật và muốn cậu thực hiện ca khó nhất.
– Vậy thì Gia Ngọc, em làm trước nha?
– Được.
Cậu đáp gọn.
– Sao thằng này tự tin quá vậy, không biết có làm được không?
– Thôi kệ đi, lo mà học đi kìa.

– Được rồi, trước khi thực hiện ca mổ thì em phải đi đến bệnh viện Bb để phẫu thuật lấy gan của một bệnh nhân đã qua đời và về lại bệnh viện một cách nhanh nhất để thực hiện cấy ghép.
Gia Ngọc bắt dầu tiền hành đi đến bệnh Bb.

Ngồi trên xe của bênh viện, Gia Ngọc ngồi cùng với hai nữ y tá hỗ trợ và giảng viên.

Bầu không khí trong xe im lặng và ngột ngạt pha thêm sự lạnh giá quanh quẩn.

Hai nữ y tá trên chặng đường đi không thể nào rời mắt được trước mộ chàng sinh viên trẻ tuổi ở trước mặt.
– Cậu ấy là sinh viên Đại học Tea min, 23 tuổi.

Trông đẹp trai quá đi.
– Ước gì tôi là bạn gái của cậu ấy thì sướng biết mấy.
– E… hèm…
Ông giảng viên khàn giọng làm cả hai cô đều thụt lại lời nói của mình, không ai ho hé nữa lời.
“Ting.”
Có tin nhắn đến từ chiếc smartphone của Gia Ngọc vang lên, cậu mở ra xem, một dòng chữ ngắn gọn:
“Bắt đầu trò chơi rượt đuổi nào, Hoàng Gia Ngọc.”
Gia Ngọc không quan tâm, tỏ ra như không có chuyện gì, tắt điện thoại bỏ vào túi áo blouse trắng.
“Kít.”
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện Bb, họ nhanh chóng chạy vào trong và tiến hành ca phẫu thuật lấy gan từ một bệnh nhân đã qua đời vì tai nạn giao thông, đã tự nguyện hiến tặng.

Tiến hành phẫu thuật xong, họ phải trở về bệnh viện AM một cách nhanh nhất có thể.
– Nhanh lên, bên kia họ sắp xong phần cắt bỏ gan từ bệnh nhân rồi.
Giảng viên hối thúc, hai y tá xách trên tay hộp ướp nội tạng chạy thật nhanh và Gia Ngọc cũng vậy.

Khi ra đến xe, chuông điện thoại của Gia Ngọc reo lên.

Cậu bắt máy:
– Bây giờ bắt đầu được chứ, chúc cậu thượng lộ bình an.
Cậu liếc mắt nhìn qua phía bên kia đường, cột đèn giao thông có hai gã mặc áo đen đang đứng nhìn cậu cười nhạt.
– Anh là ai?
Không có câu trả lời, chỉ nhận lại là tiếng “tút… tút….”

– Nè, Gia Ngọc nhanh lên xe đi em.
Gia Ngọc đứng hình một lúc, tua lại lúc cậu bị ám sát ngay tại nhà của mình vì một mục đích.

Chắc chắc là vì bản thảo và mục đích trả thù.
– Người của Đông Dương.
Cậu lột bỏ chiếc áo blouse vứt lên xe và nói một câu dứt khoát:
– Thầy về bệnh viện trước đi, tôi sẽ đến.
– Còn ca phẫu thuật…
Giảng viên chưa kịp nói hết câu thì cậu đã vụt đi trong tích tắc.

Cậu đuổi theo hai gã bên đường đến một con hẻm vắng của khu chợ.

Hai tên kia nhanh chóng tản ra thành hai hướng để đánh lừa cậu.

Xuất hiện thêm một tên nữa đứng ở trên cây cầu ngắn, nhìn cậu cười một cách đều cợt.

Gia Ngọc nhìn lại ném lại điệu cười đó là một ánh nhìn sắc lạnh như dao.
Hắn nhanh chóng chạy vụt đi, cậu guồng chân chạy lên hết đoạn bậc thang nhưng không thấy đâu.

Tất cả bọn chúng đều là tay sát thủ chuyên nghiệp được ra lệnh tham gia trò chơi lần này cùng Gia Ngọc vói mục tiêu chính đó là cậu.

Một lúc sau, cả ba tên đều tập trung ở chính giữa con hẻm, bọn chúng đều thở hồng hộc vì chạy liên tục nãy giờ.

Chúng nhìn quanh quẩn nhưng không thấy Gia Ngọc đâu.
– Nó biến đi đâu rồi?
– GAME OVER!
Bất giác, chúng quay đầu lại ngẩn mặt lên, thấy Gia Ngọc đang đứng trên mái nhà với tư thế hai tay xỏ túi quần một cách thản.
– Sẽ có thua, không có thắng.
Cậu nói giọng trầm đặc, đưa tay ra hiệu ngón tay cái trỏ lên và 4 ngón còn lại úp vào như thể hiện một vị trí số một nhưng nó đã chỉa thẳng xuống, thể hiện sự thất bại của đối phương.

Bắt đầu hành động, cậu nhảy vụt xuống nhào lộn tiếp đất một cách đẹp mắt.

Thực chất cậu một tên sát thủ số 1 trong tổ chức CMI đã được đào tạo một cách chuyên nghiệp.

Xông vào đánh, những cú đấm đá ra chiêu một cách hoạn mục, ba tên kia cũng không phải dạng vừa.

Hai tên nhanh chóng bị đánh gục, tên còn lại bị cậu tóm lấy cổ bóp mạnh, tiếng gân cốt kêu răng rắc.
– Nói với cậu chủ các ngươi, đừng mơ thực hiện mục tiêu.
Dứt lời cậu hất văng mạnh hắn xuống đất.
“Hú…hú…”
Tiếng xe cảnh sát vang lên từ 4 ngõ.
– Giơ tay lên.
Một tên cảnh sát lên tiếng, giơ họng súng chỉa thẳng vào đối phương.

Ba tên nhanh chóng tháo chạy.
Gia Ngọc định nhấc chân chạy đi, thì từ phía sau hai tên cảnh sát chặn lại.

Cậu giơ hai tay lên.

Một tay cảnh sát mang còng số 8 đi lại chỗ cậu, nắm lấy cổ tay cậu định còng lại thì tự nhiên hộc máu, tóc cháy xém lăn đùng ra chết không hiểu lí do.

Những tay cảnh sát còn lại tưởng cậu giết người và nhanh chóng lại bắt cậu nhưng rồi cũng lăn ra chết cùng với dáng vẻ không khác gì tay cảnh sát vừa rồi.

Tất cả đều chết vì một lí do duy nhất- ĐIỆN.
Gia Ngọc nhanh chóng leo lên chiếc xe cảnh sát phóng hết tốc độ đến bệnh viện.

Trong phòng phẫu thuật, giảng viên đứng ngồi không yên, liên tục cầm điện thoại gọi cho Gia Ngọc tới tấp.

Những y tá, bác sĩ hỗ trợ đã đứng trong phòng phẫu thuật chuẩn bị và chờ đợi mỏi mòn.
– Sao lâu vậy.
Bác sĩ than phiền.
– Gia Ngọc đâu rồi, sao Không nghe máy chứ?
Giảng viên lo lắng bức rứt.
– Cho học viên khác vào thay thế đi.
Giáo sư ngồi ở phía trên quan sát khó chịu.
– Được rồi, trong 4 em, em nào ra thực hiện đi.
Giảng viên nhìn vào 4 học viên đang đứng để quan xát.

Khi nghe giảng viên nói, họ run bần bật, mặt ép nép không muốn ra.

Thầy thấy vậy, liền chỉ định ngay lập tức.
– Em số 2 thực hiện đi.
– Dạ, là em sao… hu hu…
Học viên thứ hai bước ra dở khóc dở cười.
– Lần này thì trượt rồi.
Học viên hai bước đến chỗ phẫu thuật.
– Bắt đầu thực hiện đi em.
Bác sĩ nói.
Học viên cầm lấy dao mổ lên, tay không hết run, rã rời mồ hôi.

– Làm sao đây, không thể nào nhớ được các bước nối dây thần kinh… chắc mình chết quá… hu hu…
Con dao mổ tiến sát vào phần mổ thì “cạch” cửa mở.

Gia Ngọc bước vào, trên người mặc bộ đồ màu xanh sẫm, đầu đội mũ y tế và bịt khẩu trang, đeo găng tay cao su.

Học viên hai dừng tay trong lòng không khỏi vui mừng vì đã được cứu rồi.
– Em làm gì vậy Gia Ngọc, vào lẹ đi.
Học viên thứ hai nhanh chóng nhường chỗ cho cậu.

Cậu bước vào cầm lấy dao mổ bắt đầu làm và không cần sự chỉ dẫn của một ai.
– Được rồi, em vừa tiến hành vừa nói cho mọi người nghe các bước.
Cứ thế cậu vừa làm vừa nói, tập trung hết sức không để sai sót.

Những thao tác thành thạo, không làm cho giáo sư nào ngồi ở phía trên thất vọng và cảm thấy hài lòng khi từ trước đến giờ nhiều học viên đã không làm được những ca phẫu thuật gan một cách hoàn thiện mà toàn bỏ giữa chừng.

Phẫu thuật đã xong.

Với sự đánh giá cao của giáo sư cậu đã được xếp vào loại A.

Tại bệnh viện Bb:
“Bép… bép…”
Những cái đánh nháng lửa giáng xuống khuôn mặt của ba tên sát thủ.
– Ăn hại… ăn hại…
– Tụi em xin lỗi cậu.

Thật sự cậu ta không dễ đối phó đâu ạ.
Một tên lấm lét cố gắng giải thích.
– Đúng vậy ạ, những tên cảnh sát kia nó không cần ra tay chỉ đứng bất động thôi tự lăn đùng ra chết tức khắc không hiểu tại sao?
– Tao không cần biết.

Chừng nào không có được bản thảo 2WW và giấy ủy quyền tập đoàn Đông Dương thì tao sẽ không bỏ qua đâu.

Tại nó ba tao phải chết, tao quyết không quên mối thù này.
Nguyên Khôi nói trong sự tức giận xiết chặt hai tay.

Tại biệt thự Cu be:
Sau khi Gia Ngọc đi khỏi, Di bắt dầu dọn dẹp lại phòng cậu, quản gia cùng với mấy người giúp việc cũng đến.
– Chăm chỉ gớm ta, được ở phòng của cậu hai chắc cảm thấy vui sướng lắm khi được trốn việc.
Thùy nói giọng chanh chua, hai tay khoanh lại trước ngực.
Di im lặng không nói gì chỉ đứng xếp lại cái áo trenchcoat của Gia Ngọc một cách gọn gàng rồi cất vào trong tủ.
– Con này công nhận sự trừng phạt đó không là gì đối với mày.

Hình như quá nhẹ nhàng hay sao á…
– Đã vào một thiên đường bóng tối thì tốt hơn im lặng.
Di nói nhưng không nhìn Thùy.
– Mày gan lắm dám nói tao im lặng luôn sao.
Thùy đang định ra tay với Di nhưng bị giúp việc cản lại.
– Thôi bớt nóng đi chị, đây là phòng cậu hai đó.
– Đừng làm gì bậy bạ trong này không kẻo tự dẫn mình đi đến cõi chết.
Thùy dừng tay, liếc ánh mắt hổ báo nhìn Di và làm công việc của mình.

Di cảm thấy nóng bức trong người nên đi vào phòng tắm, thấy có một bó hoa hồng đặt trên bồn rửa mặt, đi lại ngắt chúng rải xuống mặt nước bể tắm hình chữ nhật.

Nhỏ cởi bỏ chiếc áo sơ mi xuống sàn thế vào đó là chiếc khăn tắm quấn lại thân thể để lộ một bờ vai trắng ngần và một đôi chân thon dài.

Nhỏ bước xuống bể ngâm mình trong nước, cảm thấy dễ chịu.

Những người giúp việc ở ngoài lau lau, quét quét và mở to mắt nhìn trước sự tự nhiên hết sức của Di.

Mọi hành động của nhỏ đều thu vào mọi ánh mắt khinh ghét đặc biệt là cô quản gia.

Vì xung quanh gian phòng đều được ngăn cách bởi kính nên có thể nhìn thấu được mọi thứ nhưng không phải lúc nào cũng có thể nhìn được.
– Sao có thể tự nhiên một cách quá trớn, trong khi chúng ta không dám đụng vào một thứ đồ vật ở trong toàn bộ căn phòng này.
– Từ lúc con đó vào làm việc tới bây giờ chả làm được tích sự gì, đã vậy còn được cậu Minh Anh yêu mến nữa chứ cả con Vy nữa.
-…Bla… bla…
Di nhắm mắt lại tận hưởng cái cảm giác dễ chịu khi được ngâm mình trong nước ấm cùng với tinh dầu hoa hồng thơm thoang thoảng.

Thùy nảy sinh một ý đồ.

Cô bước vào trong phòng tắm, đi đến nhặt chiếc áo sơ mi ở dưới sàn nhìn ngó bên ngoài và ra hiệu cho người việc canh chừng, rón rén đi lại chỗ Di.
Sự tàn ác trong Thùy trỗi dậy, đôi đồng tử căng tròn.
– Mày chết đi.
Thùy kéo áo sơ mi ra quấn chặt vào cổ Di dùng hết sức siết chặt.

Di giật mình, không kịp phản ứng, cố nắm lấy áo kéo ra, chân giãy dụa.

Nước trong bể bắn tung tóe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui