Kẻ Thù Luôn Muốn Trêu Chọc Tôi


1.

Gặp lại
Vóc người này giống như đối thủ một mất một còn của tôi
-
Giữa tháng 8, nhiệt độ không khí cao đến ba mươi sáu ba mươi bảy độ, tiếng oán than dậy đất của học sinh lớp 12 phải tựu trường sớm hơn nửa tháng.
Thế nhưng bên trong phòng học trường cấp 3 Nhã Hiền, lại là một cảnh tượng khác.
Bên ngoài thời tiết khô nóng, tiếng ve kêu không ngừng, bên trong phòng học xì xào bàn tán, vô cùng náo nhiệt.
Điều hòa âm trần[*] mới được lắp đặt thổi không khí lạnh liên tục, thổi tan sự hanh khô bên trong.
[*]Điều hòa âm trần:

Một nam sinh ngồi ở hàng đầu trong lớp, cảm thán nói: "Tôi đột nhiên phát hiện, phòng học so với trong nhà tôi vậy mà còn mát mẻ hơn nhiều."
Người còn lại nói tiếp, "Thẩm ba ba vì để con trai không bị nóng, thế là cho toàn bộ phòng học trong trường đều đổi thành điều hòa âm trần."
Nói xong, người nọ trộm liếc mắt nhìn phía sau một cái.
Góc trong cùng hàng cuối cùng của lớp học, một nam sinh đang gục xuống bàn ngủ.
Người này chính là con trai độc nhất của Thẩm ba ba quyên góp điều hòa cho toàn trường —— Thẩm Lộc.
Cả khuôn mặt Thẩm Lộc đều chôn ở trong khuỷu tay, chỉ lộ ra đầu tóc mềm mại.
Mái tóc ngắn màu xám bạc, trong một nhóm học sinh cấp 3 để tóc đen theo nề nếp quy củ, có vẻ cực kỳ cá tính và lộ liễu.
Đồng phục bị cậu lót ở dưới đầu, lộ ra cánh tay thon dài trắng đến phát sáng.
Chân dài một khúc duỗi ra thẳng, cả người thả lỏng dường như đang ngủ trên giường lớn hơn hai mét ở nhà mình.

Nam sinh này cao ít nhất một mét tám.
"Thẩm Lộc, phải nộp bài tập hè." Giọng nữ mềm mại vang lên bên tai Thẩm Lộc.
Tào Húc ngồi phía trước Thẩm Lộc nhanh chóng "Suỵt" một tiếng, "Lớp trưởng, bài tập của anh Lộc ở chỗ tôi đây, tôi lấy cho cậu, cậu đừng quấy rầy cậu ấy ngủ."
Nói xong, lấy ra từ trong hộc bàn một xấp bài tập hè nhăn dúm dó.
Lớp trưởng bị gọi lại tên là Khương Tư Đồng, cô nhận lấy xấp bài tập, cau mày hỏi: "Cậu làm giùm Thẩm Lộc sao?"
Tào Húc xua xua tay, "Sao có thể chứ? Anh Lộc chưa bao giờ làm bài tập, tôi cầm giúp cậu ấy, không phải tôi sợ cậu ấy làm mất sao, không làm dù sao cũng tốt hơn là ném đi đúng không."
Khương Tư Đồng:..., cái này tốt ở chỗ nào?
Nhưng mà cô vẫn thu xấp bài tập trở về.
Thẩm Lộc không làm bài tập là chuyện bình thường, cô chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ thu xong rồi giao lên là được.
Lúc Khương Tư Đồng rời đi, Thẩm Lộc cũng ngẩng đầu lên.
Cậu cau mày xoa nhẹ đầu hai cái, mang theo không vui vì bị đánh thức, biểu tình trông có hơi hung dữ.
Nhưng mà vết đỏ trên mặt do lúc ngủ đè lên, hợp với gương mặt trắng nõn của cậu, đôi môi đỏ tươi, cùng với nhúm tóc ngốc nghếch bị xoa cho vểnh lên, lại có vẻ có chút đáng yêu.
"Anh Lộc, mày tỉnh rồi?" Tào Húc thấy Thẩm Lộc tỉnh, vội đem chồng sách trong hộc bàn của mình chất đống lên bàn Thẩm Lộc.
Đây là của cuối học kỳ trước, Thẩm Lộc ném đi.
Tào Húc vẫn luôn nhớ rõ lời ba Thẩm nói, ở trường học quan sát Thẩm Lộc học tập.
Tuy rằng cậu ta không có cách nào để khiến anh Lộc học, nhưng mà ít nhất phải giữ được sách của cậu.
Vì thế sau khi Thẩm Lộc ném sách đi, cậu ta lại nhặt toàn bộ trở về, tạm thời đặt trong hộc bàn chính mình.
Thẩm Lộc nhìn trước mắt đột nhiên nhiều thêm một đống sách giáo khoa cùng sách tham khảo các kiểu, vốn đang cau mày, cau lại càng chặt hơn.
Tại sao một thứ phản nhân loại như Lý Hóa Sinh lại có thể tồn tại?
Thẩm Lộc hơn một tháng trước, từ một thế giới khác xuyên vào một người trùng tên trùng họ ở thế giới này.

Trước khi xuyên qua cậu là một Tướng quân, vừa mới thắng trận hồi kinh, thừa dịp có quân công trong người, vì trả thù đối thủ một mất một còn, thỉnh với Hoàng đế một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Còn chưa kịp cùng đối thủ một mất một còn vào động phòng, đã bị kẻ gian hãm hại.
Mở mắt ra lần nữa đã đến nơi này, hoặc trong cái gọi là phòng thi.
Nguyên chủ là học sinh lớp 11, còn là học tra kiêm giáo bá.

Tuy rằng ngày thường ẩu đả đánh nhau trông tố chất thân thể không tồi, nhưng trên thực tế từ nhỏ đã có bệnh tim.
Cái này không là gì, ngay trong phòng thi đột nhiên phát bệnh tim, người không còn, sau đó Thẩm Lộc liền xuyên đến.
Trải qua khoảng thời gian hơn một tháng, hiện tại Thẩm Lộc giờ đây cũng có thể chậm rãi thích ứng thế giới này.
Đương nhiên loại thích ứng này, chỉ là học xong hưởng thụ các loại thiết bị tiện lợi, tỷ như mở điều hòa thổi gió lạnh, mở tủ lạnh lấy đồ uống ướp lạnh, cùng với chơi các loại trò chơi di động, nhưng không bao gồm việc học một đống thiên thư này.
Thẩm Lộc dùng ngón tay thon dài bốc một quyển sách《5 năm thi cử 3 năm mô phỏng[*]》trên cùng lên, giương tay lên.
[*]Sách tham khảo 5 năm thi cử 3 năm mô phỏng:

Cuốn sách bay ra từ cửa sổ bên cạnh Thẩm Lộc.
Dựa theo quỹ đạo bay bình thường, quyển sách này sẽ xuyên qua hành lang, trực tiếp rơi xuống từ lầu 3.
Ánh mắt Tào Húc chuyển động theo sách tham khảo bay ra, sau đó đã xảy ra một tiếng kinh hô.
Tiếng kinh hô này của cậu, cũng hấp dẫn sự chú ý của bạn học khác, đều quay đầu sang, sau đó mọi người dường như bị ấn nút tắt tiếng.
Phòng học ban đầu còn ồn ào nhốn nháo, nháy mắt có thể nghe tiếng kim rơi.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ lớp 12-10, bình tĩnh đứng một người, theo người nọ quay đầu, kéo quyển sách từ trên đầu xuống, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt lạnh như mực, ánh mắt xa cách.
Gương mặt học bá Cố Chiêu lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng ném cuốn sách của Thẩm Lộc.

Lúc này Thẩm Lộc nhìn Cố Chiêu cũng có ngây người trong nháy mắt.
Nhưng sau đó từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng tìm được ký ức về Cố Chiêu.

Đây là học bá trường cấp 3 Nhã Hiền, hàng năm ngồi vững trên ghế lớp số 1.
Sau khi lấy lại tinh thần, Thẩm Lộc cũng trừng trở lại như thế.
Học bá này có gương mặt giống hệt trúc mã đối thủ một mất một còn của Thẩm Lộc.
Hừ, gương mặt này, đẹp thì đẹp, nhưng mà hiện tại càng nhìn càng không vừa mắt.
Không chỉ riêng gương mặt giống nhau, vậy mà tên cũng giống nhau, ngay cả ánh mắt nhìn người khác cũng giống nhau.
Đặc biệt làm cho người ta chán ghét.
Mà giờ phút này trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ: Trời ạ, Thẩm học tra dùng sách đập vào cái đầu quý giá của Cố học bá! Cái này sao có thể được!
Thịnh Vinh Hiên ngồi bên cạnh Tào Húc, thấy Thẩm Lộc không có ý định xin lỗi, nhanh chóng đứng lên hoà giải.
"Học bá, cậu đừng chấp nhặt cùng anh Lộc của chúng tôi, tôi thay cậu ấy nói lời xin lỗi với cậu.

Xin lỗi nha, học bá."
Mặt mày Cố Chiêu lạnh nhạt, từ vẻ mặt ghét bỏ của Thẩm Lộc chuyển sang Thịnh Vinh Hiên, sau đó lại nhìn thoáng qua Thẩm Lộc, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.
Sau đó đi luôn.
Không làm gì cả.
"..."
Nhưng mà Thẩm Lộc bị một tiếng hừ lạnh này của hắn chọc tức.
Người này có khuôn mặt đối thủ một mất một còn kiếp trước của cậu, còn hừ lạnh với mình một tiếng.
Đây là cái gì? Đây chính là khiêu khích! Đây chính là khinh thường!
Cái này nếu có thể nhẫn nhịn, vậy tên của cậu không phải Thẩm Lộc!
"Kít" một tiếng, Thẩm Lộc đứng lên, bàn ghế phát ra âm thanh kéo dài rất lớn, trong hoàn cảnh yên tĩnh này có vẻ đặc biệt chói tai.
Mắt thấy Thẩm Lộc đang hùng hổ đuổi theo, Thịnh Vinh Hiên và Tào Húc nhanh chóng chạy ra, mỗi người một bên đè cậu lại.

Dỗ dành, "Anh Lộc ca, anh Lộc, đừng kích động, cái này vốn dĩ là chúng ta không đúng, chúng ta không so đo với cậu ta."
Tào Húc ở một bên cũng phụ họa, "Đúng vậy đó anh Lộc, hơn nữa Cố Chiêu chính là bảo vật trong lòng các thầy cô, Cố học bá á, người được các thầy đặt nhiều kỳ vọng trở thành Trạng Nguyên.

Nếu mày đánh người ta, ba mày lại phải quyên góp một toàn nhà.

Không đáng giá, không đáng giá."
Thẩm Lộc siết nắm tay một cái, trước mặt nhiều người như vậy, quả thật không thích hợp.
-
Thấy Cố Chiêu đi xa, hai người Tào Húc cũng buông Thẩm Lộc ra, thuận tiện vỗ tay áo ngắn nhăn nhúm cho Thẩm Lộc.
Thẩm Lộc cáu kỉnh tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Nguyên chủ hút thuốc, lúc này có hơi nghiện thuốc lá, cậu muốn đi WC hút một điếu, sau đó mở cửa sau đi ra ngoài.
Chỉ là khi đi đến cửa WC lại bị người gọi lại.
"Thẩm Lộc, tớ có lời muốn nói với cậu."
Thẩm Lộc xoay người nhìn cô gái gọi bản thân từ phía sau, nhíu mày suy nghĩ, mới nhớ ra người này hình như là nữ sinh tên Hạ Ca mà nguyên chủ thích.
"Chuyện gì?"
Hạ Ca đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai phía sau, chân thành mà nói với Thẩm Lộc: "Thẩm Lộc, cậu rất tốt, nhưng mà tớ đã có người mình thích, chúng ta không có khả năng."
Nói xong Hạ Ca cúi xuống một cái, xoay người chạy xa.
"..."
Thẩm Lộc: Mình đây là bị phát "thẻ người tốt" trong truyền thuyết?
Xoay người chuẩn bị đi vào WC, bước chân dừng lại, đối diện từ WC đi ra chính là —— Cố Chiêu.
"..."
Đệt, cậu ta nghe được bao nhiêu rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận