Editor: Toả Toả
Phó Chu ăn xong bữa trưa đang chuẩn bị chuồn đi, chuồn được nửa đường thì cảm thấy trong tay có chút trống rỗng, lúc này mới chợt nhớ tới Lão Tiền vẫn còn chưa phát phiếu điểm cho mình.
Được lắm, cả buổi sáng đều bị lãng phí rồi.
Hắn đành phải quay trở lại lên lầu, khi đi ngang qua văn phòng, do nhường đường cho học sinh đang mang ấm nước trước mặt, nên hắn nghiêng người dựa vào cửa văn phòng.
Cửa văn phòng đang khép hờ, Phó Chu đột nhiên nghe thấy tiếng của Lão Tiền: "Em có muốn chuyển đến lớp chọn tốt nhất của khối chúng ta không?"
Chuyển lớp?
Phó Chu nhướng mày, vào lớp chọn đều là những người có thành tích tốt, lớp của bọn họ đã được thành lập hơn một năm, Lão Tiền cũng chưa bao giờ bảo ai chuyển lớp, cho nên người nói chuyện lúc này nhất định là Giang Hành Thâm.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh xem có ai không, sau đó giả vờ như rảnh rỗi không có việc gì dựa vào cạnh cửa, vểnh tai lên.
Trong văn phòng, Lão Tiền thấy vẻ mặt có chút khó hiểu của Giang Hành Thâm liền giải thích: "Không khí học tập của lớp chọn rất mạnh, còn thường xuyên được cử đi tham gia các cuộc thi, có thể sẽ phù hợp với em hơn."
Giang Hành Thâm là hạt giống tốt, nếu có thể có được môi trường học tập tốt hơn, Lão Tiền vẫn rất sẵn lòng chuyển cậu vào lớp chọn.
"Không cần đâu ạ, em không muốn chuyển lớp." Giang Hành Thâm lắc đầu, cậu ở đâu cũng giống vậy thôi, nếu có bị ảnh hưởng thì ở đâu cũng vậy cả.
"Em không muốn cũng không sao, tất cả đều tuỳ vào bản thân em." Lão Tiền thấy cậu không muốn cũng vui vẻ chấp nhận, dường như điều muốn hỏi cũng chỉ có như vậy: "Được rồi, vậy em về trước đi, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi."
Khi Giang Hành Thâm chuẩn bị rời đi, lại bị Lão Tiền gọi lại: "Đợi đã, buổi sáng thầy quên phát phiếu điểm cho lớp, em mang về phát giùm thầy đi."
Giang Hành Thâm quay trở lại lấy phiếu điểm, thật ra cậu còn chưa quen biết hết mọi người trong lớp, nhưng cũng không sao, có thể nhờ Ngô Tưởng phát giúp.
Bởi vì trước đó Lão Tiền đã lấy phiếu điểm của Phó Chu ra để răn dạy, thế nên lúc này tờ phiếu điểm tình cờ được đặt ở trên cùng.
Hai chữ Phó Chu sáng ngời, cột điểm ở phía sau cũng sáng ngời như vậy. Không phải trứng vịt thì là không tới 50, chỉ có điểm ngữ văn là đẹp hơn một chút.
Tổng số điểm là 239.
Nhìn chằm chằm vào điểm số này, Giang Hành Thâm không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện cái app kia.
Đã hơn một tuần kể từ khi bị cài đặt cái app đó, nhưng gần như vẫn không có tiến triển gì, cứ theo đà này, không biết đến khi nào mới có thể gỡ bỏ được.
Lão Tiền thấy cậu không đi, có hơi khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Trong đôi mắt đen sáng của Giang Hành Thâm hiện lên một chút suy tư và do dự, vài giây sau, một ý tưởng hình thành trong đầu cậu.
Ánh mắt cậu trở lại bình tĩnh như thường lệ, mở lời: "Thầy, điểm số này của bạn Phó Chu, có cần người phụ đạo giúp đỡ không ạ?"
Phó Chu ở ngoài cửa nghe thấy Giang Hành Thâm từ chối chuyển lớp, bĩu môi chán nản chuẩn bị rời đi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trình Kiệt Văn và Lê Bình đang đi về phía mình.
"Anh Phó, không phải mày nói sẽ không lên lớp nữa sao?" Hai người bất ngờ thấy Phó Chu vẫn đang đứng tại cửa văn phòng, đến gần hỏi: "Mày ở đây nghe cái gì vậy?"
Lê Bình cũng dán lỗ tai lên cửa: "Có phải bên trong giáo viên đang nói tin tức gì không, tao cũng nghe nữa."
Sao Phó Chu có thể để bọn họ biết người mình đang nghe lén ở đây là Giang Hành Thâm được, nhanh chóng túm Lê Bình lại, chặn trước mặt Trình Kiệt Văn cũng đang góp vui muốn nằm úp lên cửa, nghiến răng nhỏ giọng nói: "Hai đứa bây ở đây nghe lén cái khỉ gì, tao chỉ đi ngang qua thôi."
Trình Kiệt Văn và Lê Bình sao có thể tin được: "Đừng có xạo sự, tụi tao đi lên từ cầu thang đã thấy mày luôn đứng ở đây rồi."
Phó Chu có chút sốt ruột, sợ Giang Hành Thâm lát nữa sẽ đi ra, chỉ thiếu mỗi việc che miệng bọn họ lại thôi, mỗi tay túm một người, lời nói đe doạ: "Có đi không?"
Cả hai đầu hàng: "Được được được, đi đi đi."
Nhưng Lê Bình do vừa rồi nằm úp lên cửa để nghe lén, lúc này lại bị Phó Chu tóm lấy sau cổ áo, sức lực không có nơi nào để sử dụng, đành đặt một tay lên tay nắm cửa để chống đỡ mình, sau đó nói: "Anh Phó, mày buông tao ra trước đi."
Vừa dứt lời, Phó Chu đã không hề dây dưa mà buông cậu ta ra, dứt khoát nhanh chóng, tự nhiên mượt mà, nhưng lại lơ là một hậu quả.
"Đậu má, mày buông tay nhanh vậy để làm gì, tao sắp ngã rồi sắp ngã rồi."
Phó Chu thấy vậy, phản ứng cực nhanh túm Lê Bình lại: "Không phải mày bảo tao buông à, mẹ nó vậy mà mày cũng có thể ngã?"
"Đại Bình mày giữ thăng bằng đi!" Trình Kiệt Văn cũng giơ tay ra, hai người mỗi người một tay, tình cảnh trở nên có hơi lộn xộn.
"Đỡ tao đỡ tao." Trước đó Lê Bình đúng lúc đang nắm tay nắm cửa, lúc này vô cùng mượt mà đẩy cửa văn phòng ra, trước khi ngã xuống chỉ kịp phát ra một tiếng than khóc: "Không kịp rồi!"
"Em muốn giúp đỡ Phó Chu thầy đương nhiên là rất vui vẻ tán thành." Lão Tiền vừa mừng vừa lo: "Nhưng việc học tập của em ấy có khoảng cách quá lớn, việc phụ đạo sẽ khá tốn sức."
"Nhưng chủ yếu vẫn là tính cách của Phó Chu, bình thường rất khó để kiểm soát, còn là một Alpha, thầy sợ em không khống chế được."
Giang Hành Thâm đã sớm biết Phó Chu có tính cách xấu như nào, không có gì ngạc nhiên đối với chuyện này, gật đầu nói: "Không sao ạ, sẽ không ảnh hưởng ——"
Còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên một tiếng động lớn, sự chú ý của Giang Hành Thâm bị chuyển hướng, nhìn thấy một tạo hình kỳ lạ đang diễn ra trước mắt, có hơi ngơ ngác.
Sau khi cửa mở ra, Phó Chu vịn vào khung cửa duy trì tư thế vươn tay buồn cười, ánh mắt vô thức nhìn về phía trước, đúng lúc đối diện với tầm mắt đang nhìn về phía bên này của Giang Hành Thâm.
Bàn làm việc của thầy Trương đặt gần cửa, thầy hoảng sợ: "Có chuyện gì thế, tạo tiếng động lớn như vậy?"
Sau khi đối mặt trong phút chốc, sắc mặt Phó Chu thay đổi, đảo mắt đi, bàn tay vươn ra tiện thể nắm lấy tay nắm cửa: "Em vô ý va phải cửa, xin lỗi ạ."
Ngay lúc hắn chuẩn bị đóng cửa, Lão Tiền phản ứng lại, mở miệng gọi: "Đợi đã, Phó Chu em ở lại, đúng lúc có việc tìm em."
Phó Chu dừng lại, mở cửa ra lần nữa, không thèm nhìn Giang Hành Thâm: "Thầy tìm em có việc gì ạ?"
"Em qua đây trước đi." Lão Tiền nhìn hai người ở phía sau Phó Chu, nói: "Trình Kiệt Văn và Lê Bình hai đứa trở về trước đi, trên đường đừng có làm ồn đấy."
Trình Kiệt Văn nghe vậy, cười hề hề: "Dạ vâng." Cậu ta thì thầm với Phó Chu bên cạnh một câu cười trên nỗi đau của người khác: "Anh Phó, chúc may mắn nhe."
Lê Bình vừa mới đứng lên, nhanh chóng đóng cửa lại, còn tiện tay đẩy Phó Chu một cái.
Cửa được đóng lại, đường nhìn của Giang Hành Thâm di chuyển, rõ ràng thấy Phó Chu có chút không tình nguyện đi tới, đứng yên một chỗ.
Không biết lát nữa khi nghe Lão Tiền nói hắn sẽ có biểu cảm gì, có lẽ là rất khó coi.
Lão Tiền vẫy tay: "Em đứng xa thế làm gì? Lại gần đây."
Phó Chu lại tiến thêm hai bước, đứng ở chỗ cách Giang Hành Thâm một bước.
Giang Hành Thâm cụp mắt, tạm thời đặt phiếu điểm trong tay lên mép bàn, đợi Lão Tiền nói ra chuyện phụ đạo.
Lão Tiền hắng hắng giọng: "Phó Chu à, thầy biết em không phải ngốc, chỉ là không chăm chỉ học tập lắm, nhưng bây giờ còn hơn một năm nữa thôi là phải thi đại học rồi ——"
Lão Tiền còn chưa nói xong, Phó Chu đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, liếc mắt sang Giang Hành Thâm bên cạnh, nghĩ thầm không phải là có liên quan đến cậu ấy chứ.
Nói xong một đoạn dài, Lão Tiền nuốt nước bọt: "Em cảm thấy đề xuất này thế nào?"
Phó Chu thoáng cái tỉnh táo lại, không nghe rõ, theo bản năng đáp: "Rất tốt ạ."
Nghe thế, lông mày Giang Hành Thâm khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu, ngước mắt lên liếc nhìn hắn: "Cậu nghe rõ thầy nói gì không?"
Phó Chu thật sự không nghe rõ, nhưng lúc này đương nhiên sẽ không thừa nhận, nhướng mày: "Tai tôi không có điếc, còn cần cậu nói à?"
Giang Hành Thâm không tranh cãi với hắn: "Nếu cậu đã cảm thấy tốt, vậy tí nữa về lớp đổi chỗ ngồi đi."
Phó Chu và Lão Tiền đều sửng sốt, người sau thì ở trong lòng có chút khó hiểu, vừa rồi Giang Hành Thâm cũng không có nói là phải đổi chỗ ngồi.
"Đổi chỗ ngồi?" Phó Chu lúc này mới nhận ra gì đó: "Tôi còn có thể đổi đi đâu?" Trong lớp đều là hai người ngồi cùng một bàn, chỉ có hắn là ngoại lệ, hơn nữa hắn đã luôn ngồi ở vị trí đó.
Lúc này Lão Tiền mới biết là vừa nãy Phó Chu hoàn toàn không nghe thấy, đặt mạnh chiếc cốc lên bàn, nói đơn giản lời trước đó: "Giang Hành Thâm nói em ấy bằng lòng dạy phụ đạo cho em, em cảm thấy thế nào?"
Tức thì, mày Phó Chu cau chặt lại, tiêu hoá thông tin đột ngột ngày.
Dạy phụ đạo cho hắn? Không đúng, Giang Hành Thâm làm vậy là có ý gì?
Hắn gần như không hề do dự, khuôn mặt tràn ngập sự từ chối: "Em không cần."
Chuyện này đã không còn là vấn đề liên quan đến Giang Hành Thâm nữa, cho dù đối phương là ai, hắn cũng sẽ không bằng lòng.
Thẩm thấu trong xương cốt của Phó Chu là tính bướng bỉnh và phản nghịch, ghét nhất là bị người khác quản lý, bất kể là chuyện gì, ngay cả cha mẹ hắn còn dùng cách nuôi thả hắn.
Lão Tiền lại nhấp một ngụm nước lên chiến thuật, nghĩ xem nên nói gì.
Giang Hành Thâm đã đoán được Phó Chu sẽ trả lời như vậy, bình thản lên tiếng: "Không phải vừa rồi cậu bảo rất tốt sao?"
Lời này đúng là Phó Chu đã nói ra, hắn luôn luôn nói được làm được, lúc này đột nhiên lại cứng miệng. Mẹ nó, biết vậy lúc nãy không nói.
Lão Tiền gõ gõ bàn bắt đầu thúc giục: "Vậy rốt cuộc em có chịu không?"
Mày Phó Chu cau chặt, sau vài giây dứt khoát đồng ý.
Dù sao hắn đồng ý thì đồng ý vậy thôi, bình thường nên làm gì thì cứ làm đó, Giang Hành Thâm đừng hòng kiểm soát được hắn.
Nghe thấy hắn thật sự đồng ý, Giang Hành Thâm vốn mang tâm lý thử một lần tràn đầy kinh ngạc.
Lão Tiền yên tâm: "Được, nếu đã vậy, khi trở lại dựa theo lời Giang Hành Thâm nói đổi chỗ ngồi đi, hai đứa ngồi cùng bàn nhé?"
Bình thường Phó Chu chỉ ở trong lớp khi có giờ học, nhưng lời của Giang Hành Thâm vừa rồi lại khiến thầy nảy ra một ý tưởng, có thể để hai người ngồi cùng bàn, vậy sẽ càng thuận tiện hơn.
Lúc đó Giang Hành Thâm chỉ thuận miệng nói đổi chỗ ngồi để lừa Phó Chu, thế nên khi nghe lời Lão Tiền nói không khỏi có chút sửng sốt, nhẹ nhàng nhíu mũi, lắc đầu nói: "Không cần phải ngồi cùng bàn đâu ạ."
Cậu không nói lời này thì không sao, có thể Phó Chu cũng sẽ phản đối, nhưng một khi cậu thể hiện ra sự từ chối, Phó Chu sẽ không để cậu được như ý, hắn nhếch khoé miệng, cụp mắt: "Không ngồi cùng bàn thì làm sao phụ đạo đây, bạn học Giang?"
Đây là lần đầu tiên Lão Tiền thấy Phó Chu tích cực như vậy đối với chuyện học phụ đạo, liên tục gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, hơn nữa hai đứa vốn cũng chỉ cách nhau hai hàng ghế, việc đổi chỗ cũng không khác bao nhiêu so với bình thường."
Khoé miệng Giang Hành Thâm hơi mím xuống dưới, cảm thấy như gậy ông đập lưng ông.
Trong lớp tổng cộng có khoảng bốn mươi người, tám hàng ghế, việc thay đổi chỗ ngồi này gần như vượt hơn nửa lớp, không khác là không khác làm sao?
Cậu liếc nhìn Phó Chu một cách không cảm xúc, nói: "Dạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...