Editor: Toả Toả
Phó Chu đợi Giang Hành Thâm nhìn qua, sau đó mới mở khoá kéo, lấy một hộp quà nhỏ nhắn tinh xảo ra đưa cho Đường Mễ.
Sau khi tặng quà xong, hắn xách cặp đi thẳng đến trước mặt Giang Hành Thâm.
Đám đông vốn sôi nổi thấy thế lập tức im bặt, có hơi hồi hộp theo dõi cảnh này, thậm chí có người còn chuẩn bị sẵn sàng can ngăn.
Không ngờ Phó Chu chỉ ném cặp sách đến bên cạnh Giang Hành Thâm, không tức giận nói: "Cặp của cậu."
Mọi người đồng loạt thở phào, tốt rồi tốt rồi, không có đánh nhau.
Nhưng chẳng bao lâu bọn họ đã nhận ra một chuyện còn khó tin hơn cả chuyện đánh nhau, nhìn cặp sách trên ghế sofa, mọi người đột nhiên có chút ngơ ngác.
Sao cặp sách của Giang Hành Thâm lại ở chỗ của Phó Chu?
Giang Hành Thâm thấy hắn trả lại cặp sách, thu ánh mắt lại, cầm cặp sách lên lục lọi ở bên trong.
Trong phòng riêng không có nhiều chỗ ngồi, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Giang Hành Thâm, vậy nên sau khi cậu cầm lấy cặp sách, Phó Chu cũng thuận thế ngồi vào chỗ đó.
Phó Chu vừa mới ngồi xuống, khoé mắt đã liếc thấy động tác kiểm tra cặp sách của Giang Hành Thâm, không khỏi cười khinh một tiếng: "Cậu cho là tôi sẽ lấy đồ trong cặp của cậu à?"
"Tôi không nghĩ vậy." Nhìn thấy sự chú ý trong phòng đều tập trung vào mình, Giang Hành Thâm dừng lại, âm thầm liếc nhìn cổ tay trống trơn của mình.
Bây giờ mọi người đã đến đủ, Đường Mễ gọi nhân viên phục vụ, không lâu sau, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy đến, trên đó đặt một chiếc bánh kem lớn xinh đẹp.
Đường Mễ cắm nến rồi thắp lên, sau đó đi tắt đèn, thoáng chốc phòng riêng trở nên tối sầm, nguồn sáng duy nhất chính là ánh lửa vàng ấm áp của ngọn nến trên chiếc bánh kem.
Những người khác bắt đầu hò reo hát bài hát sinh nhật, bảo nhân vật chính hôm nay mau ước nguyện.
Mà Giang Hành Thâm lại nhân cơ hội lúc này tiếp tục lục tìm thứ gì đó trong cặp.
Bởi vì Phó Chu ngồi ngay bên cạnh cậu, thế nên đã nhanh chóng chú ý tới hành động của cậu, không nhịn được cau mày: "Trong cặp bị mất thứ gì thật à?"
Giang Hành Thâm buồn bực lật tung cặp sách từ trong ra ngoài nhưng vẫn không tìm được thứ vốn đặt ở ngăn chia, nghe thấy câu hỏi của Phó Chu, cậu sờ sờ cổ tay: "Có lẽ là tôi nhớ nhầm chỗ."
Phó Chu giữ chặt dây đeo của cặp sách: "Mất cái gì?" Ngoại trừ hắn thuận tay lấy cặp của Giang Hành Thâm đựng quà tặng thì thật sự chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì cả.
"Một chiếc dây đeo tay đỏ." Giang Hành Thâm thật sự không nghi ngờ Phó Chu, cậu không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa, kéo dây đeo cặp lại, nói ngắn gọn: "Chắc là để ở chỗ khác rồi."
Phó Chu không thẹn với lòng, nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Hát xong bài sinh nhật, nhân vật chính bắt đầu ước nguyện, sau đó thổi tắt nến, có người đi mở đèn, trong phòng lại trở nên sáng sủa.
Cùng lúc đó, Giang Hành Thâm bỗng nhiên nói: "Lần trước nợ cậu lời xin lỗi, cậu chọn thời gian khác đi."
Đề tài nhảy quá nhanh, Phó Chu suy nghĩ vài giây, sau đó mới hừ cười nói: "Ai biết được lần tới cậu có thời gian không."
"Có thời gian." Giang Hành Thâm trả lời nhanh chóng.
Phó Chu cũng vốn không có hứng thú, định nói là bỏ đi, nhưng bây giờ nghe Giang Hành Thâm tiếp nhận nhanh như vậy, nhìn thái độ chân thành của cậu, hắn lập tức đổi ý: "Chiều thứ hai tan học, cậu đi theo tụi này."
Khoé miệng hắn nhếch lên, cũng không che giấu mà dứt khoát nói thẳng ra: "Chúng ta sẽ qua đêm ở quán net, ngày hôm sau trực tiếp đến trường."
Đây là một chiêu có hại mà Phó Chu đã nghiêm túc suy nghĩ, bởi vì học sinh giỏi cứng nhắc nhạt nhẽo như Giang Hành Thâm, cho dù biết chơi game thì phỏng chừng cũng chỉ là tay mơ.
Đến lúc đó sẽ không để cho cậu mang theo sách giáo khoa và bài tập, trong môi trường như quán net có lẽ cậu sẽ không ngủ được, thức nguyên một đêm hôm sau còn phải đi học, buồn ngủ chết cậu.
Phó Chu nhàn nhã dựa vào ghế sofa, nhìn Giang Hành Thâm: "Thế nào?"
Giang Hành Thâm ngước mắt nhìn hắn một cái, gật đầu: "Ừm."
Đồng ý rất dứt khoát, Phó Chu nghĩ thầm, đợi đến ngày đó hắn sẽ chuẩn bị để xem trò cười.
Đã gần 9 giờ tối, sinh nhật của Đường Mễ cũng đã kết thúc, đột nhiên cô gọi Phó Chu: "Chờ một chút, món quà mà cậu tặng quý giá quá, mình không thể nhận được."
Hơn một nửa người trong phòng vẫn chưa rời đi, đều nhìn vào chiếc hộp trong tay Đường Mễ.
Trên hộp có in logo của một thương hiệu, có người nhận ra đó là một thương hiệu thời trang, hộp không lớn, có lẽ là đựng những thứ như mũ, găng tay.
"A tôi biết thương hiệu này, loại rẻ nhất cũng có giá mấy ngàn tệ."
Đường Mễ cũng biết thương hiệu này, cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc mũ tai bèo: "Cái mũ này chắc cũng gần một vạn tệ*, cậu nên lấy lại đi."
(*) Một vạn tệ = 10.000 NDT = 34.284.359,30 VND.
"Không sao." Phó Chu không hề để ý nhìn thoáng qua: "Làm gì có chuyện tặng quà rồi còn lấy lại."
Một cậu Alpha có quan hệ không tệ với hắn nói đỡ: "Đúng vậy, quà sinh nhật anh Phó tặng cho người khác đều là như vậy, lớp trưởng cứ nhận đi."
Đường Mễ đành phải nhận lấy: "Cảm ơn."
Giang Hành Thâm đứng cách Phó Chu một hai bước, hắn đúng lúc chặn đường cậu, nhưng vì cậu lười lên tiếng bảo người ta tránh ra, nên đã đứng tại chỗ đợi một lúc.
Thị giác của cậu đã thu hết một màn này, trong đầu lại đang chú ý tới Đường Mễ, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. Là chuyện lần trước tình cờ nghe được nội dung trò chuyện của Đường Mễ và bạn của cô, về việc thêm bạn bè gì đó.
Nghĩ tới đây, Giang Hành Thâm mới nhận ra rằng mình còn chưa có cách liên lạc với Phó Chu.
Khi mới chuyển đến lớp này, chủ nhiệm lớp Lão Tiền đã kéo cậu vào nhóm lớp có giáo viên, sau đó cậu quen biết Ngô Tưởng, Ngô Tưởng lại kéo cậu vào một nhóm khác chỉ dành cho cả lớp.
Nhưng ở trong nhóm cậu không nói nhiều, cũng không để ý đến ai thường xuyên hoạt động.
Thật ra có thể tìm thấy Phó Chu ngay bên trong nhóm, nhưng Giang Hành Thâm cân nhắc một chút, bạn của Đường Mễ lúc ấy nói là nên trực tiếp thêm bạn, như vậy sẽ có vẻ chân thành hơn.
Vì mục tiêu hiện tại là hoá giải mâu thuẫn giữa mình và Phó Chu, vậy nên có lẽ cậu cũng nên xin cách liên lạc trực tiếp.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Giang Hành Thâm đã hạ quyết tâm.
Trước cửa quán lẩu, mọi người tạm biệt nhau, Giang Hành Thâm không muốn làm chuyện này dưới ánh nhìn của tất cả bạn học, thế nên cậu lặng lẽ để ý hướng đi của Phó Chu, thấy hắn đã bắt đầu đi về một hướng, cậu đợi hai giây mới cất bước theo sau, muốn đợi khi đến nơi ít người rồi mới nói.
Đi khoảng hơn 10 mét, Giang Hành Thâm thấy xung quanh đã ít người đi, đang định mở miệng gọi Phó Chu, nhưng đối phương đột nhiên dừng lại.
Phó Chu quay người, đối mặt trực tiếp với cậu, lông mày kiêu ngạo hơi nhướng lên: "Bạn học Giang, cậu đúng lúc chung đường với tôi đấy à?"
Giang Hành Thâm bỗng chốc bị chặn đầu nên kẹt lại, cậu nắm chặt điện thoại trong túi, sau đó lấy ra, đưa tới trước mặt hắn, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tôi vẫn chưa thêm bạn với cậu, thêm cách liên lạc đi."
Những lời này vừa nói ra, Phó Chu liền trầm mặc, sau đó dường như hắn đã hiểu được tại sao đối phương lại làm như vậy, cúi đầu nhìn Giang Hành Thâm, cười nhạo nói: "Giang Hành Thâm, nếu cậu muốn kiếm chuyện ——"
Giang Hành Thâm ngắt lời hắn: "Cậu có cho hay không?"
Phó Chu mới nói một nửa đã bị chặn trở lại, hắn có hơi ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại sáng rực của Giang Hành Thâm, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.
"Nếu tôi không cho thì sao?"
"Thì thôi." Giang Hành Thâm không chút do dự thu lại điện thoại, chuẩn bị quay về tìm Phó Chu trong nhóm rồi thêm.
Phó Chu nhìn động tác nhanh nhẹn dứt khoát của cậu, nhếch khoé miệng không rõ ẩn ý: "Rõ ràng là cậu tới tìm tôi để xin cách liên lạc, kết quả bây giờ tay thu điện thoại lại cũng rất nhanh nhẹn."
"Không thì sao?" Giang Hành Thâm nhướng mí mắt, giọng điệu không hề biến động: "Chẳng lẽ tôi phải níu kéo cầu xin cậu thêm bạn hả?"
Phó Chu nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau mới có lòng từ bi mà lấy điện thoại của mình ra, đổi lời: "Cho cậu đó."
Nếu không có những yếu tố khác ngăn cản, lúc này Giang Hành Thâm thật sự muốn mắng Phó Chu một câu đồ điên.
Đương nhiên là cậu không hề nói gì cả, sau khi thêm cách liên lạc với Phó Chu, cậu cất điện thoại như giải toả gánh nặng, quay người rời đi.
Phó Chu không bước đi ngay lập tức, hắn đứng ở đó nhìn vài giây: "Bình thường không nhìn ra, nói chuyện còn rất ác."
Sau khi nói xong hắn cũng quay người, đi theo hướng ngược lại với Giang Hành Thâm.
Sau khi về đến nhà, Giang Hành Thâm đi tắm rửa, muốn tìm chiếc dây đeo tay đỏ của mình trong nhà, kết quả lục tung một hồi cũng không tìm thấy, đành phải tạm thời từ bỏ.
Dây đeo tay đỏ thật ra cũng không phải là vật có giá trị gì, nó chỉ là một món quà từ một người bạn chơi thuở nhỏ của cậu tặng, nhưng đối với cậu mà nói nó rất quan trọng.
Ngay khi Giang Hành Thâm lên giường chuẩn bị đi ngủ, điện thoại lại rung lên.
Mở ra xem, thế mà là tin nhắn Phó Chu gửi cho cậu.
Bởi vì hai người là bạn bè mới kết bạn nên khung chat vẫn rất trống trải, ngoại trừ tin nhắn tự động của hệ thống thì chỉ có tin nhắn mà Phó Chu vừa gửi.
Phó Chu: [Có phải cậu vẫn còn nghi ngờ rằng tôi đã làm mất dây đeo tay đỏ của cậu không?]
Giang Hành Thâm vốn đã hơi bực vì không tìm thấy dây đeo tay đỏ, chỉ tuỳ tiện gõ hai chữ trả lời: [Không có.]
Phó Chu ở bên kia nhìn câu trả lời đơn giản này, cau mày suy nghĩ, nếu không phải vì lý do này, vậy tại sao Giang Hành Thâm lại đột nhiên muốn thêm bạn với hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...