Editor: Toả Toả
Giang Hành Thâm lấy điện thoại ra xem giờ, đã là 6 giờ rưỡi, vừa đúng tan học được một tiếng.
Cậu vốn định trực tiếp rời đi, nhưng còn chưa đứng dậy khỏi chỗ đã nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ từ bên cạnh.
Nhìn theo âm thanh, hoá ra là Phó Chu đang sắp xếp những thứ như băng cá nhân mà hắn vừa mua, trên cánh tay hắn có mấy vết trầy, có lẽ là đang muốn xử lý.
Giang Hành Thâm vô cùng đương nhiên cho rằng những thứ đó không hề liên quan gì tới mình, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi rời mắt, nhưng giây tiếp theo, một bàn tay có gân xương cân đối xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, cầm theo một hộp tăm bông chứa iodophor nhỏ và vài miếng băng cá nhân.
Cậu dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn Phó Chu, trong phút chốc có chút không nhận ra, do dự một lát, hỏi: "Sao thế?"
"Đương nhiên là cho cậu rồi." Phó Chu nói, đồng thời liếc nhìn về phía Trình Kiệt Văn và Lê Bình một cái, may mắn là hai người này vẫn đang trò chuyện, không chú ý tới bên này.
Hắn thấy Giang Hành Thâm vẫn chưa có động tác gì, liền ném hai thứ đó vào trong tay cậu: "Cậu cầm đi."
Thì ra là cho cậu. Giang Hành Thâm khẽ nhăn mũi, cầm hộp tăm bông lên nhìn nhìn, sau đó đặt xuống: "Cảm ơn."
Cậu xé một miếng băng cá nhân, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lại đặt băng dán xuống, cầm cặp sách đặt ở bên cạnh qua, lấy một cuốn sổ ghi chép ra từ trong đó.
Cậu đưa sổ ghi chép cho Phó Chu: "Những trọng tâm và cơ bản mà cậu muốn, tôi đã sắp xếp xong rồi."
Nói thật, những lời Phó Chu nói ngày đó hoàn toàn là cố ý, hắn cũng không nghĩ Giang Hành Thâm sẽ làm theo, bây giờ nhìn thấy sổ ghi chép thì sửng sốt, đột nhiên không biết có nên nhận hay không.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: "Cậu làm ghi chép cho tôi thật luôn."
Giang Hành Thâm không nói nhiều, đặt sổ ghi chép lên khoảng trống giữa chiếc ghế của hai người. Dù sao mình cũng đã viết ghi chép rồi, nhận hay không là chuyện của Phó Chu.
Cậu kéo khoá cặp sách lại, tiếp tục cầm miếng băng cá nhân, dán lên vết thương nhỏ ở mu bàn tay phải.
Vừa mới dán được một nửa, cổ tay đột nhiên bị tay của một người khác nắm lại, giọng của Phó Chu vang lên: "Cậu cứ dán trực tiếp như vậy luôn?"
Ánh mắt của Giang Hành Thâm vô thức rơi vào tay của Phó Chu, cậu biết trước tiên cần phải sát trùng vết thương, nhưng bình thường cậu cũng không để ý đến chuyện này, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ khỏi.
Cậu có hơi không biết nên nói như thế nào, để tránh dài dòng, cậu dứt khoát nói: "Không thì sao?"
Vừa dứt lời cậu đã thấy Phó Chu buông lỏng tay ra, lấy một que tăm bông iodophor ra từ trong hộp.
Trong lòng Phó Chu nghĩ, xem ra Giang Hành Thâm vẫn có khuyết điểm, hoàn toàn là người mới vào đời. Nhưng thế này lại khá phù hợp với hình tượng của cậu.
Hắn thầm nghĩ, bẻ gãy cái vòng màu trên que tăm bông trong tay, sau khi để cho lớp bông dưới cùng thấm đầy iodophor thì đưa cho Giang Hành Thâm, nói: "Thoa lên miệng vết thương, sau đó mới dán băng cá nhân."
Giang Hành Thâm nhìn chằm chằm que bông hai giây, sau đó im lặng nhận lấy, đang chuẩn bị đè lên vết thương thì Phó Chu đột nhiên hỏi: "Chắc cậu không sợ đau đâu ha?"
Điên chắc. Cậu nhìn Phó Chu một cái, bôi lên vết thương xong thì tự mình dán băng cá nhân, lắc đầu nói: "Không đâu."
Ghi chép đã được giao, Giang Hành Thâm không còn lý do gì để ở lại nữa, nói một câu: "Tôi đi trước."
Trình Kiệt Văn và Lê Bình đang tranh giành mì ăn liền, nghe vậy nhanh chóng đáp: "Được."
Trong lòng Phó Chu vẫn đang suy nghĩ về chuyện tại sao Giang Hành Thâm lại có thể ngửi thấy mùi Pheromone, có chút muốn đuổi theo, nhưng bởi vì có hai người kia ở đây, sợ đến lúc đó bọn họ sẽ hỏi nhiều nên đành phải từ bỏ.
Giang Hành Thâm rời khỏi đồn cảnh sát, nhớ lại hôm nay cậu vốn định làm gì sau khi tan học. Nhưng đồn cảnh sát cách con phố đó khá xa, cậu cảm thấy thà để thứ hai tan học rồi tiện đường mua luôn thì hơn.
Sáng thứ hai.
Thời gian bắt đầu học ở Hoa Trung thống nhất là 7 giờ rưỡi, nhưng giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp thường quy định thời gian sớm hơn một chút, chẳng hạn như lớp của Lão Tiền, phải đến lớp trước 7 giờ 20 phút.
Thông thường Giang Hành Thâm sẽ xuất hiện trong lớp lúc 7 giờ 15 phút, nhưng hôm nay cậu vừa bước vào cửa lớp đã thấy một bóng người đang nằm bò lên bàn ở dãy sau.
Cậu nhíu mày một chút, đi đến bên cạnh nhìn thử, sau khi xác nhận thì gõ gõ bàn, đánh thức người đang ngủ: "Phó Chu."
Dường như Phó Chu ngủ cũng không sâu lắm, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy Giang Hành Thâm thì thay đổi sắc mặt, lập tức đứng dậy nhường chỗ.
Giang Hành Thâm ngồi xuống, liếc khoảng trống phía sau ghế của Phó Chu, lên tiếng nói: "Lần sau cậu dịch ghế về phía trước một chút là tôi đã có thể ra ngoài được."
Lần nào cũng phải đứng lên rồi ngồi lại, trông hơi tốn sức.
"Ừm." Phó Chu gật đầu có lệ một cái, sự chú ý cũng không đặt ở chỗ này, trong lòng vẫn tràn đầy vấn đề kia.
Hai ngày trước là cuối tuần, trong thời gian đó hắn đã mở hộp thoại chat trò chuyện với Giang Hành Thâm vài câu, nhưng tình huống này xem ra có chút đặc biệt, lên mạng hỏi thì có vẻ không thích hợp, nên đã đợi cho tới tận bây giờ, vì thế hôm nay hắn đã cố ý dậy thật sớm.
Mọi người trong lớp đều đã đến đông đủ, nhưng đều đang chìm trong cơn buồn ngủ đặc trưng của buổi sáng thứ hai, không ai nói chuyện nên cũng không ồn ào lắm.
Giang Hành Thâm đang cầm lấy sách Ngữ văn đọc, một lát sau khoé mắt cậu giật giật, quay sang nhìn Phó Chu: "Cậu có chuyện gì muốn nói sao?"
Phó Chu đang dùng khoé mắt nhìn lén Giang Hành Thâm, bỗng dưng nghe được câu này, cầm đại một quyển sách loạt soạt mở ra, che giấu hành động vừa rồi: "Sao cậu biết tôi có chuyện muốn nói?"
......
Rõ ràng như vậy là sợ người khác không phát hiện được sao?
Giang Hành Thâm có chút không nói nên lời, không muốn nói chuyện nữa.
Một lúc sau cậu mới nghe thấy giọng nói không cố ý hạ thấp của Phó Chu bên cạnh: "Giang Hành Thâm, cậu là Beta mà phải không?"
Ánh mắt Giang Hành Thâm trở nên khó hiểu: "Phải."
"Ồ." Phó Chu nói một câu cũng đúng.
Thật ra Giang Hành Thâm có thể đoán được Phó Chu đang muốn hỏi chuyện gì, nhưng cậu cũng không muốn chủ động mở lời, hơn nữa cho dù hắn có hỏi, bản thân cậu cũng sẽ không nói ra nguyên nhân.
Giang Hành Thâm thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn đoạn văn cổ trên sách, tìm một cây bút viết bản dịch cho các thuật ngữ trên đó.
"Vậy sao cậu lại có thể ngửi thấy Pheromone?"
Phó Chu vội vàng hỏi, sau đó để tìm thứ gì đó phân tán sự chú ý, hắn nhìn chằm chằm vào cuốn sách vừa mới lấy ra. Đó là một quyển sách hoá học, tình cờ mở ra trang hoá học vô cơ, công thức hoá học dày đặc trông giống như tiếng Anh.
Ngòi bút của Giang Hành Thâm chợt dừng lại, trên tờ giấy trắng tinh tức khắc có một dấu chấm đen nhỏ đột ngột xuất hiện do mực lem ra.
Cậu nâng cổ tay lên, đổi chỗ khác tiếp tục viết, không quay đầu lại, nói: "Mới sinh đã có thể."
Đây là lý do thoái thác mà cậu luôn sử dụng, thường khi có người hỏi cậu câu hỏi như vậy, cậu sẽ dùng những lời mà mình đã soạn sẵn để nói cho có lệ.
Phó Chu không còn quan tâm đến các công thức hoá học trong sách nữa, gật đầu một cái: "Ra là bẩm sinh à."
Giang Hành Thâm: "Ừm."
Chẳng mấy chốc chuông vào học vang lên, cả lớp chìm vào im lặng, chờ đợi giáo viên vào lớp.
Tiết đầu tiên là Ngữ văn, Phó Chu liếc nhìn Giang Hành Thâm, phát hiện cậu không để ý tới mình, bèn lén lấy sách sinh lý ra.
Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không ngốc, Beta không có tuyến thể thì sao có thể ngửi thấy Pheromone được, điều này hoàn toàn trái ngược với cấu trúc bình thường của cơ thể con người ABO.
Phó Chu tìm một lượt trong sách sinh lý, nhưng cuốn sách chủ yếu nói về kiến thức sinh lý của Alpha và Omega, không tìm thấy câu trả lời mà hắn muốn.
Hắn lại lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt lịch hẹn với bác sĩ trực tuyến để hỏi thăm, nhưng khi đang nhập mật khẩu màn hình thì đột nhiên dừng lại, cau mày một chút rồi tắt điện thoại, ném vào trong ngăn bàn.
Không đúng, chuyện của Giang Hành Thâm không liên quan gì đến mình cả.
Nghĩ như vậy, Phó Chu đột nhiên không còn cảm thấy kỳ quái nữa, nằm bò lên bàn bắt đầu ngủ tiếp.
Sau khi Giang Hành Thâm nói xong câu nói kia vốn do dự xem có nên bảo Phó Chu đừng tuỳ tiện nói việc này ra ngoài hay không, nhưng nghĩ lại có lẽ hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Cậu thấy nhẹ nhõm một chút, bình tĩnh mà hướng mắt lên người bạn cùng bàn, phát hiện ra Phó Chu đang ngủ.
Suy nghĩ một hồi, Giang Hành Thâm chạm nhẹ vào hắn, sau khi đợi Phó Chu cử động mới từ từ nói: "Đừng ngủ trong lớp."
Phó Chu vừa mới ngủ đã bị đánh thức, vô cùng bực bội, đôi mày kiếm đẹp đẽ nhíu chặt lại: "Bớt quản lý tôi."
Giang Hành Thâm thật sự không muốn quản lý, chỉ là ít nhiều gì cũng coi như thể hiện tấm lòng thân thiện, quan tâm của mình trong việc đốc thúc thái độ học tập của bạn cùng bàn. Thế nên sau khi bị Phó Chu nói như vậy cậu cũng không để ý, quay đầu đi làm chuyện của mình.
Ngược lại, Phó Chu thấy cậu không lên tiếng nữa, lông mày nhíu càng sâu hơn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lúc sau, tiếng chuông tan học vang lên, xung quanh tức khắc trở nên sôi nổi, trong sự ồn ào Giang Hành Thâm nghe thấy giọng nói hơi nghiến răng nghiến lợi của Phó Chu: "Giang Hành Thâm, cậu cố ý chơi tôi?"
Giang Hành Thâm khó hiểu nhìn sang.
Phó Chu lạnh lùng hừ một tiếng: "Nói là muốn dạy phụ đạo, nhưng thật ra là muốn mượn lý do này để khiến tôi không thoải mái đúng không?" Nếu không tại sao Giang Hành Thâm mỗi lần đều chỉ nhắc nhở hắn một câu là xong, muốn giúp đỡ hắn thật lòng thì có thể như vậy sao?
Suy đoán ban đầu của hắn quả nhiên không sai mà, Beta này sao có thể tử tế với mình được.
May mà Giang Hành Thâm không biết trong lòng Phó Chu đang nghĩ gì, nếu không có lẽ sẽ không nhịn được mà mắng vài câu.
Cậu liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Cậu cho rằng đây là học sinh tiểu học đánh nhau để kiếm chuyện sao? Tôi không có hăng hái đến vậy đâu."
Phó Chu nhìn cậu một cái, thầm nói ai mà biết là thật hay giả.
"Nếu cậu đã tha thiết học hành như vậy..." Góc mày Giang Hành Thâm khẽ nhướng, mở lời: "Vậy lần sau tôi sẽ cố gắng hết sức đôn đốc cậu nghe giảng bài."
Phó Chu nói thì nói thế, nhưng đương nhiên hắn sẽ không để Giang Hành Thâm thật sự quản lý việc học của mình, buổi chiều đã cùng bọn Trình Kiệt Văn bàn bạc về việc đi chơi bóng vào tiết cuối.
Kết quả là buổi trưa khi quay trở lại lớp nhìn thời khoá biểu, hắn mới biết tiết cuối cùng là vật lý.
Hôm qua Giang Hành Thâm vừa mới viết ghi chép vật lý cho mình.
Hắn gọi Trình Kiệt Văn và Lê Bình ở phía trước một tiếng: "Tiết vật lý tụi mày đi đi, tao không đi nữa."
Vẻ mặt Lê Bình khó hiểu: "Tại sao chớ?"
"Lo nhiều vậy để làm gì?" Phó Chu nói một câu.
Lê Bình đành phải gật đầu: "Rồi rồi, mày không đi thì tụi tao cũng không đi nữa."
Đoạn đối thoại này Giang Hành Thâm không nghe thấy, khi cậu ăn cơm trưa xong rồi trở lại, mọi người trong lớp đều đã bắt đầu ngủ trưa.
Tiết vật lý ——
Giang Hành Thâm lấy sách ra, thấy Phó Chu ở bên cạnh cũng lấy ra một cuốn sổ quen mắt. Cậu nhìn kỹ hơn, đúng là sổ ghi chép mà cậu đã sắp xếp lại.
Phó Chu thật sự không muốn học, nhưng cảm thấy Giang Hành Thâm đã sắp xếp lại những kiến thức trọng tâm cho hắn, hẳn là rất tốn công, với lại người ta còn đang ngồi ngay bên cạnh hắn nữa, không lấy ra xem thì cũng có hơi không nói nổi.
Từng điểm kiến thức trong bản ghi chép đều được phân chia hợp lý, trật tự rõ ràng, hơn nữa nét chữ cũng rất đẹp và chỉn chu, chỉ cần nhìn vào những dòng chữ này cũng đủ khiến người ta tập trung vào nội dung.
Phó Chu nhớ lại chữ viết giống như gà bới của mình, nhăn mày, thường nói nét chữ nết người, mặt mũi của hắn cũng không đến nỗi xấu, nhưng sao chữ viết lại tệ như vậy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...