Kỷ Duy vừa ngủ dậy thì bị Kỷ Quốc Chính gọi vào thư phòng mắng một trận. Chuyện gặp Kỷ Nhiên trong toilet hôm qua không biết đã qua miệng ai rồi truyền đến tai Kỷ Quốc Chính.
Lúc ra ngoài thì người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô em họ của hắn đang ngồi trên bàn.
Cuộc hôn nhân của bố mẹ hắn chỉ có trên danh nghĩa, nửa năm trước mẹ hắn đã chuyển ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng chỉ vội vàng gặp được mẹ trong bữa tiệc đính hôn ngày hôm qua.
“Anh ơi”. Em họ vừa nói, vừa không nhịn được mà nhìn lên tầng hai. “Bác trai mắng anh à?”
“Không”. Kỷ Duy cười dịu dàng, hắn liếc mắt nhìn đồng hồ. “Tần Mãn quay lại chưa?”
Em họ sững người. “… Em không biết”
Kỷ Duy hỏi: “Chẳng phải em muốn hẹn cậu ta đi chạy bộ sáng hay sao?”
“…”
Đôi tay đang cắt bánh mì nướng của em họ khựng lại, cô kể hết chuyện ban sáng cho Kỷ Duy, sau đó bèn hỏi: “Anh à, có phải quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt không?”
Kỷ Duy hơi cau mày, sự nghi ngờ bò lên mắt hắn. “Không biết, ăn đi”
Hai người vừa dùng bữa sáng xong thì Tần Mãn ra khỏi phòng.
Tần Mãn tiện tay đóng cửa lại, liếc về phía cuối hành lang. Cánh cửa căn phòng ấy vẫn đóng chặt, dù cách một lớp gỗ nhưng dường như anh cũng có thể cảm nhận được người bên trong đang ngủ say sưa biết bao.
Trước kia anh có rất nhiều chuyện phải giải quyết, nhưng thời gian ngủ nghỉ mỗi ngày đều được kiểm soát rất tốt, thỉnh thoảng phải thức đêm đúng là có chút không quen.
Bây giờ anh đang ở nhà người khác nên không thể đánh một giấc đến trưa, dẫu sao cũng phải chào hỏi chủ nhà.
“Dậy rồi à?”. Kỷ Duy thấy anh xuống tầng thì cười bảo: “Cậu làm sao thế? Trước kia đi du lịch tốt nghiệp, ngày nào cậu cũng dậy vào lúc bảy giờ để chạy bộ cơ mà”
Tần Mãn trả lời: “Có lẽ là do giường nhà cậu thoải mái hơn”
“Thế thì lát nữa cậu mang về đi”. Kỷ Duy quay đầu lại, nói: “Dì Dương, phiền dì chuẩn bị thêm một phần bữa sáng”
“Không cần đâu, bây giờ tôi không muốn ăn”. Tần Mãn đáp: “Bác trai đang rảnh không? Tôi vào nói chuyện với bác”
“Có, ông ấy ở trong thư phòng”
Tần Mãn gật đầu, vừa định dợm bước về phía thư phòng thì bị Kỷ Duy gọi giật lại.
“Tần Mãn, đợi đã”. Kỷ Duy đặt dao nĩa xuống. “Tối qua đói sao không gọi điện cho tôi? Ăn nhiều mì tôm không có chất đâu, trong tủ lạnh có rất nhiều mì và nguyên liệu, ăn tốt hơn thứ đó nhiều”
“Không có chất, nhưng lại rất ngon”. Tần Mãn cười. “Tôi vào đây”
Kỷ Nhiên bị tiếng chuông đánh thức, là thợ sửa chữa gọi đến báo xe của cậu đã được bảo dưỡng xong.
Ngắt điện thoại, Kỷ Nhiên xem thời gian thì đã là mười một giờ trưa.
Cậu rúc vào trong gối, hừ một tiếng.
Cậu vốn dĩ định dậy sớm một chút, nghênh ngang rời khỏi nhà họ Kỷ trước mặt Kỷ Duy. Ai ngờ tối qua lại phóng túng quá, cộng thêm men rượu nên mới không mở nổi mắt.
… Đều tại Tần Mãn hết.
Vừa nhớ tới Tần Mãn thì lưng cậu hơi run lên. Chiếc gối chặn lại hơi thở của cậu, mãi đến khi không nhịn được nữa, cậu mới đứng phắt dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Ra khỏi cửa, cậu ngáp dài, vừa liếc mắt nhìn thì bỗng khựng lại.
Có hai người ngồi trên sofa, Kỷ Duy xem tài liệu còn Tần Mãn đang ngồi ở đầu bên kia.
Tần Mãn đang đọc tạp chí, hai chân vắt chéo. Anh nghe thấy tiếng cửa mở thì liền ngẩng đầu, đúng lúc chạm mắt với Kỷ Nhiên.
… Sao người này vẫn còn ở đây?
Kỷ Nhiên xuống tầng, không định chào hỏi Kỷ Duy mà chỉ đưa lưng muốn ra ngoài.
“Đi đâu thế?”. Lông mày của Kỷ Duy nhíu chặt thành hình chữ “xuyên” (1). “Không chào bố à?”
(1)Chữ xuyên: 川
“Lúc thì đuổi tôi, lúc lại bảo tôi đi chào hỏi. Kỷ Duy này, anh bị tâm thần phân liệt à?”. Kỷ Nhiên hỏi.
“Kỷ lão phu nhân cũng đang ở trong thư phòng đấy”. Tần Mãn cướp lời trước khi Kỷ Duy định trả lời, anh gập tạp chí lại. “Em chào bà một câu rồi hẵng đi”
Bấy giờ Kỷ Nhiên mới nhớ đến lúc Kỷ Quốc Chính bảo cậu ở lại thì có nhắc đến việc Kỷ lão phu nhân muốn nói chuyện với cậu. Cậu bĩu môi, quơ tay mặc áo vest rồi quay người đi về phía thư phòng.
Cậu gõ cửa hai lần, sau đó nghe thấy giọng nói trầm trầm của Kỷ Quốc Chính vang lên. “Vào đi”
Kỷ Nhiên mở cửa, hai người bên trong nhìn thấy cậu thì đều tỏ ra kinh ngạc.
“Bà nội”. Kỷ Nhiên gọi xong mới miễn cưỡng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi cạnh bàn làm việc. “… Bố”
“Ừ, sao anh lại vào đây?”. Kỷ Quốc Chính hỏi.
Kỷ Nhiên đáp: “Chẳng phải bố nói bà nội có chuyện muốn tìm tôi hay sao”
Kỷ lão phu nhân và con trai mình nhìn nhau rồi rất nhanh đã hiểu ra.
“Ta có việc”. Cụ bà nhìn ra ngoài cửa, nói: “Đóng cửa, vào đây đi”
Ở bên ngoài, Kỷ Duy thấy cửa thư phòng bị đóng lại thì lòng dạ càng buồn bực. Kỷ Nhiên là cái thá gì? Chỉ là một đứa con riêng không thể rêu rao, dựa vào cái gì mà bước chân vào cửa nhà hắn, dựa vào cái gì mà gặp bố và bà nội của hắn?
Từ nhỏ hắn đã ngoan ngoãn, biết điều, cầu tiến và cố gắng, vất vả lắm mới lọt được vào mắt của các bậc bề trên.
Hắn tuyệt đối không thể để Kỷ Nhiên lấy đi bất cứ thứ gì.
Kỷ Duy nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn hỏi người ngồi cạnh. “Tần Mãn, lát nữa ăn trưa xong thì cùng đi đánh golf nhé”
“Không, tôi có việc rồi”. Tần Mãn cười, không ngẩng đầu lên. “Ngày đầu tiên sau lễ đính hôn, sao cậu không ở cạnh vị hôn thê?”
“Cô ấy còn đang tất bật chuẩn bị tiệc độc thân của mình, làm sao mà có thời gian dành cho tôi”. Kỷ Duy nói. “Vậy để lần sau nhé”
Tần Mãn thờ ơ đáp lại một tiếng, anh dồn hết mọi sự chú ý vào trong thư phòng sau cánh cửa.
Tính tình của em khóa dưới khá tệ, mồm miệng còn bỗ bã, anh chỉ lo trò chuyện rồi sẽ biến thành cãi vã.
Chưa đầy mười phút sau, em khóa dưới mặt mũi bình tĩnh bước ra ngoài.
Kỷ Nhiên đóng cửa lại rồi đi về phía cửa chính, dường như người ngồi trên sofa không hề tồn tại. Vào khoảnh khắc vừa bước ra khỏi cửa, Kỷ Nhiên cảm thấy không khí cũng tươi mát hơn vài phần.
Quả nhiên cậu và đám người nhà họ Kỷ không hợp mệnh nhau, không nên mòn mỏi chờ đợi.
Cậu khởi động xe, kéo cửa sổ, không vội rời đi mà lấy hộp thuốc lá ra, ngậm một điếu trong mồm. Cậu đang chuẩn bị châm lửa thì một cánh tay đột ngột hiện ra trước mắt.
Miệng cậu bỗng dưng trống rỗng.
Tần Mãn đứng ngoài cửa sổ xe, điếu thuốc kia đang nằm gọn trong tay anh. “Hút nữa là đen phổi đấy”
“Tim tôi có đen cũng chẳng mắc mớ gì đến nhà anh”. Kỷ Nhiên nói: “Đưa đây”
Tần Mãn cười thành tiếng, anh đưa tay lên, kề điếu thuốc vào sát miệng mình, dùng môi ngậm lấy.
“… Anh bệnh thế”. Kỷ Nhiên lườm anh. “Nghèo đến mức không mua nổi thuốc lá?”
“Em tiễn tôi một đoạn đi”. Tần Mãn nói.
Kỷ Nhiên hỏi: “Xe của anh đâu?”
Tần Mãn trả lời: “Phá sản rồi thì lấy đâu ra xe. Hôm qua tôi gọi xe lên núi đấy”
Kỷ Nhiên “à” lên một tiếng. “Không tiễn, anh tự về đi”
Tần Mãn cúi đầu, mỉm cười, anh gật gù vài cái. “Ừ, thế sau này em có tìm tôi nữa không?”
Tiếng động cơ của xe thể thao không nhỏ, chiếc xe màu bạc rít gào phóng đi, chỉ để lại một câu theo làn gió.
“Không tìm, cút”
Tần Mãn nhìn chằm chằm vào đuôi xe một lúc lâu rồi mới xoay lưng đi về phía xe của mình.
Đi được vài bước, anh bèn quay đầu lại, ném chìa khóa xe vào trong túi áo, vân vê điếu thuốc chưa châm lửa kia rồi lững thững đi bộ xuống núi.
Kỷ Nhiên lái xe một đoạn rồi mới nhớ đến việc mở chỉ đường ra.
Ở đây toàn khu nhà cao cấp, cậu không mua nhà ở đây nên đương nhiên không hay đi đường này. Mở hướng dẫn, cậu nghe thấy giọng nữ máy móc vang lên trong xe: “Bắt đầu hướng dẫn, khoảng cách tới đích đến là năm mươi ba km…”
Kỷ Nhiên nhìn di động thêm vài lần, ở đây cách xa nội thành đến vậy? Sao hôm qua đến cậu không cảm thấy gì nhỉ?
Lại đi thêm một đoạn nữa, cậu phát hiện ra ngọn núi ghẻ này chẳng có lấy một bóng xe, nếu muốn gọi taxi thì phải đợi ở ven đường đến khi trời tối. Biệt thự do nhà họ Kỷ mua khá cao, chắc là phải đi bộ khá lâu.
Kỷ Nhiên cười lạnh, đáng lắm, cứ để cho Tần Mãn chịu khổ trên núi đi.
Tần Mãn rảo bước trên đường núi một lúc thì di động vang lên.
Kỷ Duy hỏi: “Cậu ở đâu thế? Sao xe vẫn đỗ ở trước cửa nhà tôi?”
Tiếng động cơ hung hăng, ngang tàng truyền đến từ đằng xa. Tần Mãn nâng mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao màu bạc đã đi nay lại quay về.
“Cứ để ở chỗ cậu, chiều tôi bảo người đến lấy”. Tần Mãn cười, nói: “Tôi còn có việc, cúp máy trước nhé”
Nhìn thấy anh, xe thể thao màu bạc tăng tốc, gần như áp sát nhau nhưng Tần Mãn vẫn đứng nghiêm, không hề cử động.
Chiếc xe phanh gấp ngay bên cạnh anh.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt của người ngồi trong vô cùng hung dữ. “Tiền xe một ngàn, muốn ngồi không!”
“Nhưng trên người tôi chỉ còn hơn bốn trăm đồng thôi”. Tần Mãn cúi người, ướm hỏi: “Đền thịt được không em?”
Kỷ Nhiên đáp: “Anh cứ cuốc bộ gãy chân luôn đi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...