Kẻ thù hoàn mỹ

 
“A!!!”
Người đàn ông bị điện giật đến run rẩy, mặt mũi đẫm nước mắt.
Kinh Hạ rút một tờ giấy ra, đưa đến trước mặt Morrie: “Có biết hình xăm này không?”
Morrie sửng sốt, dường như sợ tới mức quên cả khóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ không giữ được tính tình tốt gì nữa, đem máy kích điện để ở giữa hai chân của cậu ta.
“A! Không! Tôi biết! Tôi biết!” Morrie sợ tới mức kêu to, vừa khóc vừa thở gấp nói: “Tôi biết hình xăm này, là… biểu tượng của một tổ chức tên là “Giác Khuê”.”
“Cho nên lô súng ống đạn dược lúc trước là do “Giác Khuê” mua?”
Morrie gật đầu: “Tôi cung cấp tin tức cho bọn họ, sau đó bọn họ đi cướp. Sau đó tôi lại dùng mối quan hệ để giúp họ vận chuyển đồ đến nơi cần đến.”
Sắc mặt Kinh Hạ hơi tái: “Làm sao anh biết được tin tức này?”

“Mua lại.” Morrie nói: “Tôi có nguồn tin tức riêng của mình, một khi xác nhận là thật thì sẽ giao dịch bằng bitcoin.”
“Tin tức này từ đâu truyền đến?” Kinh Hạ hỏi.
“New York.” Morrie nói: “Thông thường loại tin tức này chỉ được bán khi trong tổ chức có kẻ phản bội.”
Nghe được hai chữ New York, Kinh Hạ như chìm trong suy nghĩ, một lúc sau mới hoàn hồn lại, tiếp tục hỏi: “Vậy anh giao dịch với Giác Khuê như thế nào?”
“Bọn họ không bao giờ để lại thông tin trên Internet, sợ bị tìm ra, cho nên chúng tôi đều giao dịch trực tiếp.”
Kinh Hạ ngẩn ra, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Morrie ngay lập tức hiểu ra, trìu mến nói: “Tuần sau, bọn họ muốn mang theo một lô súng ống đạn được, chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở quảng trường Plebiscito.”
Kinh Hạ im lặng một lát, sau đó lục túi quần cậu ta tìm thấy điện thoại, dùng vân tay của Morrie để mở khóa.
“Tôi biết anh không chỉ cung cấp tin tức cho Giác Khuê, mà còn là cầu nối cho nhiều người mua bán trên khắp thế giới.” Kinh Hạ tìm thấy một cái thẻ nhớ, sao chép mọi thứ qua điện thoại của mình.
“Không chỉ thế.” Cô bổ sung thêm: “Thỉnh thoảng anh cũng bán thông tin cho cảnh sát quốc tế và các cơ quan tình báo quốc gia. Cho nên…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô dừng lại một chút, thả điện thoại của anh lại túi quần: “Tốt nhất là anh đừng bán đứng tôi, nếu không tôi sẽ biến anh trở thành đối tượng truy nã của bọn buôn vũ khí và mafia toàn cầu.”
Nói xong, cô vỗ nhẹ vào túi quần căng phồng của Morrie, dùng dao găm cắt dây trói bên hông cậu ta, trước khi rời đi quay đầu nhìn lại cậu ta, nói: “Tôi nói được thì làm được.”
Cảng về đêm, gió thổi hơi lạnh.
Có tốp năm tốp ba người qua đường và du khách, mấy đôi tình nhân dựa vào bến tàu hôn nhau nồng nhiệt. Dưới ánh đèn đường, một nghệ sĩ đường phố đang trình diễn bài “The Godfather Waltz”, du dương thoải mái, đưa mọi người chậm rãi chìm vào trong hồi ức đen trắng.
Kinh Hạ ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời, cô chợt nhớ ra đã một năm trôi qua kể từ khi cô rời New York.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Sơ Trầm ở chung cư Pinnacle ngày đó, ánh trăng cũng giống như thế này… vừa dịu dàng, vừa lạnh lẽo.
Cô nhíu mày, không hiểu tại sao lại nghĩ đến chuyện này khi đang chạy trốn ở New York, lúc chạy trốn, cô đã nghĩ đến New York.
New York, Lower Manhattan.

Trên cầu lớn Manhattan, mỗi chuỗi cửa sổ ô tô sáng rực chạy xuyên màn đêm, chiếu vào cửa sổ trên mặt đất trông giống như một con rắn đáng sợ.
Đôi găng tay màu đen cọ vào mặt bàn làm bằng gỗ óc chó, phát ra âm thanh sột soạt, làm xao động lòng người trong khung cảnh yên tĩnh.
Hoắc Sở Trầm dời mắt ra khỏi bản hợp đồng trong tay, lịch sự nhếch khóe môi.
“Được.” Anh nhẹ nhàng gõ lên bản hợp đồng: “Tôi đã xem qua hợp đồng, không có vấn đề gì, phía Bộ Quốc phòng phải làm phiền tướng quân Walker rồi.”
Người đối diện gật đầu, ngạo mạn búng điếu thuốc trên tay: “Đợt vừa rồi, bên ngài Hoắc hình như thanh toán hơi chậm nhỉ?”
“Không phải.” Hoắc Sở Trầm đan mười ngón tay vào nhau, ngồi thẳng lưng: “Không phải muộn, là tôi cố ý.”
“Tại sao?” Người đối diện ngẩn ra, lập tức cười thành tiếng: “Ngài Hoắc có biết anh đang nói chuyện với ai không?”
Hoắc Sở Trầm không nói lời nào, chỉ cười cười, đưa tay ra hiệu trợ lý đưa cho mình một cuốn sổ tài khoản.
Người đối diện mở ra, sắc mặt trông có vẻ không tốt lắm.
“Chắc ngài cũng đã đi theo tướng quân Walker rất lâu rồi đúng không?” Hoắc Sở Trầm hỏi, ánh mắt vừa trầm vừa lạnh.
“Thực ra, tôi muốn nói là tiền hoa hồng của mấy loại chuyện này, cho dù là ngành sản xuất hay công ty thì đều sẽ có. Trước này tôi chưa bao giờ để ý mấy lợi nhuận nhỏ nhặt này. Nhưng không để ý không có nghĩa là tôi không biết.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người ở đây đều hơi khó coi, đối phương gượng cười, vừa muốn nói chuyện thì thấy Hoặc Sở Tầm rút súng trong tay, một họng súng tối đen chĩa về phía mình.
Hai bên thấy vậy cũng thay nhau rút súng ra, trong lúc nhất thời, xung quanh vang lên tiếng súng đạn “xoành xoạch”.
“Hoắc Sở Trầm!” Người đàn ông hoảng sợ kêu lên: “Anh điên rồi?!”

Hoặc Sở Trầm nhìn cậu ta, trong mắt không rõ vui giận.
“Pằng!”
Tiếng súng nổ vang lên bên tay, vết máu bắn loang lổ trên mặt kính.
Người đàn ông nhìn Bộ trưởng Bộ tài chính ngã xuống bên cạnh mình, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Hoắc Sở Trầm bỏ súng xuống, cười nói: “Tôi chỉ muốn nói cho ngài biết, dù chuyện này xảy ra như thế nào thì sẽ luôn có người của Navoi ở trong đó, ăn cây táo, rào cây sung. Hôm nay tôi giúp ngài thanh lý môn hộ, nói rõ ràng cho tốt.”
Anh dừng một chút, cầm bút ký vào bản hợp đồng mới.
“Về sau, hợp tác vui vẻ.”
… 
Từ sau khi vợ chạy mất, sự cáu kỉnh của Hoắc cẩu đã lên một level mới.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận