Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ


Tất cả đám người ngẩn ra vì lượng thông tin vừa mới tiêp nhận được, Trần Quốc Hưng thì trong đầu liên tục nhảy loạn, hắn không biết phải dùng cách gì để chơi chết lão Trường Giả Tiên Tôn trước mặt bây giờ, thủ đoạn để đối phó với cấp bậc đại lão tổ tông này quả thật Trần Quốc Hưng không có, hắn có chút hi vọng vào Thiên Địa Ấn thần bí mà thôi, một Kim Đan Kỳ lại nghĩ cách chơi chết một Tiên Tôn chỉ sợ trong vạn cổ chỉ có một người là Trần Quốc Hưng.
“ Thôi nói đủ rồi, các ngươi nên dâng hiến máu huyết cho bản tôn rồi.”
Trường Giả Tiên Tôn thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng, chỉ một đạo khí tức tỏa ra tất cả ở nơi này người đều bị đè nằm rạp xuống mắt đất, xương cốt kêu lên răng rắc, chỉ có Trần Quốc Hưng vẫn đang cố gắng chống cự, hai mắt đầy tia máu nhìn Trường Giả Tiên Tôn mắng.
“ Lão già khốn kiếp, dám giết bổn thiếu gia, nhất định người nhà ta ở tiên giới sẽ truy sát lão đến cùng trời cuối đất.”
“ Ồ, vậy sao? Thân thể của ngươi không phải đơn giản một cái công pháp ở Hạ Giới có thể tu luyện thành, hử Hư Linh Thần Thể sao? Tiểu tử ta xem trong đầu ngươi rốt cuộc có thứ gì?”
Trường Giả Tiên Tôn dơ tay hấp một cái chụp lấy đầu Trần Quốc Hưng nắm vào trong lòng bàn tay, liền thi triểm Sưu Hồn Thuật.
Tiên Nhân khác với tu chân giả, khi sưu hồn cũng chỉ dùng một tia ý thức tiến vào trong não hải của đối phương cũng không có hoàn toàn dùng ý thức chân chính, nếu có chuyện bất chắc sảy ra một tia ý thức kia liền bị cắt đứt, thương tổn là có nhưng không có nguy hiểm, một lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, cẩn thận là điều không thể thiếu được.
Một tia ý thức của Trường Giả Tiên Tôn ngưng tụ lơ lửng trong tử phủ thần cung của Trần Quốc Hưng, vẻ mặt sửng sốt nhìn xung quanh, trên biển tinh thần của tiểu tử này lại có một đám văn tự màu vàng kim nhìn rất bất phàm, Trường Giả Tiên Tôn cũng chẳng nhận ra lai lịch của đám chữ vàng kim kia, sau đó ánh mắt ý thức rời đi nhìn lên một cái đại ấn đang xoay tròn, đột nhiên một tia ý thức của Trường Giả Tiên Tôn thốt lên một tiếng kinh sợ.
“ Hỗn Độn Thiên Địa Ấn, làm sao có thể?”
“ Tại sao lại không.”

Tử Y ngồi trên Thiên Địa Ấn mỉm cười nhìn ý thức thân ảnh của Trường Giả Tiên Tôn, ở bên cạnh Hồng Hồng cũng ngồi cách xa một đoạn nhìn thân ảnh một tia ý thức của Trường Giả Tiên Tôn cười khanh khách nói.
“ Một vị Tiên Tôn bỏ ra đại giá để bản thể hạ giới, ngươi quả thật đủ ngưu, lần này coi như xong rồi, mấy cái phân thân của ngươi ở Tiên Giới e là cũng chỉ có thể sống vật vờ rồi, ở nơi này muốn ve sầu thoát xác ngươi cũng chẳng làm nổi đâu.”
“ Đại Đế.”
Một tia ý thức của Trường Giả Tiên Tôn thiếu chút nữa bị dọa sợ cho tan biến khi cảm nhận được khí tức, không có thời gian nghĩ, tia ý thức liền quay đầu bỏ chạy ra bên ngoài, ở ngoài bản thể của Trường Giả Tiên Tôn run lên bần bật, vẻ mặt xám ngoét, Trường Giả Tiên Tôn không ngờ tới ở trong đầu một cái Kim Đan Kỳ con kiến hôi lại có một tồn tại kinh khủng như vậy, Trường Giả Tiên Tôn muốn bỏ chạy nhưng từ trong mi tâm của Trần Quốc Hưng đã lao ra chín sợi xích màu đỏ quấn chặt lấy thân thể Trường Giả Tiên Tôn.
“ Không thể nào, Đại Đế xin tha mạngggg...”
Cả không gian rung lắc dữ dội, dám người Tiêu Ngọc, Minh Tâm tưởng bản thân đã sắp bị ép chết, nhưng đột nhiên lại có dị biến phát sinh cả đám đều bị hất văng ra bên ngoài, bị một đoàn quang mang bảo phủ lấy, tất cả chỉ thấy Trần Quốc Hưng bị Trường Giả Tiên Tôn một tay đặt lên đầu, có xích đỏ mơ hồ không nhìn rõ, cả đám người đã bị ném ra bên ngoài, cả không gian Hoang Sơn Cổ Miếu rung chuyển dữ dội, những người khác cũng như vậy tất cả đều bị ném ra bên ngoài.
Tống Như Ngọc mơ hồ cảm nhận được ở ngón tay có thêm một thứ gì đó, bên tai lại vang lên âm thanh của ca ca Tiêu Hạo.
“ Như Ngọc cố gắng tu luyện, ta sẽ trở về thăm muội.”
Tống Như Ngọc gào lớn.
“ Ca ca.”
Nhưng chỉ nháy mắt tất cả đã biến mất, không gian thay đổi tất cả đều bị ném ra ngoài, những trưởng lão ở bên ngoài thấy đệ tử bị một lực lượng kinh khủng đánh trở ra thì kinh sợ.

“ Có chuyện gì sảy ra? Hoang Sơn Cổ Miếu chưa từng sảy ra chuyện như vậy.”
Những đệ tử lần này tiến vào không có mất đi trí nhớ, tất cả đều nhớ chuyện sảy ra bên trong Cổ Thần Miếu, đám đệ tử Thái Hư Môn chỉ còn sót lại hai người, một là thiếu nữ mắt tím Nhã Cơ và một nam đệ tử, sau khi nói chuyện với trưởng bối trong tông, vẻ mặt của Lượng Hữu Nhân âm trầm nhìn tới Mạc Khoa trưởng lão gằn từng chữ một.
“ Cửu Đầu Giáo tốt, tốt lắm.”
Mạc Khoa trưởng lão nhìn đám đệ tử của mình trong lòng âm thầm thở nhẹ một hơi, con gái tông chủ vẫn an toàn trở ra làm cho Mạc Khoa trưởng lão đã nhẹ lòng, còn những người khác không có mấy quan trọng, điệu bộ của Mạc Khoa trưởng lão khi nghe đệ tử nói qua tình hình bên trong vẻ mặt giãn ra, nghe Lượng Hữu Nhân nói thì cười phá lên.
“ Ha ha, Cửu Đầu Giáo ta tốt hơn Thái Hư Môn các ngươi gấp trăm lần.”
“ Cửu Đầu Giáo Tiêu Hạo.”
Chuyện bên trong đã được đám đệ tử kể sơ qua cho trưởng bối, cái tên Tiêu Hạo được nhắc tới nhiều nhất.
“ Cửu Đầu Giáo tốt.”
“ Hừ.”
Những tông giáo đệ tử bị Trần Quốc Hưng chèn ép đều hướng tới Cửu Đầu Giáo buông lời cùng sát khí, Mạc Khoa trưởng lão cũng chẳng sợ hãi, nhưng nghe nói Tiêu Hạo biến mất ở trong Cổ Thần Miếu không có trở ra trong lòng cũng hơi trùng xuống, một tên đệ tử thiên tài cứ như vậy mà chết đi ở bên trong thật sự đáng tiếc, Tống Như Ngọc nhìn chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay lộ vẻ mặt lo lắng, trong lòng thầm cầu mong cho ca ca không sao, nhất định ca ca Tiêu Hạo có thể trở ra.

Sau đó đám trưởng lão cũng bàn bạc về chuyện phát sinh quái dị lần này, cuối cùng cũng chẳng có hướng giải quyết tất cả đều nhanh chóng trở về tông môn, cũng không có chuyện phát sinh tranh đấu, bởi trong lòng ai cũng hiểu rõ nhất định phía sau bất kì tông giáo, gia tộc nào cũng có cường giả âm thầm đi theo, một khi phát sinh chiến đấu thương vong không thể nào đếm được, chưa đến nguy cơ sinh tử một đường, chẳng có ai muốn đánh nhau ta sống ngươi chết cả.
Ở bên trong Cổ Thần Miếu đã khép lại, Trần Quốc Hưng cả người chìm trong một mảnh hỗn loạn, những sợi xích đó như những rễ cây không ngừng hút chất dinh dưỡng từ trên người Trường Giả Tiên Tôn chuyển hóa chuyền lên người hắn, Trần Quốc Hưng rên rỉ đến mức thoải mái vì lượng lượng như nước chảy vào thân thể mình, hắn liên tục đột phá cảnh giới, Kết Anh Sơ Kỳ, Nguyên Anh Trung Kỳ...
Lúc đầu là thoải mái những dần dần Trần Quốc Hưng cảm giác ăn không tiêu, lực lượng như không có điểm dừng, Trần Quốc Hưng lại không thể khống chế cứ như vậy hắn sẽ nổ tung mà chết mất, càng ngày vẻ mặt Trần Quốc Hưng càng khó coi, hắn thật sự sắp phát nổ.
“ Dừng lại.”
Trần Quốc Hưng hô lớn muốn Thiên Địa Ấn dừng lại nhưng không được, càng ngày thân thể Trần Quốc Hưng càng trương phình như một quả bóng, rồi cũng đến điểm giới hạn, thân thể hắn phát nổ.
“ Con mẹ nó.”
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Trần Quốc Hưng trước khi thân thể hắn nổ tung, Trường Giả Tiên Tôn vui sướng trong lòng khi nhìn tên nhóc con hấp thu lực lượng của mình mà nổ chết, trong lòng thầm mắng mỏ một trận đúng là không biết sống chết.
“ Đại Đế xin tha mạng.”
Trường Giả Tiên Tôn dãy dụa gào thét nhưng không có tác dụng gì, những sợi xích sắt đỏ vẫn quấn chặt lấy Trường Giả Tiên Tôn phong ấn tất cả lượng lường cùng trói buộc, đang không ngừng hút lấy một thân tu vi Tiên Tôn.
Xuân tới, hạ nắng, thu tàn, đông lại sang, thương hải tang điền ở bên ngoài thời gian đã trôi qua trăm năm, tu chân giới ngày càng khốc liệt hơn, không chỉ có nhân tộc tranh đấu, yêu tộc cũng đánh phá nhân tộc nhiều hơn trước, quy mô càng ngày càng lớn, trong trăm năm chỉ có một chuyện lớn sảy ra làm rung chuyển cả tu chân giới, Cửu Đầu Giáo bị tam tông giáo gia tộc vây đánh, Luyện Hư cường giả cũng xuất chiến, Cửu Đầu Giáo tử thương thảm trọng, bỏ ra đại giá mở lên Tông Môn Đại Trận từ thời thượng cổ, trốn tránh bên trong đã được hơn năm mươi năm thời gian, ba đại tông giáo liên thủ tấn công Cửu Đầu Giáo là Thái Hư Môn, Bá Gia, Ám Giáo.
Chuyện tông môn đại trận bị phá chỉ là thời gian, tích góp mà Cửu Đầu Giáo cũng không đủ duy trì thời gian thêm lâu đại trận, khi tông môn hộ trận bị phá lúc đó Cửu Đầu Giáo chính là ngày tàn, tu chân giới vì thế cũng rũng động ảnh hưởng rất nhiều.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.


Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....!Có‎ gì‎ ho?????‎ Chọ????‎ ????hử‎ ????????ang‎ --‎ T????????????T????uy‎ ện.????n‎ --
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.

Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.

Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui