Sáu người tiếp tục lên đường, vẫn cứ đi thẳng về phía trước, sáu người khoảng cách không quá xa nhau.
“ Tiêu huynh, lối đi này cũng là quá dài đi, chúng ta đã đi hơn hai canh giờ vẫn chưa thấy điểm ra.”
Ngô Hạ mặt nhăn như khỉ lên tiếng, Trần Quốc Hưng cũng cau mày, lối đi vẫn là một đường thẳng tuột chẳng có gì thay đổi, ngay cả những cây đuốc trên tường ngay cả hình dạng cháy cũng chẳng có gì khác nhau, áng chừng một chút cái không gian lối đi này cũng đủ rộng, Trần Quốc Hưng liền lấy từ trong Thiên Địa Ấn một chiếc ô tô bảy chỗ đen sì, Ngô Hạ hai mắt một lần nữa phát sáng đưa tay sờ sờ bên ngoài ô tô tò mò hỏi.
“ Thứ này là gì vậy Tiêu huynh?”
“ Là ô tô ý mà, mọi người lên xe đi.”
Trần Quốc Hưng mở cửa xe trèo lên ghế lái, Tống Như Ngọc ngồi ngay ghế phụ, còn những người khác ngồi ở đằng sau, Trần Quốc Hưng nổ máy đạp chân ga, chiếc xe liền phóng đi, Trần Quốc Hưng điều khiện ô tô chạy nhẹ nhàng với vận tốc 100km/h, chẳng khác nào chạy ở đường cao tốc, không gian đường hầm này chỉ có một lối đi thẳng lại không có gì cản trở, cơ bản là giữ vững tay lái đạp kịch chân ga là được, chạy hơn hai canh giờ phía trước đột xuất hiện một bức tường, Trần Quốc Hưng đạp phang âm thanh ma sát giữa bánh xe với mặt đất vang lên.
“ Ngõ cụt? Bịp à.”
Trần Quốc Hưng xuống xe những người khác cũng xuống khỏi xe, Trần Quốc Hưng thu lại chiếc ô tô, cũng không thể vứt bỏ được, biết đâu còn cần dùng tới nhiều lần nữa, xe ô tô hắn mang đi cũng không ít, nhưng cũng không nên dùng hoang.
“ Ầm.”
Ngô Hạ đã tung một đấm lên bức tường phía trước, tiếng nổ vang lên, Ngô Hạ ôm tay la oai oái.
“ Ui...tường ở nơi này rất cứng.”
Trần Quốc Hưng cau mày quay đầu nhìn lại đằng sau, vẫn là một lối đi dài không thấy điểm cuối, nơi này lại có một bức tường chặn, hẳn là có điểm kì diệu.
“ Mọi người thử tìm cơ quan hoặc đại loại thứ gì đó kì quái, nhất định có cách để tìm ra lối đi, ơ khoan! Đổng Trác đâu?”
Đổng Trác đã biến mất, ở đây chỉ còn tất cả năm người, tất cả mọi người sững sờ, chỉ vừa mới đây chớp mắt một cái Đổng Trác biến mất một cách quỷ dị không một ai phát hiện.
“ Nơi này có quỷ rồi.”
Ngô Hạ vẻ mặt căng cứng cảnh giác nhìn xung quanh, Trần Quốc Hưng kéo Tống Như Ngọc sát lại mình, chuyện này càng ngày càng quỷ dị, Trần Quốc Hưng ý thức tinh thần liền liên hệ với Hồng Hồng.
“ Tiểu Hồng ngươi phát hiện ra họ biến mất kiểu gì không?”
“ Ừ, là trận pháp nơi này mà thôi, các ngươi còn vất vả tìm đường tiến vào, còn mấy cái tên biến mất kia có lẽ bây giờ đã tiến vào trong rồi cũng nên, hoặc cũng có thể bị truyền tống đến một nơi không tốt đẹp gì cả, ngươi tự mình tìm hiểu đi ta buồn ngủ rồi.”
Hồng Hồng trả lời xong liền đi ngủ, Trần Quốc Hưng chỉ hơi cau mày rồi nói.
“ Hẳn là nơi này có trận pháp quỷ dị nào đó, chúng ta mau tìm kiếm lối đi tiếp, có lẽ Đổng Trác đã vào trong rồi cũng nên.”
Trần Quốc Hưng nói, sau đó năm người liền cẩn thận tìm kiếm, sờ từng bức tường đến ngay cả mấy cây đuốc ở trên cũng đã đụng nới, tìm kiếm một lúc lâu chẳng phát hiện ra thứ gì, Trần Quốc Hưng cau mày, mọi chuyện có vẻ không được thuận lợi cho lắm, không tìm được lối đi, nếu bị nhốt ở nơi này đến khi hết thời gian ra, cấm chế bên trong khôi phục lúc đó thì phiền chết mất.
“Có nước chảy ra.”
Mị Linh Nhi đột nhiên lên tiếng cắt đứt công cuộc tìm kiếm, Trần Quốc Hưng mặt khó coi, ở những mặt tường xuất hiện những giọt nước từ từ ngấm ra rồi chảy xuống, cái không gian này là một cái hộp nếu nước mà đầy thì ngập là cái chắc, hiện tại nguyên lực bị phong bế, Ẩn Tức Thuật cũng không thể thi triển, nếu mà bị ngập hết thì lúc đó chẳng có mang cá để thở, chết là cái chắc.
“ Mau đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm.”
Trần Quốc Hưng thúc dục, những người khác cũng vội vàng tìm kiếm, gặp chuyện nguy cơ sinh mạng, bất kể là người thường hay tu sĩ cũng vẫn sợ sệt, khác nhau là tu sĩ có đạo tâm vững chắc liền tìm cách giải quyết, còn người thường là sợ hãi lo lắng, mất phương hướng hay đổ lỗi cho cái này cái kia, khóc bù lu bù loa đủ kiểu, mà chậm chạp không tìm cách cứu chính mình, khi đã tuyệt vọng thì đa phần là buông xuôi từ bỏ, sinh mệnh chưa hết đừng dừng lại, phải không ngừng hi vọng và tìm cách để bản thân thoát khỏi nguy hiểm.
Nước nhanh chóng ngập đến cổ chân, trong lòng những người khác cũng bắt đầu khẩn trương.
“ Ngập nhanh thế.”
Trần Quốc Hưng lẩm bẩm, nơi này dài như vậy không gian cũng không nhỏ, phải đổ cả lượng nước một con sông nhỏ ở Địa Cầu vào may ra mới đầy, lượng nước thoát ra từ trong tường càng ngày càng nhanh, cứ như kẻ bố trí nơi này muốn khảo hạch những người tiến vào đây vậy.
Nửa canh giờ sau nước đã ngập ngang cổ người, tất cả vẫn đang tìm kiếm cách để tìm lối đi, Trần Quốc Hưng cũng đã thử muốn dùng sức lực phá bức tường chắn ngang kia, nhưng không có tác dụng, chuyện này làm Trần Quốc Hưng mặt nhăn hơn khỉ, kẻ bố trí tạo ra nơi này chắc chắn không có đơn giản, tu vi phải siêu cấp trâu bò.
“ Trên nóc.”
Bơi lềnh bềnh trong nước Trần Quốc Hưng mới để ý đến trên vách tường trên đầu, nhất định chỗ dùng để mở lối đi chỉ nằm quanh quanh ở khu vực này, tất cả mọi người cũng đều đã sờ mó khắp nơi duy nhất là bức tường ở trên đầu chưa tìm kiếm, nguyên lực bị phong ấn muốn nhảy lên tìm kiếm ở trên cũng hơi khó, thành ra không ai để ý đến bức tường trên đầu.
“ Tìm kiếm bức tường trên đầu.”
Trần Quốc Hưng hô lớn, nước lúc này cũng đã ngập toàn bộ không gian, tất cả phồng mồm trợn má sờ khắp nơi trên vách tường trên đầu.
“ Ầm ầm.”
Nam Tư Uyển nhấn thụt một miếng tưởng nhỏ, lập tức bức tường chắn ngang như một cánh cửa từ từ mở ra, nước cũng không có thoát ra khỏi đằng sau, dường như có một vách ngăn nước không cho nó chảy ra, tất cả bơi về hướng lối đi vừa mở.
“ Phẹt.”
Thoát ra khỏi được chỗ đường hầm ngập nước, Ngô Hạ há miệng phun ra một vòi nước, tất cả mọi người đều rũ rượi ướt sũng.
“ Tí nữa thì chết.”
Ngô Hạ nằm trên mặt đất cười gượng, Trần Quốc Hưng không để ý mà mặt tái nhợt đảo một vòng xung quanh, rồi nói nhỏ.
“ Ngô Hạ ngươi có vẻ hơi to tiếng rồi.”
Ngô Hạ ngồi bật dậy nhìn xunh quanh.
“ Chết là cái chắc.”
Xung quang là một không gian như một chiến trường, đất đá lởm chởm không gian xung quanh một màu xám xịt, lúc này bao vây xung quanh mấy người là những bóng đen to lớn, đang nhe răng cười khoe ra những chiếc răng sáng bóng nhọn hoắt, năm con vật toàn thân lông đen, bộ dạng như Báo ở Địa Cầu, thân hình thì to lớn cái miệng đang nhe răng nếu nuốt một cái cũng phải nuốt trăm người một lúc.
Trần Quốc Hưng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nắm lấy tay Tống Như Ngọc, những người khác cũng run lên ngửa đầu nhìn năm con mãnh thú to lớn.
Một con nâng chân rồi đập xuống, tất cả đều biến sắc vắt chân lên cổ chạy.
“ Mau chạy.”
Ngô Hạ vội vàng chạy khỏi chỗ bàn chân lớn đánh xuống đầu tiên, những người khác cũng nhanh chóng chạy, Trần Quốc Hưng kéo theo Tống Như Ngọc nhảy qua một bên.
“ Ầm.”
Bàn chân kia đánh xuống, mặt đất liền nứt toác chia năm xẻ bảy thành mấy cái rãnh, không ai bị trúng đòn nhưng đứng trên mặt đất cũng nghiêng ngả do rung động.
“ Sức lực lớn thế.”
Trần Quốc Hưng mặt như bị táo bón nhìn mấy con mãnh thú khác, Ngô Hạ lúc này đã ngồi bệt trên đất cũng há miệng mắng.
“ Mấy con súc vật này ăn gì to vậy.”
Thân thể của mấy con mãnh thú dạng báo này cũng phải ngang ngửa kích thước của Yêu Thú Nguyên Anh ở bên ngoài, Yêu Thú tu vi càng cao thân thể càng lớn đây là điểm chung, cũng có những Yêu Thú ngược lại tu vi càng cao bản thể càng thu nhỏ, tuy nhiên cũng chỉ là số ít đa phần kích thước bản thể đều to thêm khi tu vi càng cao, cũng giống đặc điểm sinh học lớn lên con người vậy, càng lớn thân thể càng to cao, sức lực cũng tăng lên.
Những con mãnh thú báo khác cũng không có tham gia, chỉ đứng ở xunh quanh như đang canh trừng không để con mồi chạy thoát, con mãnh thú báo vừa mới nâng chân đánh xuống nâng chân một lần nữa rồi dùng đôi mắt đỏ của mình nhìn nhìn xuống đất, rồi hướng về những con mãnh thú báo còn lại kêu vào tiếng.
“ Ngao Ngao...Ô...Ô...”
Trần Quốc Hưng trong tay xuất hiện Âm Dương Đao, trợn mắt nhìn con mãnh thú báo đang cùng đồng loại nói chuyện, khẽ nhìn Ngô Hạ nói.
“ Hình như nó đang nói ăn ngươi đầu tiền ấy...haha...”
“ Tiêu huynh, chết đến nơi rồi huynh còn trêu đùa.”
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...