Nửa đêm đột nhiên Đổng Trác kêu lớn.
“ Mọi người mau dậy, có thứ gì vừa tập kích.”
Trần Quốc Hưng bật dậy đầu tiên, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, hắn cũng không có phát hiện ra điểm dị thường, kéo Tống Như Ngọc ở bên cạnh rồi đi tới chỗ Đổng Trác, ánh mắt nhìn vết cào trên lưng của Đổng Trác con ngươi của hắn co lại.
“ Thứ gì tập kích ngươi?”
“ Ta không rõ, tốc độ của thứ kia quá nhanh, ta may mắn tránh né kịp không là đứt cổ rồi.”
Đổng Trác không quan tâm mấy đến vết thương, mà quan sát xung quanh vẻ mặt cảnh giác, những người khác cũng tụ lại một chỗ cảnh giác nhìn xung quanh.
“ Phạm Chính ngươi?”
Tiếng kêu từ chỗ ba người kia vang lên, cả đám Trần Quốc Hưng liền chạy qua bên chỗ ba người Phạm Chính, Nhạc Nguyên, Cao Khanh Kiệt.
Chạy qua thấy hai người Cao Khanh Kiệt cùng Nhạc Nguyên đang đứng cảnh giác nhìn Phạm Chính đã nằm úp trên đất co giật.
“ Cẩn thẩn.”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt cảnh giác nhìn Phạm Chính nằm úp trên đất, ra hiệu cho đám người dừng lại hắn tiến lên, khẽ lật người Phạm Chính đang nằm úp lên.
“ Xoạt...xoạt...”
Hai đạo hắc ảnh công kích vọt tới phía cổ Trần Quốc Hưng, hắn đã có chuẩn bị nghiêng người né tránh một đạo, còn một đạo liền dơ tay bắt được.
Túm chặt thứ trong tay thấy nó cựa quậy dãy dụa kịch liệt sức lực cũng không nhỏ, Trần Quốc Hưng bóp mạnh, thứ trong tay liền bị bóp chết, lăn qua một bên cảnh giác tìm đạo hắc ảnh vừa nãy, một tay khác xuất hiện một nắm kim châm đen rồi phóng đi.
“ Vèo...vèo...phựt...”
Trần Quốc Hưng thở phào vì đã hạ được đạo hắc ảnh khác, rồi mới đứng thẳng dậy đưa bàn tay lên nhìn cái thứ trong tay, là một con bọ ngựa đen sì sì với một đôi mắt màu đỏ quỷ dị, bọ ngựa ở nơi này khác biệt một phần so với ở Địa Cầu, hai cái càng trước nhìn bằng mắt thường cũng cảm giác được sự sắc bén của hai cái chân như hai lưỡi dao, thân thể to gần bằng một bàn tay, đặc biệt là cái miệng lại có vòi như muỗi với tua tủa lông trắng nhỏ, Trần Quốc Hưng đem con bọ ngựa đến chỗ đám người đưa cho đám người quan sát.
“ Đường Lang!”
Ngô Hạ biến sắc cảnh giác nhìn khắp nơi, những người khác cũng là một mặt sợ hãi, Trần Quốc Hưng nhìn cái xác của Phạm Chính ở cổ có hai vết cắt máu tươi còn đang chảy ra khẽ lắc đầu, bọ ngựa ở nơi này cũng không phải con hàng dễ đụng, tốc độ nhanh cộng thêm hai cái càng trước sắc bén vậy mà dễ dàng cắt nát thân thể của tu sĩ Kim Đan Kỳ, tuy đám tu sĩ này không có tu luyện thân thể như hắn, nhưng vẫn được linh khí thiên địa trong quá trình tu luyện tăng cường thể chất, không đơn giản một con bọ ngựa bình thường có thể cắt đứt, đám sâu bọ ở nơi này chẳng có con nào bình thường cả, mỗi nguy hiểm nằm ở khắp mọi nơi.
Trần Quốc Hưng phất tay ngưng tụ một ít nguyên lực ít ỏi đánh ra một hỏa cầu bé tí tới cái xác của Phạm Chính, lửa dần dần lan ra thiêu cháy cái xác, tiếng da thịt cháy xèo xèo cùng mùi khét tỏa ra khiến cho cả đám nhăn mặt, Trần Quốc Hưng cũng nhăn mũi, hỏa cầu ở nơi này cũng là bị ảnh hưởng.
“ Ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi chỗ này.”
Hai con Đường Lang tấn công đám người Cao Khanh Kiệt, Nhạc Nguyên bị hắn giết hai con, con tấn công Đổng Trác không rõ hành tung, đảm bảo còn những con khác cứ tiếp tục ở lại bị chúng nó kéo tới một đoàn mấy nghìn con đến, lúc đó có muốn chạy cũng khó, tốt nhất là rời đi trước khi chúng nó mò tới nhiều hơn.
Tám người cẩn thận đi sát nhau trong rừng, nơi này không có sương mù nhưng bốn phía đều tối đen, khả năng quan sát của tất cả đều bị hạn chế không thể nhìn xa quá hai mét, Trần Quốc Hưng lấy ra mấy cái đèn pin đưa cho đám người, hắn cũng cảm thán không thôi, lúc còn ở Địa Cầu vơ vét rất nhiều thứ vào bên trong Thiên Địa Ấn, không nghĩ đến còn sử dụng không ít lần.
“ Tiêu huynh, mấy thứ của huynh thật thần kì.”
Ngô Hạ mày mò cái đèn pin trong tay một hồi rồi nói với Trần Quốc Hưng, hắn soi về phía trước vừa đi vừa nói.
“ Còn rất nhiều thứ khác hay ho, nếu ngươi còn sống đi ra khỏi đây ta có thể bán cho ngươi vài thứ còn hay hơn rất nhiều.”
Ngô Hạ nghe xong hai mắt phát sáng liên tục nói nhất định sẽ mua, Trần Quốc Hưng định bán cho đối phương mấy thứ hại não một chút, lúc đó cho cái tên này đầu óc lú luôn, cho chừa cái tội kéo cừu hận lên đầu hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[BHTT] Ân
2.
Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha
3.
Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn
4.
Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ
=====================================
“ Aaaa.”
Mị Linh Nhi đột nhiên nhảy chồm chồm lên kêu oai oái, Đổng Trác ở bên cạnh nhanh chóng vung kiếm.
“ Xoẹt.”
Một cái đầu rắn lục rơi xuống, Mị Linh Nhi ngã xuống đất ôm bắp chân khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng tái nhợt, những người khác cũng là giật mình, Trần Quốc Hưng cầm đèn chạy tới soi lên thân thể một con rắn nhỏ bằng ngón tay cái vẫn quấn trên một cái cây nhỏ, còn cái đầu tam giác bị Đổng Trác chém chết rơi ở một bên.
“ Rắn này e là không đơn giản.”
Mị Linh Nhi ôm lấy phần bắp chân, chắc hẳn là chỗ có vết rắn cắn, Trần Quốc Hưng lấy ra Bách Độc Đan ra đưa cho Mị Linh Nhi, sau khi uống xong vẻ mặt không có chút thay đổi nào, Trần Quốc Hưng lấy ra một con dao không ngần ngại nhanh chóng xé toạc giày cùng một phần y phuc ở dưới chân, y phục cùng giày được tháo ra làm lộ ra một vùng da thịt trắng muốt, bất quá Trần Quốc Hưng cũng chẳng mấy quan tâm mà nhăn mặt nhìn hai lỗ máu cùng một vùng thâm đen xung quanh, khẽ nhăn mày, ở cái nơi khỉ gió này nguyên lực bị hạn chế khiến bản thân chẳng khác nào mấy người bình thường, thân thể có chút cường đại cùng một ít thủ đoạn hơn người thường mà thôi, nhưng gặp mấy con vật ở nơi này cũng giống như người thường gặp mấy thứ nguy hiểm, Mị Linh Nhi bị rắn cắn cơ thể cũng bị độc tố trong nọc rắn tấn công, từ từ theo các mạch máu lan đi khắp cơ thể, rồi tấn công tới hệ thần kinh não bộ.
Thiên Nhãn được mở lên Trần Quốc Hưng nhìn một hồi mặt nhăn như khỉ, dược tính bên trong Bách Độc Đan bị một thứ gì đó ngăn cản không thể thoát khỏi dạ dày, Cổ Thần Miếu địa phương này lực ngăn cản các thứ liên quan tới tu sĩ rất lớn, vậy mà đan dược cũng bị ảnh hưởng tới, hắn thở dài đành dùng mấy phương pháp sơ cứu đơn giản, lấy dây buộc lại phần trên cho nọc độc cùng máu huyết bị ép không phát tán nọc độc đi lên, sau đó nhìn phần bị cắn rồi ngẩng đầu nhìn những người khác một vòng.
“ Ai hút máu độc ra đi, ta không làm.”
Trần Quốc Hưng nói xong thì đứng dậy đi tới nhặt lấy cái đầu rắn cùng cái thân thể của con rắn đã cắn Mị Linh Nhi hí hoáy một hồi, lấy nọc còn sót lại ở cái đầu rắn cho vào một cái lọ thủy tinh ống nghiệm, rồi đi qua một bên hí hoáy đổ lắc các thứ linh tinh, Mị Linh Nhi lúc này khuôn mặt đã tái nhợt, đổ đầy mồ hôi ánh mắt lộ rõ vẻ mơ hồ, lúc này đang cắn chặt răng vào nhau hiển nhiên là độc tố đã theo máu huyết lan đi, ảnh hưởng tới hệ thần kinh, đan dược giải độc hoàn toàn không có tác dụng.
“ Để ta.”
Đổng Trác không ngần ngại mà ngồi xổm xuống nâng nhẹ bắp chân của Mị Linh Nhi lên rồi cúi xuống hút máu độc, Trần Quốc Hưng ở một góc khẽ liếc mắt qua, hơi cười cười, nhìn không ra cái tên đầu gỗ Đổng Trác này lại đi yêu thích Mị Linh Nhi, sau đó tiếp tục công cuộc sóc lọ của mình (*0*).
Những người khác cũng lộ ra ánh mắt kì dị nhìn Đổng Trác cùng Mị Linh Nhi, Ngô Hạ nhìn qua Nam Tư Uyển vẻ mặt lộ rõ vẻ chân tình nói.
“ Tư Uyển sư tỷ nếu tỷ bị rắn độc cắn, ta sẵn sàng hút máu độc cho tỷ.”
Tống Như Ngọc ở một bên tay nhỏ khẽ vỗ vỗ ủng hộ Ngô Hạ, Nam Tư Uyển trợn trắng mắt hừ mũi, Trần Quốc Hưng cầm cái ống nghiệm đi qua vỗ vai Ngô Hạ cười bỉ ổi nói.
“ Lúc đó bị cắn ở mông ngươi có hút không?”
“ Có có.”
Ngô Hạ cười bỉ ổi cùng Trần Quốc Hưng phụ họa, rõ ràng hai người đây là đang trêu chọc Nam Tư Uyển, Ngô Hạ cũng không phải là yêu thích gì Nam Tư Uyển, nhưng trêu chọc mỹ nữ thì bất cứ ai cũng nguyện làm.
“ Lúc đó ta muốn ngươi hút.”
Nam Tư Uyển mắt đẹp nhìn Trần Quốc Hưng khẽ nhướn mày nói.
“ Khụ...khụ...vẫn là để Ngô Hạ tới hút đi, ta bị dị ứng chóng mặt buồn nôn.”
Trần Quốc Hưng lấy ra một cái kim tiêm hút hết cái chất lỏng bên trong ống nghiệm rồi đi tới chích cho Mị Linh Nhi một mũi, hắn cười tà ác làm những người khác cũng hơi rùng mình.
“ Khặc...khặc...xong rồi, lần đầu làm bác sĩ cảm giác có chút không tự tin, hazzz...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...