Bàn bạc một hồi cả hai bên quyết định làm luôn cho nóng, dù sao Hoàng Sâm cũng đã chuẩn bị đầy đủ lâu rồi, cả hai đi ra bên ngoài khoảng sân rộng trước Tổ Hoàng Điện.
“ Độ kiếp nơi này không bị hủy đó chứ?”
Trần Quốc Hưng nghi hoặc nhìn Hoàng Sâm hỏi.
“ Nơi này do Tổ Hoàng tự tay bố trí, cỡ phải thiên kiếp của Hợp Thể Đạo Nhân mới có thể phá hủy nơi này.
”
Trần Quốc Hưng yên tâm gật đầu còn đang chuẩn bị thì từ phía xa bay tới một thân ảnh, là Chu Tiến Công, khuôn mặt Trần Quốc Hưng liền thay đổi, một bộ mặt đầy lo lắng được hắn phô diễn ra, dù sao cũng phải để đối phương thấy tâm trạng của hắn mới được, tuy có chút giả tạo nhưng thế giới luôn tràn ngập những điều như vậy, lòng người là thứ rất khó đoán.
“ Chu đệ, ngươi không sao, may quá.
”
Chu Tiến Công đáp xuống nhìn lướt qua cảm giác được khí tức của Hoàng Sâm tỏa ra không tự chủ được run rẩy.
“ Hử, ngươi vậy mà lại được cây trượng nát đó lựa chọn!”
Hoàng Sâm nhìn cây trượng được buộc sau lưng Chu Tiến Công lên tiếng, vừa dứt lời thì cây trượng gỗ bay ra lao về phía Hoàng Sâm, tốc độ nhanh đến ngay cả Trần Quốc Hưng cũng chẳng thấy gì ngoài một vệt sáng.
“ Cây trượng nát ngươi ở đây lâu như vậy rồi cũng nên đi rồi hahaha.
”
Hoàng Sâm một tay nhỏ của mình túm lấy đầu trượng gỗ ném sang một góc, cây trượng run run điệu bộ rất tức giận, từ trong cây trượng gỗ một luồng khói xanh tỏa ra ngưng tụ thành một lão giả già nua điệu bộ rất tiên phong đạo cốt.
Trần Quốc Hưng khóe miệng giật giật, con mợ nó cái khí linh của cây trượng này nhìn thế nào cũng cảm giác trâu bò nhỉ, tuy nhiên lại mặc trên người một bộ đồ xanh lá, trên đầu có một cái mũ cũng xanh lè, có chút tương tự như mũ cánh chuồn của mấy quan lại trong phim cổ trang Trung Quốc vậy, đội mũ xanh giống như chính ngươi bị vợ cắm sừng vậy.
“ Hoàng Sâm chết tiệt, nếu không phải tên Hoàng Sâm to phong ấn bản tiên thì ngươi ngay cả cái rắm ta đánh cũng không chịu được.
”
Lão giả xanh lè há miệng chửi, tay chân còn không ngừng khua loạn, Hoàng Sâm cười nhạt, cái cây trượng này từ khi Hoàng Sâm tiếp quản Yêu Lâm từ Hoàng Sâm đời trước thì đã có từ lâu rồi, nghe kể lại là năm đó Hoàng Sâm Tổ Hoàng đánh giết một vị cường giả nhân tộc, cây trượng này là một kiện pháp bảo đỉnh phong, Tổ Hoàng không nỡ phá hủy liền lưu lại nơi này cũng không có di ngôn gì về cây trượng, thành ra các đời Hoàng Sâm sau này cũng chẳng để ý nhiều đến cây trượng này, chỉ biết Hoàng Sâm Tổ Hoàng đã đặt xuống cây trượng cấm chế phong ấn, bất quá thỉnh thoảng cây trượng lại làm loạn một lần khiến các đời Hoàng Sâm hận không thể ném cây trượng ra ngoài, bất quá cũng không có ai làm như vậy, nay cây trượng lại tự mình tìm được kẻ truyền thừa liền muốn rời đi, Hoàng Sâm còn mừng ra mặt.
“ Ngươi cút ngay đi, bổn Hoàng Sâm không muốn nhìn thấy ngươi nữa, bảy mươi vạn năm rồi Tổ Hoàng nhân từ không phá hủy ngươi hẳn là có nguyên do, ta không làm khó ngươi, cổng Yêu Lâm luôn luôn mở, ngươi cút nhanh nhanh lên.
”
Khuôn mặt của lão già xanh lè đầy nhân tính hóa cười nhạt, con mắt xanh còn hiện lên rõ vẻ coi thường nhìn Hoàng Sâm, Chu Tiến Công đi tới trước mặt Trần Quốc Hưng chắp tay nói.
“ Tiêu ca, ta may mắn không có phụ sự kì vọng của huynh.
”
“ Tốt tốt, Chu đệ chúc mừng đệ đã thu được truyền thừa.
”
Trần Quốc Hưng cũng vui mừng cảm thán vận khí của Chu Tiến Công, nhìn là biết cái cây trượng gỗ kia nhất định không phải vật phàm, lão già khí linh lại có ý thức tự chủ mạnh như vậy cấp bậc của cái trượng gỗ kia nhất định không thể nào thấp nổi, Trần Quốc Hưng còn có chút ghen tị với Chu Tiến Công, bất quá cũng chỉ là một tí tẹo mà thôi không có đến nỗi giết người đoạt bảo, đúng lúc này lão già xanh lè xuất hiện ngay cạnh hai người nhìn chằm chằm Trần Quốc Hưng.
“ Hazzz ở đây còn một tên tiểu tử không tệ, tại sao ta lại chọn tên tiểu tử phế vật kia chứ, hối hận chết bổn tiên.
”
Trần Quốc Hưng nghe vậy bĩu môi, dù cho cái trượng này chọn hắn, chưa chắc hắn đã ngó tới, nghĩ mình là cái gì cơ chứ.
“ Này cây trượng nát đừng có làm ra vẻ, ngươi phải phúc phận mấy kiếp mới có thể được Chu đệ của ta lựa chọn, đừng có làm màu làm mè nếu không ta đem ngươi đi nhóm lừa hừ.
”
Trần Quốc Hưng chắp tay sau đít cười nhạt giáo huấn Trần Quốc Hưng, lão già xanh lè vẻ mặt không vui nhìn hắn nói.
“ Ngươi có biết bổn tiên là ai không?”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt thộn ra, cái câu này sao nghe giống giống với mấy câu ở quê hắn nhỉ “ mày có biết bố mày là ai không?” không nói thì bố ai biết mày là thằng nào cơ chứ.
“ Không biết.
”
Trần Quốc Hưng bĩu môi nói, vẻ mặt lão già xanh lè lộ rõ vẻ cao thâm khóe miệng cười ra một nụ cười tràn ngập vẻ tự hào.
“ Nói ra sợ tiểu tử ngươi bị hù chết, nghe kĩ đây bổn tiên được người đời cung kính gọi bằng ba từ Mộc Trượng Thiên, sợ chưa?”
Trần Quốc Hưng dơ tay gãi gãi đầu trầm tư, cái gì mà Mộc Trượng Thiên hắn làm gì có nghe qua bao giờ nhỉ, nghĩ nghĩ một hồi không ra hắn lạnh nhạt nói.
“ Cái tên chẳng có chút uy phong gì cả, không biết.
”
Lão già xanh lè nghe xong râu tóc dựng thẳng lên trời, năm đó cái tên này không ai không biết vậy mà hiện tại không mấy kẻ biết tới, lão già chán nản.
“ Là một trong ba kiện Bán Tiên Khí Mộc Trượng Thiên danh bài đệ nhị trong tam bảo bán tiên.
”
Cơ Như Uyên lúc này khiếp sợ lên tiếng, lão già xanh lè mặt vênh lên nhìn qua Cơ Như Uyên gật đầu khen ngợi.
“ Nha đầu nhãn lực không tệ, ta chính Mộc Trượng Thiên cái tên đại danh đỉnh đỉnh mà ngươi nói tới.
”
Trần Quốc Hưng trong lòng thoáng động, con mợ nó là Bán Tiên Khí cơ à? Đồ tốt đồ tốt, bất quá hắn lại thở dài đồ tốt như vậy mà hắn lại không đạt được, xem ra số mệnh của hắn là khổ sở tháng ngày rồi, chỗ tốt thì chả thấy đâu toàn mấy thứ gì gì nhảy lên đầu, chán chẳng buồn nói.
“ Năm đó bổn tiên tung hoành tu chân giới không biết oai phong nhường nào! ”
Mộc Trượng Thiên khí linh ở một bên nói bắn cả nước bọt, Trần Quốc Hưng lắc đầu khinh thường, tên khí linh này cũng quá là thổi da trâu đi, nếu năm đó vô địch theo những lời hắn nói thì đâu đến nỗi bị người ta nhốt ở nơi này sương sương cũng đã bảy mươi vạn năm rồi, nghĩ tới thôi hắn cũng thấy ê cả mông, nếu mà là hắn thì có mà buồn chết mất.
“ Mặc kệ hắn đi chúng ta bắt đầu.
”
Trần Quốc Hưng quay qua nói Hoàng Sâm.
“ Được, hi vọng cả hai chúng ta không có bị thiên kiếp đánh chết.
”
Trần Quốc Hưng gật đầu, hắn cùng Hoàng Sâm kí kết hiệp ước nếu Hoàng Sâm bị thiên kiếp đánh chết Trần Quốc Hưng cũng chẳng thể nào tốt được, không chết hẳn thì cũng ngáp ngoải, Hoàng Sâm từ từ bay lên trời cả người phát ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt rồi từ từ gia tăng, bầu trời trong xanh của Yêu Lâm lập tức biến đổi, mây đen không biết từ đâu kéo đến, gió lốc thổi vù vù.
“ Y tên Hoàng Sâm tiểu oa nhi lại độ kiếp Yêu Hoàng, không sợ chết sao?”
Mộc Trương Thiên khí linh vội vàng chui vào cây trượng gỗ rồi bay tới trong tay Chu Tiến Công rồi không có lấy nửa điểm động tính thêm, dù là bị nhốt ở nơi này nhưng hiểu biết của nó về bên ngoài cũng biết được sơ sơ qua lời kể của những con mộc yêu khác, thiên địa biến đổi nghiên trời không còn giống bảy mươi vạn năm trước, hiện nay tồn tại Diệt Kiếp theo lời của đám kia là thứ cực kì đáng sợ, vậy mà tên Hoàng Sâm lại độ kiếp đột phá Yêu Hoàng không phải là đang tự sát chứ.
Mây đen từ trời cuộn thành một vòng xoáy phủ xuống Hoàng Sâm vào bên trong, lôi điện không ngừng lập lòe nổ đì đùng bên trong, Trần Quốc Hưng nheo mắt độ kiếp của Yêu Tộc hình như có chút khác so với nhân loại, hắn nhớ tới Cơ Như Uyên đột phá không có phải như vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...